"I'm fine baby. How are you?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I'm fine, baby. How are you?"

"Mở cửa đi, em van anh đấy!" - Nắm tay Ceci dộng ầm ầm lên cửa phòng Khải Anh. Cô gào khóc tức tưởi, khiến những cặp mắt tò mò, ái ngại ló ra từ nhiều phòng trong cùng dãy hành lang ký túc. Nhưng cánh cửa cô ra sức gọi vẫn lì lợm đóng chặt.

Ceci ngã quỵ, thân người lả tựa vào cánh cửa lạnh ngắt. Đôi tay cô bấu vào nắm cửa, run lên bần bật. Tiếng khóc cô nhỏ dần, rồi tắt hẳn. Cô nhắm chặt mắt, mường tượng về Khải Anh ở trong phòng. Anh đang đi đi lại lại trước cửa, cách cô chỉ hơn một mét? Anh đang cắm cúi vào chiếc máy tính cũ? Anh đang đọc sách bên cửa sổ, nơi bày những chậu rau vừa trang trí, vừa để nấu các món Việt cho vơi nhớ nhà? Ceci giật mình nhìn đồng hồ đeo tay. Gần nửa đêm. Giờ này, nhiều khả năng nhất là anh đang đọc sách. Cô vụt dậy, liêu xiêu chạy xuống tầng trệt, hướng ra cửa ký túc xá.

Ceci chạy đến khoảng sân dưới phòng Khải Anh, và đúng thật, anh đang vùi vào những trang sách bên cửa sổ. Lưng anh hơi khòm, chiếc kính cận trễ xuống giữa sống mũi. Anh thật đẹp trai! Vẻ tuấn tú của trí thức, điềm đạm và hiền lành. Vừa thấy bóng anh, cái đắng nghét tựa chocolate cháy của những lời chia tay anh nói tắp lự bốc hơi khỏi tâm trí cô. Cô lại muốn ôm anh thật chặt. Lại muốn làm mọi cách để anh mỉm cười, khen cô bằng ánh mắt em-giỏi-lắm. Cô nhặt những hòn sỏi ném lên cửa sổ. Cộc. Cộc, cộc, cộc. Anh dừng đọc ngay khi viên sỏi đầu tiên chạm vào cửa kính, nhưng phải sau mấy bận, anh mới ngoái xuống cô. Cái nhìn của anh thật lạnh. Phụt. Anh kéo rèm kín bưng.

Đêm bắt đầu mưa.

"I'm fine, baby. How are you?"

1. Ceci hé mắt trong căn phòng tối mù. Cô nghe thấp thoáng tiếng mưa. Toronto ngày mưa dầm thì khó đoán được đang ở buổi nào, nửa đêm hay quá trưa. Cô sốt. Toàn thân nóng, không có cả mẩu sức lực nhỏ để cựa mình. Đôi mí trĩu nặng, nhưng cô không dám ngủ, sợ những cơn mơ xấu tiếp tục quấy phá. Cô không nhớ nội dung mơ, nhưng hoang hoải, uể oải và rũ rượi của chuỗi mộng mị vẫn chảy đều trong lưới mạch khắp thân thể. Cảm giác bấn loạn của việc biết mình đã mất một thứ quý giá. Cảm giác buông xuôi, chấp nhận hết cách cứu vãn. Le lói trong tim là tia hy vọng vẫn có thể tìm lại được cái quý giá đó, nhưng não không thôi chì chiết rằng hy vọng ấy là 100% hão huyền.

Mắt Ceci quen dần với bóng tối. Cô ngắm từng hạt pha lê của chiếc đèn trần, lòng bỗng nảy sinh một nỗi căm ghét. Cô cuộn thân chặt trong chăn, mong thấy khá hơn, được bảo vệ tốt hơn khỏi những cảm xúc tệ hại đang tấn công từ muôn phía. Nhưng vô dụng. Tấm chăn lụa pha bông thượng hạng vô cớ khiến cô ngứa ngáy. Cô căm ghét nó. Cô bật tung chăn ra và nằm co ro.

