Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Yên cũng được.

Chảy máu tai là do màng nhĩ và xương tai bị vỡ dưới tác động của ngoại lực, trên cổ có vết bầm do trọng lực đè lên, đó là điều không có gì đáng nói với thân thể chẳng bao giờ lành lặn của cô.

Cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nằm trên giường, chiếc giường trong căn hộ của Tư Văn.

Ngoài cửa có tiếng động, hẳn là Tư Văn. Cô trở mình quay lưng về phía cửa, không muốn đối mặt.

Cô nghĩ nếu một ngày mình thực sự chết thì đó hẳn là một cái chết rẻ mạt. Lần đầu tiên Tư Văn suýt giết cô, cô đã thề rằng cô sẽ rời bỏ anh một lần nữa, ngay cả khi phải trả giá bằng cái chết.

Nhưng đã bốn năm trôi qua, cô đã chết không biết bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn ở bên cạnh anh.

Ba từ "một lần nữa" giống như một trò đùa.

Cô có thể chấp nhận bản thân như thế này và tìm ra một loạt lý do cho bản thân, nhưng cô không muốn dùng cái đầu thông minh của mình để tìm ra lý do.

Hèn nhát. Cô thật là hèn nhát. Cô cho rằng chỉ cần cô không nghĩ tới, thì đó sẽ không phải là sự thật.

Tư Văn bước vào, đặt điện thoại lên gối của Chu Yên rồi lại đi ra ngoài.
Chu Yên biết, nhưng không nhìn lại, buộc mình phải nhắm mắt bỏ qua mọi chuyện về anh.

Dần dần, cô chìm vào giấc ngủ.

Ngoài cửa, Tư Văn uống thuốc lần thứ tư chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, nhưng các triệu chứng đổ mồ hôi, ảo giác, ợ chua vẫn không thuyên giảm.

Cởi quần áo ra và tắm nước lạnh cũng không giúp ích gì.

Anh muốn lao tới chỗ Chu Yên, xé toạc quần áo của cô và hung hăng cắm vào cô, nhưng anh sợ, anh sợ cơ thể dễ bị tổn thương của cô sẽ trở nên lạnh lẽo.

Anh sẽ làm gì nếu cô chết? Anh nên làm gì?

Anh nghiến răng, nắm chặt tay, ngâm mình trong làn nước lạnh, dùng toàn lực để đấm mạnh vào tấm gương. Tấm gương vốn đã không chắc chắn, anh lại ra tay không chút lưu tình, nên gương lập tức vỡ nát, tiếng gương vỡ vang lên không ngớt.
Cả hai bàn tay bê bết máu, mảnh vỡ thủy tinh trộn lẫn với máu thịt, còn có thể mơ hồ nhìn thấy cả xương.
Anh tắt vòi hoa sen và lê cơ thể ướt đẫm ra ngoài.

Sau khi bàn tay gần như bị phá hỏng, di chứng nghiện ma túy mới thực sự nguôi ngoai.

Điện thoại reo vào lúc này.

Anh nhìn điện thoại di động nằm yên lặng trên bàn cà phê, cau mày, xoay người vào phòng ngủ, cầm cái di động mình không dùng thường xuyên lên, kết nối.

"Tư Văn, anh cố tình làm vậy sao? Đắc tội với Triệu Vưu Kim, con đường tiến vào Kỳ Châu của chúng ta hoàn toàn bị chặt đứt!"

"Đầu óc cậu bị úng nước hay não bị là phẳng rồi hả?! Dám đắc tội bà ta như vậy! Đừng quên rằng bây giờ cậu không làm ăn một mình!"

"Đừng nói với tôi là cậu rửa tay gác kiếm, không làm ăn gì nữa! Ông đây chơi với cậu lâu như vậy rồi, nhưng không chịu được cái trò đùa này của cậu đâu!"

Đối phương liên tục chỉ trích, hiển nhiên là đang rất tức giận, không dễ ổn định.

Tư Văn vẫn không có một phản ứng dư thừa nào, anh bước đến cửa phòng của Chu Yên, đóng cửa lại rồi mới nói.

"Chính anh là người đề nghị hợp tác, không phải tôi."

"Tôi là người cung cấp hàng qua đường dây của Triệu Vưu Kim, không phải anh."

"Mấy địa điểm chế tạo ma túy của anh đều nằm trong lòng bàn tay tôi."

Sau một lúc, anh dịu giọng, nói: "Hiện giờ đường dây của Triệu Vưu Kim đã bị sập. Nếu muốn chuyển hàng tới Kỳ Châu, thì chúng ta phải tìm một kênh khác. Nhưng còn ai thích hợp hơn so với bà ta?"

Triệu Vưu Kim là chốt mở trò chơi này của Tư Văn, anh sẽ không từ bỏ bà ta. "

Bà ta sẽ có một lô thuốc đi qua Somalia vào tuần sau, cứ tìm lính đánh thuê Israel để cướp hàng của bà ta. Nếu thành công, bà ta sẽ tổn thất 4000."

"4000 vạn? Ý cậu là để tôi đi cướp? Sau đó bà ta sẽ tìm phải đi tìm anh để bổ sung?"

"Tìm tôi để bổ sung, thì tổn thất của bà ta sẽ giảm đi ít nhất một nửa."
Tư Văn rót cho mình một cốc nước.

Tâm trạng người bên kia từ mây đen chuyển sang nắng, cười thành tiếng: "Người có đầu óc kinh doanh như cậu, đúng là cẩn thận hơn nhiều so với kẻ ngu xuẩn như tôi."

Tư Văn thấy vậy cũng yên tâm, rồi dặn dò anh ta một chút: "Muốn hợp tác với tôi, anh phải biết nghe lời. Anh phải biết rằng, tôi không dựa vào cái này để làm giàu. Thiếu nó, tôi cũng sẽ không lưu lạc đế bước đường cùng."

Bên kia nuốt nước bọt. Giọng điệu của Tư Văn lúc này quá bình thường, cũng không lớn giọng, nhưng càng như vậy, anh ta càng kinh hãi.

"Không biết quy củ, tôi có thể cho anh quay về học lại."

"Ở chỗ tôi có rất nhiều cách chết, nếu không ngại thì anh cứ thử xem."

Tư Văn nói xong, cúp điện thoại, đứng thẳng dậy, giơ tay, ném văng chiếc điện thoại trên tường, một chiếc điện thoại di động vốn đang lành lặn chỉ trong tích tắc đã bị vỡ tan tác, tất cả các bộ phận đều biến thành mảnh vụn.

Dù với bất cứ ai, anh luôn phải là người nắm thế chủ động, không có ngoại lệ.

*

Trong một hầm trú ẩn tăm tối.

Tiết Bằng nhổ nước bọt vào cái gạt tàn, mắt ông ta giật giật, cảm giác ớn lạnh quanh quẩn quanh ông ta.

Ông ta thậm chí còn không nghĩ về việc làm thế nào mà mình tìm đến Tư Văn. Tư Văn một tay che trời ở Kỳ Châu, cũng có một miếng bánh ở biên giới Mỹ - Mexico. Anh gần như không nguyện ý làm bạn với ai, thoạt nhìn cũng không giống một người tốt.
Nhưng khi ông ta tìm gặp anh và nhờ anh hỗ trợ khai thông một chuyến hàng, anh đã đồng ý.

Anh thực sự đã đồng ý.

Vốn dĩ khi nhận được tin Tư Văn là một "cơ trưởng" (người buôn ma túy, cần sa), ông ta không tin, với quyền lực và sự giàu có hiện tại của anh, đó là điều hoàn toàn không cần thiết, trừ phi anh không bằng lòng với sự giàu có đó, mà muốn xây dựng một đế chế của riêng mình.

Tiết Bằng không dám suy nghĩ lung tung, điều quan trọng là phải bán được đợt hàng trước.

Là một tay buôn ma túy, ông ta đã thua lỗ nặng nề kể từ lần cuối cùng giao đấu với Cục quản lý ma túy. Tất cả các kênh bán hàng của ông ta đều bị cắt đứt. Trong tay ông ta vẫn còn rất nhiều gái da trắng (heroin) và kim cương (ma túy đá), Nếu không tìm được người mua mới, ông ta sẽ sớm bị đào thải bởi thị trường có nhịp độ nhanh này.

Tư Văn nói, có một người phụ nữ ở Kỳ Châu là một người làm nghề y dược, mạng lưới quan hệ của bà ta rất phức tạp, bao phủ gần như toàn bộ Kỳ Châu. Ông ta liền cử người đi điều tra, Triệu Vưu Kim đã xác nhận kế hoạch với ông, nhưng anh không đồng ý, anh muốn làm theo cách riêng của mình ...

Anh quả thực đã thành công. Cây quyền trượng của anh dễ dàng thu hút sự chú ý của Triệu Vưu Kim.
Nhưng tại sao lại rạch một đường trên mặt bà ta? Điều này hoàn toàn đẩy đại gia giàu có ra khỏi cửa. Anh đang nghĩ cái gì?

Ông ta khá khó chịu, nhất thời quên mất quy củ của Tư Văn, gọi điện thoại cho anh, mới phát hiện anh đã có dự liệu trước. Ông ta còn bị anh cảnh cáo.

Khẽ nheo mắt hút một điếu thuốc, xoa xoa vết sẹo trên cổ tay, quyết định nghe lời anh trước.

Trong tình huống này, ông ta không đủ tư cách để thương lượng điều kiện.

Cảnh sát đã phát lệnh truy nã cấp A đối với ông ta, treo giải 80 vạn nhân dân tệ, làm ông ta chỉ có thể sống trong hầm trú ẩn này, lòng tin của anh em đối với ông ta ngày càng yếu dần, hiệu quả công việc cũng ngày càng tồi tệ.

Vì Tư Văn là người duy nhất ông ta tin tưởng nên ông ta vẫn nghe lời anh, dù chỉ là tạm thời.

Cho dù ông ta có bị cảnh sát nhắm tới, rơi xuống bước đường này, tất cả đều là do Tư Văn làm khó. Thậm chi, ngay cả việc ông ta đi tìm Tư Văn để hợp tác, cũng nằm trong kế hoạch của Tư Văn.

*

Chu Yên tỉnh dậy khi trời đã tối.

Cô chạm vào điện thoại di động bên cạnh gối, nhấn nút nguồn, màn hình sáng lên, có tin nhắn chuyển khoản.
Khi cô bấm vào, hóa ra là Tư Văn chuyển cho cô, 50 vạn tệ.

Cô mấp máy môi, đặt điện thoại xuống giường uống nước.

Tư Văn đang ở trong phòng khách, khi cô đi ra, ánh mắt anh treo trên người cô, không dời đi chỗ khác.

Chu Yên làm ngơ với anh, rót cho mình một cốc nước, sau khi uống cạn thì lại trở về.

Tư Văn cau mày, bước hai ba bước đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô: "Cô không thấy tôi sao?"

Chu Yên không muốn nhìn, cũng không quay đầu lại, cũng không nói lời nào.

Tư Văn sợ cô dùng trạng thái vô hồn để đối xử với mình, anh ôm lấy cô từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên mắt cô, hôn lên miệng vết thương nhỏ dài của cô: "Tôi đã cho em tiền, nếu 50 vạn không đủ, tôi sẽ cho em 100 vạn. 100 vạn không đủ, tôi sẽ cho em 500 vạn."

Sau đó có thể không nể nang gì mà giết chết cô?

Nước đi này thực là tốt ha. Nhưng với cuộc đời đổ vỡ của cô, cô có thể ngăn cản anh tung hoành ngang dọc bao nhiêu lần?

Chẳng lẽ là phải chết trong tay anh, thì cuộc đời này của cô mới đúng nghĩa sao?

Tư Văn không nhận được phản ứng từ cô, vì vậy, anh càng ôm cô chặt hơn, từ giữ cổ tay thành nắm tay cô, đan các ngón tay vào nhau, muốn truyền hơi của anh sang cho cô.

Nhưng lòng bàn tay cô lạnh ngắt. Cô đang bài xích.

Sau khi ôm cô như vậy một lúc lâu, Tư Văn vẫn không thể sưởi ấm cho cô. Cô không trốn tránh hay đẩy anh ra.

Anh biết, dù lúc này có bắt cô phải khẩu giao cho anh hay phải tách chân ra cho anh thao thì cô vẫn sẽ làm được, thậm chí là còn rất tuyệt.

Nhưng anh không muốn điều đó, ít nhất là bây giờ, anh không muốn.

Đối với anh, Chu Yên có thể thay thế được cơn nghiện ma túy, nhưng không gì có thể thay thế được cô.

Cảm giác này rất tệ, anh không thích nó một chút nàp, anh sợ rằng nếu một ngày nào đó anh không thể cai được cô, anh sẽ phải rơi vào cảnh chết không nơi chôn. Nhưng đó là chuyện của tương lai, anh không muốn quan tâm đến tương lai, anh chỉ muốn quan tâm đến hiện tại, khi Chu Yên bây giờ không thể rời xa anh.

Không, không chỉ bây giờ, Chu Yên cả đời này sẽ không bao giờ muốn rời xa anh!

Nếu không cai được, thì không cần cai nữa, chỉ cần nhốt cô bên mình, xuống địa ngục cũng mang cô theo!
Khi ý tưởng này bắt đầu lên men, chính anh cũng phải giật mình.
Không phải như thế này. Làm sao anh có thể không bỏ được cô? Anh sống sót đến bây giờ là nhờ may mắn sao? Có điều gì mà anh không thể làm chứ?

Nghĩ đến đây, anh buông Chu Yên ra, lại trở nên thờ ơ: "Cô đi đi!"

Chân Chu Yên vừa định vào phòng ngủ liền quay ra cửa. Tư Văn bị bệnh, cô biết chuyện này từ lâu rồi, cũng quen rồi.

*

Chu Tư Nguyên đang ở nhà, khá ngạc nhiên khi thấy Chu Yên quay lại: "Không phải là chị đều phải đi làm thêm giờ vào thứ Sáu và thứ Bảy sao?"

Trước đó Chu Yên nói với Chu Tư Nguyên rằng cô sẽ không về nhà vào thứ Sáu và thứ Bảy, mà không nói tại sao, Chu Tư Nguyên tự hiểu là cô phải làm thêm giờ, cô chưa bao giờ giải thích. Cô không thể nói với cậu rằng cô phải đi làm ấm giường cho người ta được.

Chu Tư Nguyên hấp lại một cái bánh bao nhỏ còn dư, lấy bơ từ trong tủ lạnh, cho một cái đĩa nhỏ, đưa tới cho Chu Yên.

Ánh mắt Chu Yên dịu lại, vươn tay sờ sờ sau đầu cậu: "Hôm nay Tư Nguyên có ngoan ngoãn học không?"

Chu Tư Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết thương trên mặt Chu Yên, mở miệng nói: "Hôm nay cô giáo khen em, cô ấy nói sang năm, em nhất định sẽ được nhận vào trường trung học tốt nhất Kỳ Châu."

Chu Yên nhướng mày, trong mắt tràn đầy ý cười: "Lợi hại vậy sao?"

Chu Tư Nguyên chạy về phòng, đưa tờ giấy thi cho Chu Yên: "Chị ơi, xem này, em được 96 điểm trong bài kiểm tra ở trường luyện thi."

Thật đúng là đáng mừng mà. Đây là tin tức tốt nhất mà Chu Yên nhận được trong hai ngày qua.

Cô mở rộng vòng tay với Chu Tư Nguyên: "Đến đây."

Chu Tư Nguyên nghiêng người nhào vào trong vòng tay cô, khóe miệng cong cong: "Khi em lớn lên, có tiền đồ rồi, em sẽ nuôi chị thật tốt. Chị sẽ không phải làm việc vất vả như bây giờ nữa."

Ánh mắt Chu Yên lóe lên rồi biến mất.

Phải sống thật tốt, nếu không đợi được Chu Tư Nguyên trưởng thành thì thật đáng tiếc.

Chu Yên nhanh chóng thoát ra khỏi sự tổn thương mà Tư Văn mang lại cho cô một lần nữa.

Nếu không thể có được tự do thì sao chứ? Chết sao? Thật không đáng.
Làm gái, ở cùng Tư Văn, đều là do cô tự mình chọn lựa. Cô không hối hận, vì đã thông suốt, nhưng cô không thể tránh khỏi việc khổ sở

Phụ nữ đều như thế.

Cô biết.

Tất cả những tình cảm rối ren đã đẩy người phụ nữ đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, và cô lại thỏa hiệp. Mong muốn tự do dù phải dùng cái chết để trả giá, cũng lại bị gác lại.
Để lần sau đi.

Lần sau, cô nhất định sẽ rời đi. Dù cho phải chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro