d., 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đằng sau tấm màn nhung đỏ,
Là vương quốc hạnh phúc.
Nơi 'tình nhỏ làm sao quên' trên những tờ ảnh lịch,
Dịu dàng rút cái ô đã che cho tôi vào ngày tĩnh mịch-
Từng khiến tôi tin rằng thế giới sẽ không bao giờ mưa.

Ngày xửa ngày xưa:
Tôi đã từng lớn lên trong ao ước tiếp nối,
Những người lớn ngũ tuần đang lớp lớp đi về đường hầm tối,
Nhưng là những con người đi ra từ ánh thiên truyện;
Những 'hồn bướm mơ điên',
Nhắc cho ai nhớ đằng sau cái bóng đổ cũng là hình người;
Những dáng đi và đôi tay biết cười,
Lưu dấu trong trẻo trên môi của các cô cậu nhỏ,
Khi các cô cậu đời và đầu xanh hơn cỏ,
Hay cả khi ô trược đẩy cô cậu chệch khỏi mình thuở ấu thơ;
Những dòng chảy tuôn từ đôi mắt nguồn của những bóng lưng bải hoải nhà thờ,
Nguyện cầu cho cổ tích là quy luật vũ trụ –
Tôi thấy điều đó trong tháng bảy tôi sắp mù,
Trong ánh đèn rọi nửa phần tôi tìm không thấy,
Lên những gương mặt ở thánh-đường-không-mây.

Họ đã vượt ra khỏi đạo Bụt,
Khỏi sự vô thường bằng Peter Pan thường hằng mà thời gian đuổi hụt.
Khiến tôi tự hỏi:
Vậy họ là ai trong những vai diễn vô ngã đó của mình?
Có ai từng là họ tới nỗi họ chỉ biết nín thinh?

Những lặng nghĩ nối thành một vòng đai.
Bên trong này mãi là mùa hè đã biến thành tiêu bản,
Trác tuyệt mà ngô ngây như kế đô,
Cho tôi tìm về-
Khi niềm tin không thành lời và đã khản,
Khi mùa hè hạnh ngộ mọc lên nấm mồ,
Khi tôi ngỡ mình cũng là ngọn nến-
Huyết đỏ rồi sẽ khô sau đêm vật đổi sao dời không bờ, bến,
Nhưng hóa ra khi ngửa mắt hoang lên –
Vẫn những kênh trăng không còn trọn vẹn ấy.

Bên trong này lách tách bóng nàng thơ còn hoài cháy.
Nàng thơ không tuổi không tên vì không ai tin:
Năm bảy mươi hai là lúc nàng biểu hiện ra trong dáng hình,
Còn tên nàng chồng chéo,
Tùy theo-
Truyện cổ Andersen.
Đôi mắt nàng trong ngần đã ai lỡ lạc trong một ánh nhìn,
Đôi mắt dịu dàng huyễn tưởng như khe suối ngàn xưa ngái ngủ,
Và có lúc trong dòng nước đêm óng và hiền đanh như hàng mày ủ rũ,
Gờn gợn Xuzy kéo trượt khăn cổ mặc đời nó và nàng quạnh quẽ lòng giang,
Vì một người sẽ chẳng trao bông hồng vàng –
Bên này bờ cõi kỳ gian,
Là cầu mắt ầng ậng quầng nhựa sáng soi muôn màu,
Khi tôi và đôi ngươi-đêm hai mươi năm nhìn nhau,
Mà tôi nhớ đến tôi là ai trong những người tôi từng là,
Vì tôi không là ai với người biết tôi từ xương tới da.

Vaganova, bàn chân Vaganova,
Xoay tròn điệu luân vũ tháng ba trắng muốt như thiên nga như tuyết,
Như sông Neva nối dài Saint Petersburg dài Xô Viết,
Tấm phim băng âm bản của ngày nắng tinh khôi trắng-đen.
Ngón cái bầm duỗi nâng tôi lên biết bao lần để nhìn ngược về uyên nguyên,
Của lời nguyền-
Trong các linh hồn lướt qua tôi với làn khói hạ chiều xanh phổ.
Võng âm lặng xô mặt hồ nước lắng không thể tự tồn,
Cũng đâu phải tự hai sóng môi kề nhau chỉ mặn-đắng chứ không hôn –
Duyên khởi là lời đề từ của cơn mê:
Từ khi nào lại khẩn cầu với Nguồn, với Thần, với Phật để được thiếp đi ở nơi mình không thuộc về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#poem