Một bàn tay lớn, ấm và thơm nhẹ nhàng áp lên trán Ceci. Cô quá đuối lả để giật mình. Cô chầm chậm hướng đôi mắt ướt nhẹp về phía chàng trai ngồi bên giường. Cảm xúc trong cô bất ngờ dâng tràn dữ dội. Cô nấc lên một tiếng rồi bật dậy, ôm chặt, vùi sâu vào lòng chàng trai mà gào lớn. - "Anh ơi!!"

Yann, anh trai Ceci, ôm chặt em gái, xoa xoa vuốt vuốt làn tóc cô bết đẫm mồ hôi. Sau một lúc, anh đặt cô ngay ngắn lên gối, kéo chăn đắp cho ấm rồi đến cửa sổ, kéo rèm sang bên bằng dáng điệu chán ngán pha lẫn bực bội.

"Nếu đàn em (1) của anh ở cùng ký túc với cậu... ừm... cậu... Tên gì nhỉ? À, Khải Anh. Nếu họ không khuân em ngã gục ở cổng ký túc xá ấy về đây, thì giờ chắc em nằm cấp cứu rồi." - Yann nói trong lúc đẩy khay đồ ăn về giường Ceci.

Nhìn Ceci lờ đờ lướt mắt qua cháo, hoa quả, bánh ngọt, nước ép trên khay, nhìn đôi môi cô khô rang, tróc da từng mảng, Yann xót tái. Anh chỉ muốn nhào ngay tới chỗ Khải Anh, táng cho nhừ tử.

"Ngoan nào!" - Yann đỡ Ceci ngồi dậy, chèn gối kê lưng cô và bắt đầu đút cho từng thìa cháo thịt. - "Chóng khỏe rồi anh đưa đi shopping."

Nhìn Ceci hớp từng thìa cháo, Yann càng xót tái. Cô em bé bỏng mới năm ngoái còn dễ chiêu dụ bằng đi chơi, bằng quần áo đẹp, nay mất hồn hớp từng thìa cháo vì đã hết sức chống cự, chứ chẳng thể hiện chút hồ hởi. Cô đã biết yêu, biết chỉnh sửa bản thân để vừa vặn với chàng trai kia, đã biết khóc, biết đau. Nghe kể lại, anh biết suốt một năm qua, cô như con nhộng chịu đau trong kén để hóa bướm. Thế nhưng trước ngày cô kịp hóa thành bươm bướm rực rỡ, kẻ kia đã chẳng chớp mắt mà đạp cô một cú. Càng nghĩ, anh càng muốn giết Khải Anh.

"Xin anh đừng làm hại anh ấy." - Ceci đọc thấu suy nghĩ Yann, nhìn anh bằng đôi mắt xoe tròn như ngọc. Ánh mắt ngây thơ van xin ấy bóp mềm lòng anh. Yann đành thở dài và gật đầu.

"Anh xin cha rồi, chờ em khỏi, anh sẽ đưa em theo về Seoul. Ở đó học nốt trung học, sẵn có anh để mắt. Thiếu nữ ở một mình, thế nào cũng có sóng gió."

"Em đang chịu quả báo thay anh." - Ceci ép môi mỉm cười. Nụ cười cô méo mó, cố sức châm biếm nhưng lại đong chặt ủ rũ. - "Người ta bảo hãy đối với các cô gái bằng cách mà anh muốn em gái mình được đối xử. Anh ăn tim con gái nhà lành hàng ngày mà vẫn nhơn nhơn. Chuyện của em, xem như thay anh trả nợ."

"Đừng hồ đồ!" - Yann phì cười. Anh muốn búng yêu vào trán Ceci một cái, nhưng e thân thể đang như nhành liễu trước gió của cô ngã lăn ra. - "Chỉ kẻ thua thiệt mới trách cứ chính mình. Đám con gái kia biết anh playboy mà vẫn thích lao vào là họ tự thắt thòng lọng treo cổ. Khải Anh làm em đau, sẽ có một ngày anh ta phải ân hận. Em nhất quyết không bao giờ, KHÔNG BAO GIỜ được nhận trách nhiệm cho việc chẳng phải do mình."

Ceci mỉm cười. Nụ cười cô tươi tắn hơn ban nãy đôi chút.

2. Suốt chặng đường từ phi trường Incheon về Seoul, Ceci háo hức ngóng ra ngoài cửa xe, quan sát không sót một mái nhà, một cái cây. Mắt cô sáng lên, thích thú ngắm thế giới mới lạ vừa bước chân vào.

"Hàn Quốc xinh nhỉ!" - Khuôn miệng Ceci nói mà như đang cười, vô cùng đáng yêu.

"Vào đến Seoul, có những khu toàn cửa hàng, quán cà phê bé xinh như nhà búp bê, em sẽ chết mê." - Yann nghịch nghịch bím tóc Ceci. Lòng anh thở phào khi thấy cô dần lấy lại khí chất sống động. Có lẽ anh đã quá lo nghĩ. Một cô nhóc mười sáu chắc gì đã yêu, chẳng qua là nàng công chúa sốc nặng vì lần đầu bị đối xử tệ bạc nên nhất thời lâm vào cảnh bầy hầy.

"Em sẽ ở đây hai năm." - Ceci nhìn gương mặt mình phản chiếu trong cửa kính xe. - "Sau hai năm, em sẽ khác thế nào?"

"Thân hình em sẽ nảy nở, gương mặt sắc sảo hơn, thần thái quyến rũ. Hai năm nữa, em sẽ hóa đóa hoa rực rỡ." - Yann biết ý nghĩ về Khải Anh vừa sượt qua tâm trí Ceci, nếu nó đã không bám chặt lấy cô suốt chặng bay. Anh đổi giọng nghiêm khắc và cảnh báo. - "Nhưng nhớ rằng, ôm một bãi rác trong lòng, em chẳng thể tỏa hương được đâu."

"Hai năm nữa, em có thể gặp lại Khải Anh, mặt đối mặt nói chuyện đầy trưởng thành và vị tha." - Mắt Ceci lấp lánh ánh nước. - "Nhưng nhỡ anh ấy bỏ em không phải vì em giàu hay em trẻ con, mà do anh ấy không yêu em, em phải làm thế nào? Chẳng lẽ em đã tưởng bở ư?!" - Ceci mếu máo rồi ôm chặt lấy Yann, vùi đầu sâu vào ngực anh. - "Em thật hết thuốc chữa, đúng không?"

"Chỉ cần một cú điện thoại thì Khải Anh sẽ bị đánh què quặt, bị cắt học bổng, bị tống cổ về nước." - Yann vỗ về Ceci, cố gắng kiên nhẫn. - "Anh làm thế cho em khá hơn nhé!"

"Không, đừng mà!" - Ceci bật dậy khỏi lòng Yann, dùng cả hai tay quẹt nước mắt. - "Em không muốn tay anh dính chuyện ác. Sau này nếu gặp lại anh ta, em sẽ tự tát anh ta. Em thề, một ngày nào đó anh ta sẽ phải trả lại những giọt nước mắt của em, kèm theo lãi."

"Tinh thần thế mới đúng!"- Hai tay Yann ôm bấu bờ vai Ceci. Anh nhìn sâu vào mắt cô, tràn đầy động viên. - "Em không có gì để chê trách. Em tuyệt vời. Để vuột em là hắn ngu. Người ngoài đánh giá em không quan trọng bằng em nhìn mình thế nào. Em tự tin, em mới có cả thế giới."

"Em không muốn cả thế giới."

"Vậy em muốn gì?" - Yann hơi oải, ngỡ rằng câu chuyện về Khải Anh kia lại quay vòng.

"Em chưa biết nữa." - Ceci nhận ra chất chán ngán âm thầm lấp ló trong ngữ điệu của Yann

Ceci nhìn quang cảnh ngoài cửa xe. Xe đã vào nội thành Seoul, nhà đặc và người đông hơn. Cô bỗng nhớ Khải Anh. Cô không gạt phắt suy nghĩ ấy, mà đào sâu nó thêm mặc lòng bắt đầu tấy đau. Cô nghĩ về cảnh nhà sa sút của anh, về con người tự cao, về tính trọng sĩ diện, về niềm tin chỉ có học mới thay đổi được số phận. Lòng cô bỗng thấy nhẹ, như có nhiều cánh cửa đang mở toang ra từ lồng ngực, cho ánh sáng tràn vào.

Đột ngột, Ceci sà vào lòng Yann, vùi sâu trong ấy. Cảm giác ấm, dễ chịu và an toàn mon men khắp thân thể cô. Cô vừa hạ quyết tâm sẽ thoát khỏi ám ảnh của Khải Anh. Cô không muốn công sức và kiên nhẫn của Yann thành công cốc. Người dưng không trân trọng cô là cái cớ vô lý nhất để cô làm bận tâm người thân mình

Ceci nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ.

Hình minh họa: Tuyệt Đỉnh Sinh Vật

3. Một năm bay nhanh. Ceci hồi phục trơn tru hơn cô từng ước lượng. Chỉ chưa đầy hai tháng, lòng cô đã dửng dưng mỗi khi có câu chuyện hay vật gì gợi cô nhớ một thời với Khải Anh. Đồi lần ngẫm nghĩ, cô thấy sợ. Chẳng lẽ tình cảm của cô nông cạn đến mức chỉ cần bận rộn với cuộc sống mới là cô có thể quét cái vèo cảm xúc và kỷ niệm của mười hai tháng?

Một buổi chiều. Ceci đi học về sớm, tầm hơn bốn giờ. Cô vào phòng Yann, làm công việc yêu thích mỗi khi anh vắng nhà: lục tung các ngăn tủ, giá kệ, cả gầm giường. Một thế giới bé nhỏ nhưng cất giấu cả thiên đường thú vị. Những chiếc áo phông, quần jeans, giày thể thao bẩn, ba cái máy tính, sách vở quăn góc, banh bóng rổ... - cuộc sống của chàng sinh viên công nghệ thông tin. Tủ quần áo ắp đồ hiệu, tủ giày, đồng hồ, túi xách, phụ kiện, bộ sưu tập nước hoa, xấp các bài viết tâm lý phụ nữ in ra từ internet, những hộp bao cao su... - cuộc sống một tay chơi.

Đồ vật của Yann dạy cho Ceci nhiều về con trai. Và chúng cũng tước mất hứng thú của cô trong việc hò hẹn. Cô muốn một chàng trai giàu có, tinh tế và sành điệu như anh mình. Nhưng cô thừa biết một gã như thế chắc chắn đã tự trang bị tận răng để đốn tim con gái, không thật lòng - nếu có chút thật lòng thì phần ấy cũng nhỏ xíu, chẳng đủ dính răng.

"Hừm!" - Yann hắng giọng nơi cửa. Anh đã về nhà, đứng nhìn Ceci lục lọi phòng mình từ lâu. - "Thì ra em là cô Tấm vẫn hay vào phòng anh dọn dẹp?"

Sau cú thót dạ, Ceci chẳng quay lại nhìn Yann, điềm nhiên lục tiếp chiếc tủ bên giường. Bị tóm rồi, ngừng hay tiếp cũng như nhau cả.

Yann quẳng ba-lô lên giường, thả thân nằm xuống đánh 'uỵch', ngắm Ceci hăng say cầm lên hạ xuống hết đồ này sang vật khác.

"Bố mẹ có biết anh nướng cả đống tiền vào chuyện tán gái không? Tiền quần áo, xe hơi, chơi đêm của anh có khi bằng tiền người ta ăn học mấy năm." - Cô cầm lên chiếc kẹp vừa thấy trong góc hộc tủ, chẳng biết Yann đã tước ra từ tóc cô gái nào và vì sao còn giữ lại. Cô ướm lên tóc mình, nháy mắt. - "Cho em nhé!"

"Với hầm tiền nhà chúng ta, sống không xa hoa là sỉ nhục họ tộc. Mà mười bảy năm qua, em ở nhà người lạ à?"

Tự dưng lòng Ceci chùng xuống. Cô quay sang nhìn Yann rất lâu và rất sâu. Thấp thoáng trước mắt cô... Hình ảnh hai anh em ngày xưa, khi anh mười hai và cô bảy tuổi, lên máy bay rời Hà Nội sang Canada với ông bà, cho cha mẹ rảnh tay làm việc. Từ lúc ấy, cha mẹ đã không quản anh em cô xài tiền, muốn gì được nấy. Nhưng cô vẫn thường xuyên hờn khóc, tị nạnh với gia cảnh sum vầy nhà chúng bạn. Chính Yann đã giấu con gấu bông đắt tiền yêu thích của cô, khiến cô ba đêm liền mất ngủ để chứng minh cho cô thấy sức mạnh của vật chất. Chính anh giải thích về tình cảm không-giống-chuẩn-sách-vở của gia đình mình. - "Cha mẹ chỉ có hai mươi bốn giờ một ngày, đâu thể vừa chăm con nít vừa kiếm tiền tỉ. Để được ăn ngon mặc đẹp, cha mẹ và chúng ta phải có đánh đổi." - Một đứa trẻ đã nghĩ thấu làm đáo như thế, từ nhỏ, cô luôn biết Yann là thiên tài.

"Sao ngồi thừ ra vậy?" - Yann thoáng lo lắng.

"Sao anh đi học về sớm thế?"

"Tối nay chán đám con gái đẹp mà ngu rồi, muốn về sớm đem cô em tài sắc vẹn toàn của anh đi chơi, thì phát hiện ra em hư." - Yann búng mũi Ceci.

Ceci vừa xoa đầu mũi mình đang hồng lựng lên sau cái búng, vừa mỉm cười.

4. Yann đưa Ceci đến nhà hàng trên tầng cao của một khách sạn sang trọng. Nhìn tiếp tân kính cẩn cúi chào, đến việc trưởng đội nhân viên phục vụ đích thân dẫn hai người vào bàn, đon đả giới thiệu từng món trong thực đơn đặc biệt, cô đoán chắc Yann là khách quen chốn này.

"Sao phụng phịu rồi? Ở đây có gì phật ý em sao?" - Phục vụ vừa rời đi, Yann nhìn Ceci khó hiểu.

"Anh hẳn đã đem cả đống gái đến đây, giờ đem em gái... Em không thích bọn họ nhìn em như một trong đám thiêu thân bu quanh anh."

"Anh trai em hẩm hiu chưa gặp được cô gái nào xứng đáng để đưa đến đây." - Yann nhấp rượu rồi chặc lưỡi, lắc đầu, làm điệu tự cảm thương số phận. - "Anh toàn đem bạn làm ăn của cha mẹ đến đây. Những con người khô khan, chán ngấy."

"Vì sao anh phải tiếp họ?

"Vì tương lai xài tiền như nước của em. Cha mẹ đâu thể làm mãi, sẽ già, sẽ có lúc anh phải cáng đáng. Thì ra bấy lâu nay em không chỉ hư mà còn vô tâm, chẳng biết anh phải học thêm mấy lớp kinh doanh à?"

"Vậy sao anh không học kinh doanh từ đầu? Mà em cứ thắc mắc, giỏi và lắm tiền như anh, sao không chọn các trường danh tiếng ở Anh, ở Mỹ, mà lại sang Hàn Quốc học tin học?"

"Anh thích gái Hàn, trắng và xinh như búp bê. Anh không thích gái Tây." - Yann khẩy cười. Nụ cười anh chồng chéo nhiều cảm xúc, có mỉa mai, cũng có mãn nguyện. - "Chúng ta may mắn lắm, em gái ạ. Anh làm từ thiện không ít, để tích đức, mong kiếp sau vẫn là con nhà giàu. Tiền bạc giúp anh được tự do làm điều mà trái tim mách bảo. Thích IT học IT, cần kinh doanh học kinh doanh, muốn đâu đi đó."

"Vậy sao không theo nó đến cùng?" - Ceci chẳng quan tâm món khai vị đã được bày ra.

"Theo nó được bốn năm là anh toại nguyện rồi. Đôi khi cái muốn và cái cần không là một." - Yann khoan thai trải khăn ăn lên đùi rồi húp thìa súp. Anh tận hưởng món ngon một lúc, rồi mới nói tiếp với Ceci đang no bởi cơn tò mò. - "Anh không muốn em phải lựa chọn giữa cái muốn và cái cần. Em không ham thích việc kinh doanh của gia đình thì anh sẽ gánh cho em. Nhưng em phải đuổi theo mơ ước của mình bằng tất cả nhiệt huyết, thay phần anh đấy."

"Anh..." - Ceci cố gắng ngăn cái sịt mũi, giọng như sắp vỡ òa trong nước mắt.

"Đừng có khóc!" - Yann chắp hai tay trước mặt, giả vờ lạy lục trêu Ceci. - "Họ tưởng anh bắt nạt em thì nguy."

"Cám ơn anh!"

"Không cần cám ơn anh. Em đã biết mình muốn làm gì chưa? Học ngành nào, ở đâu?" - Yann cười với Ceci, tinh thần rất sảng khoái. Anh biết, nếu anh không tỏ ra thoải mái lồ lộ thì cô sẽ bứt rứt, cảm thấy mắc nợ anh suốt những năm sau này.

Ceci cắn môi. Cô cúi gằm mặt và lắc đầu, thấy xấu hổ và tội lỗi vô ngần khi chưa từng dành thời gian nghiêm túc nghĩ về ước mơ và tương lai, chỉ mải lo mua sắm, đàn đúm với chúng bạn. Khi cô ngẩng lên, Yann đã đi đâu mất.

"Another summer day,

Has come and gone away,

In Paris and Rome,

I want to go home.

Mmmm...

Maybe surrounded by

A million people I,

Still feel all alone,

Oh I miss you, you know,

And I've been keeping all the letters,

That I wrote to you,

Each one a line or two,

I'm fine baby, how are you?

..." (2)

(Lại một ngày hè,

Đến rồi đi,

Ở Paris và Rome,

Anh chỉ muốn về nhà.

Mmmm...

Vây quanh bởi

Cả triệu người, anh

Vẫn thấy cô đơn,

Ôi anh nhớ em, em biết chăng,

Và anh giữ những cánh thư

Anh viết cho em

Mỗi thư một hai dòng

Anh khỏe, bé yêu, em thế nào?

...)

Ceci ngẩn ngơ nhìn về phía cây dương cầm, nơi Yann đang đàn hát. Ánh mắt anh âu yếm dịu dàng bao trọn lấy cô.

"Em là gia đình duy nhất của anh." - Lòng Yann thầm thì.

Ngày này của một năm trước, Yann đã tất tả rời giảng đường ngay giữa giờ học, đáp chuyến bay gấp sang Toronto với Ceci ngay sau khi nghe tin dữ. Ban đầu, anh sợ suốt thời gian qua cô giấu diếm những buồn phiền, và hôm nay sẽ là ngày ám ảnh nhất, nên đưa cô đi chơi. Nhưng có lẽ anh đã quá cả nghĩ. Có khi Ceci đã quên sự tồn tại của Khải Anh. Cô bé yêu của anh vẫn còn ngây thơ và vô tư lắm.

5. Hai tháng sau.

Hoàng hôn thành phố Incheon hôm ấy màu hồng, và Yann bỏ lại sau lưng bầu trời tuyệt đẹp ấy, đến London đặc sương mù. Anh sắp nhập học thạc sĩ kinh tế.

Trước phòng xuất cảnh, Ceci ôm Yann cứng ngắc, nhất quyết không buông.

"Cho em chuyển trường sang London đi mà. Em sẽ nhớ anh lắm! Hu hu hu..." - Vẫn tựa đầu vào lòng Yann, Ceci ngẩng mặt, chớp đôi mắt xoe tròn năn nỉ anh.

"Vài tháng nữa em tốt nghiệp rồi, chuyển đi chuyển lại lại tốn thời gian thích nghi. Ngoan ở đây học xong rồi sang với anh." - Yann nhẹ nhàng gạt đám tóc mái của Ceci sang bên rồi hôn nhẹ lên trán cô.

"Viết thư cho em nhé. Em muốn thư tay."

"Này, cả khi cưa gái khó anh còn không làm trò ủy mị ấy..."

"Ứ ừ!! Thư tay cơ!!" - Ceci dậm chân, y hệt cô bé con bị chiều thành hư thân, bướng bỉnh.

"Chuyên tâm học hành, con trai trêu ghẹo không được đáp trả, okay?" - Yann nghiêm khắc nhìn Ceci. - "Hạn chế trang điểm, em đã xinh đẹp mà còn phấn son lên thì e trai rồng rắn đánh nhau trước nhà. Không xong rồi, hay anh thuê vệ sĩ cho em nhỉ?"

Ceci bật cười trước dáng bộ khẩn trương cố tình của Yann để đùa cô. - "Anh chuyên tâm học hành, bớt sát gái thôi. Tương lai xài tiền như nước của em phụ thuộc vào anh." - Nắm tay cô đập khe khẽ lên ngực anh, truyền thêm quyết tâm vào tim anh.

"Tiếc là không có nhạc nền. Trong phim, mỗi lúc cảnh đẹp, thế nào cũng tèn ten ten. Hay như khi các nhân vật tạm biệt nhau, nhạc nổi lên để tăng kịch tính." - Yann đảo mắt nhìn quanh phi trường, đánh trống lảng khỏi cái buồn buồn đang liếm láp lòng.

"Another summer day,

Has come and gone away,

In Paris and Rome,

I want to go home.

Mmmm..."

Ceci hát khẽ. Yann vội bịp tai lại, trêu dai cô. Anh kéo va-li chạy bằng vận tốc ánh sáng, phóng ù vào phòng xuất cảnh. Khi đã ở tít sâu trong ấy, khi dáng Ceci chỉ còn cao bằng lon nước ngọt, anh mới quay lại, cười thật tươi và vẫy tay chào. Anh đã bắt đầu thấy nhớ cô rồi.

Nhìn nụ cười sáng bừng của Yann, tim Ceci ấm. Có một giọt ấm nóng bung ra từ bờ mắt cô, lăn nhanh xuống má. Cô mặc kệ nó.

6. Nhiều năm sau.

Trong phòng chờ bay chuẩn bị đáp chuyến sang Nhật dự tuần lễ thời trang, Ceci ngồi nhấm nháp tách cà phê nhiều sữa, say sưa đọc xấp thư tay. Cô mỉm cười theo từng con chữ cứng đơ của Yann-họa-hoằn-lắm-mới-cầm-bút. Những cánh thư anh gửi từ London, Paris, Rome, New York, Tokyo, Hongkong, Thượng Hải... Những cánh thư lấp đầy khoảng trống giữa dăm ba lần gặp gỡ ngắn ngủi hàng năm.

"I'm fine baby. How are you?

Em chọn thiết kế thời trang là hợp nhất. Cái tủ quần áo đè chết người của em chứng minh điều ấy. Bravo!! Sau này anh mặc gì đi bàn việc, giao em hết. Học hành chăm chỉ! Có lẽ tháng sau anh ở New York vài ngày, anh sẽ gọi em rồi mình sắp xếp gặp."

...

"I'm fine baby. How are you?

Nếu một chàng trai đưa em vào quán cà phê, nói chuyện về các loại cà phê, phân tích rành rọt cà phê đen, espresso, cappuccino, latte, mocha, vân vân, rồi lan man sang bánh quy, kẹo xốp, các món nhắm ngon với cà phê, thì: Một, anh ta là chủ quán cà phê hay con buôn cà phê. Hai, anh ta là playboy đẳng cấp cao. Một chàng trai uyên thâm về cà phê tạo ra hình ảnh rằng mình có tâm hồn sâu lắng, ngoài đắng trong ngọt - dạng này dễ dụ con gái nhất. Lần sau hẹn với con trai, dẫn cậu ta vào quán cà phê thử nhé, rồi về bảo anh."

...

"I'm fine baby. How are you?

Có lẽ anh đang yêu. Mà liệu anh có thời gian để theo đuổi cô ấy? Liệu có đáng? Thời gian của anh là vàng bạc, nếu chuyện không như ý, anh sẽ bực mình với việc đã dùng vàng bạc đổi sắt vụn. Tại sao anh, một kẻ chưa yêu bao giờ, cứ nhìn tình yêu xám xịt thế nhỉ?"

...

"I'm fine baby. How are you?

Là anh không tin tình yêu, hay anh tin vào tình yêu mà nó không tin anh? Anh đã quá bận để tìm cô gái khiến tim mình rung động, hay anh tìm hoài không ra? Playboy thật ra cũng mong có người hãm mình lại. Có những cô gái thú vị lúc ban đầu, nhưng cảm giác bên họ nhanh chóng hóa lạnh. Không ai khiến anh ấm."

...

"I'm fine baby. How are you?

Tình yêu như cái phích nước, với người này thì ấm, còn với người khác thì lạnh. Có lẽ số phận của anh là kiếm thật nhiều tiền giúp ích cho đời rồi. Anh sẽ không viết thêm một dòng nào nữa về tình yêu. Thề!"

Yann thực hiện đúng lời anh nói. Sau cánh thư ấy, anh thôi chia sẻ hay ta thán về tình yêu với Ceci, chỉ còn về công việc, những kế hoạch ngày một tham vọng. Dần dần, anh cũng ít gửi thư hơn.

Tiếng tiếp viên mời hành khách lên máy bay. Ceci nâng niu cất xấp thư vào túi, như trong tay cô là chú mèo con bé bỏng. Cô đứng dậy, uyển chuyển lướt đôi cao gót nhung đen, đính pha lê ngũ sắc đến thang ống vào máy bay. Dáng điệu cô mềm mại, phong thái tự tin tưởng cả thế giới đang quỳ phục, nâng từng bước chân cô. Cô ngẩng cao đầu, tự hào và mãn nguyện với hình ảnh rất mốt của bản thân trong bao con mắt đang lén lút nhìn - một nữ nhân xinh đẹp, sang trọng, độc lập và cá tính. Cô chẳng bận tâm việc nhiều năm qua đơn thân ngang dọc khắp các sân bay, khắp các kinh đô thời trang. Tim cô ấm mỗi khi nghĩ về Yann. Tim cô ấm vì thương anh. Tim cô ấm vì tin chắc rằng dù ở đâu, làm gì, anh luôn bảo vệ cô. Tim cô luôn ấm, là đủ rồi.

- PLOY -

Chú thích:

(1) "Đàn em" có nghĩa là những học sinh chung trường, sau khóa, không phải trong băng đảng

(2) Bài hát "Home" của Michael Buble

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro