11 - Hàn Ninh (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật sự không ăn à." Ninh Lam cười tít mắt.

Hàn Từ nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cô nâng lên một viên kẹo cưới màu đỏ, "Không cần.". Nói xong quay người đi về phòng mình.

Phùng Xu: "Bác sĩ Hàn bị làm sao vậy?"

Ninh Lam nói: "Không sao, phỏng chửng là vài ngày không gặp chị nên nhớ chị ấy mà, chị đi dỗ anh ấy."

Hàn Từ trở lại phòng, không nhịn được có chút chua xót trong lòng, anh nhíu mày thật chặt. Rõ ràng là anh không thích Ninh Lam, lại không đồng ý với cách khiêu khích khoa trương của cô.

Cô ấy cuối cùng là coi mình thành cái gì!

Ninh Lam nhẹ gõ cửa, chân dài tựa vào cạnh cửa, "Tâm can ơi."

Hàn Từ không để ý cô, cúi đầu viết bệnh án.

Ninh Lam cũng không bị bản mặt lạnh này của anh đả kích, rảo bước tiến vào đồng thời đóng cửa lại, thuận tay chốt luôn chửa, thong thả, tiêu sái đi đến, cúi người xuống.

"Tức giận à?"

Hàn Từ không nói.

"Haizz, mấy ngày nay em đều rất bận, anh cũng không cho phép em gọi điện thoại cho anh lúc đi làm, đây không phải là sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi sao."

Ninh Lam hôm nay mặc một cái áo trễ vai, xương quai xanh thẳng tắp nhẵn nhụi trắng nõn, mùi tin tức tố từng đợt từng đợt lượn lờ, phảng phất. Hình ảnh của ảnh chụp ngày hôm đó lại bị che đậy sạch sẽ.

Được đăng duy nhất trên wattpad annanhhh2609, ăn cắp là cún. 

"Cô Ninh."

"Gọi em là Ninh Lam."

"..... Cô Ninh, mong cô tự trọng."

Ninh Lam hướng anh nháy mắt, bàn tay niết cằm Hàn Từ bị anh tránh đi, Ninh Lam lại đi đến ôm lấy anh đang mặc áo blouse trắng dài, "Cục cưng ơi, anh nói cho em tin chính xác nhất đi, làm cách nào mới có thể theo đuổi được anh."

Hàn Từ bị cô bức đến tận tường, hít một hơi sâu, quay đầu.

Anh không tính là Liễu Hạ Huệ gì, đối với tin tức tố của Ninh Lam, anh có nổi lên phản ứng, tin tức tố sẽ dao động, nhưng anh không có hứng thú làm Tuesday.

"Cô Ninh, nếu hôm nay cô không đến khám bệnh thì phiền cô về cho."

"Khám bệnh, khám bệnh."

Ninh Lam đi đến nằm xuống giường kiểm tra, chân dài thẳng tắp khép lại ở trên giường, hướng anh vẫy tay: "Đến đây."

Hàn Từ nắm chặt tay thành nắm đấm, làm chính mình tỉnh táo lại, đi đến bên cạnh giường kiểm tra, lạnh giọng nói: "Phiền Ninh tiểu thư quay người lại, tôi kiểm tra tuyến thể."

Ninh Lam "À" một tiếng, xoay người nằm nghiêng, ngón tay thon dài vươn ra sau vén tóc để lộ gáy, Hàn Từ nhắm mắt buộc mình phải bình tĩnh, đưa tay nhấn nhấn tuyến thể của cô.

"Shhhhh." Ninh Lam hít sâu vào một hơi.

Hàn Từ buông nhẹ ngón tay: "Đau?"

"Không phải là đau. Ngứa." Ninh Lam đưa lưng về phía anh, giọng nói mềm mại, mỉm cười, mang theo ý tứ hàm xúc mà câu nhân, "Bác sĩ Hàn biết ngứa chỗ nào không?"

Hàn Từ không tiếp, cúi đầu tới gần tuyến thể, nhẹ nhàng ngửi.

Được đăng duy nhất trên wattpad annanhhh2609, ăn cắp là cún. 

Trên tuyến thể ngoại từ tin tức tố mùi hoa hồng, còn có chút mùi thuốc kháng sinh, hẳn là bôi thuốc đúng giờ.

"Tâm can ơi."

"Ừm?"

Ninh Lam xoay người, một phen túm lấy cổ áo Hàn Từ kéo xuống, động tác lưu loát nhanh chóng, Hàn Từ theo phản xạ để tay ở một bên đầu của cô.

"Tôi...."

Sorry =))) tui không hiểu tư thế này lắm =))

Cốc Cốc!

"Bác sĩ Hàn, xảy ra chuyện rồi!"

"Anh có ở bên trong không, bác sĩ Hàn? Tình trạng của bệnh nhân ở giường số 8 không đúng lắm."

Hàn Từ gỡ tay cô, lại bị cô tiến tới hôn một cái vào khóe miệng, hơi chút tiếc nuối mà nói: "Lần sau nói đi, em đi đây."

Hàm Từ nhìn cô buông tay, xoay người lại, tư thế như sắp phải rời đi "Cô không đi truyền nước?"

Ninh Lam hơi chỉnh lại quần áo và tóc một chút, nhấc túi hướng anh nháy mắt, "Em vừa mới xuống máy bay còn chưa quay về công ty, bớt chút thời gian tới đây nhìn anh đó. Bận xong rồi thì nói tiếp, không vội."

Hàn Từ đã vô số lần nhìn bóng dáng rời đi không chút lưu luyến nào của cô, đi ra tới cửa còn thuận tay nâng cằm của Phùng Xu, mỉm cười trêu cô: "Nhất định, nhất định lần sau tới sẽ kể cho em nha, ngoan."

Hàn Từ thở ra một hơi, quay người nhìn lại trên giường kiểm tra, thấy một cái trâm cài ngực.

Anh nhặt lên nhìn một lúc lâu, môi ấm áp giống như vẫn còn đang ở bên miệng. Hàn Từ nhắm mắt lại, đem nó cất vào trong túi áo blouse dài.

"Bác sĩ Hàn, người nhà của cái người lúc trước làm loạn kia đã xảy ra chuyện rồi!"

Hàn Từ; "Xảy ra chuyện gì? Vừa đi vừa nói."

Phùng Xu "A" một tiếng, vội vàng đuổi theo bước chân của anh.

------ Được đăng duy nhất trên wattpad annanhhh2609, ăn cắp là cún.

Năng lực của Ninh Lam ở Lục thị đều được công nhận, được đích thân Lục Hàm Châu huấn luyện thành ra như bây giờ, đi theo hắn từ lúc ở vực thẳm lại cùng hắn khi Đông Sơn tái khởi.

Địa vị của cô ở Lục thị không ai có thể lay động, đồng thời cũng là người bận rộn nhất.

Ông chủ vừa mới tổ chức hôn lễ, cùng với vợ mình đi hưởng tuần trăng mật, mỗi ngày đều gọi video mở cuộc họp, tất cả gánh nặng đều đặt trên vai cô.

Ninh Lam bớt chút thời gian nhìn màn hình lại cười giễu cợt: "Ngài còn có chút lương tâm nào không, thời điểm này lại còn show ân ái cho tôi xem. Ngài có còn là con người không?"

Lục Hàm Châu: "Tôi vẫn là người."

"Phi." Ninh Lam trở mình xem thường, động tác trên tay không ngừng, miệng cũng châm chọc không ngớt: "Tôi van cầu ngài đi hưởng tuần trăng mật thì yên lặng ăn thịt uống canh đi, đừng gọi tôi rồi chia sẻ quá trình nấu nướng. Ngài xem tôi có thể sử dụng được các bước của ngài sao?"

"Về sau đừng có nói tôi là người dẫn dắt cô. Ngay cả một tên alpha cũng không theo đuổi được, vô tích sự."

"Tôi cho dù vô dụng, vẫn có thể xông ra đốt đuốc thành tro trong khi quân vương là ngài vẫn chưa thượng triều đấy, ngài nói xem tôi có lợi ích gì." Ninh Lam nâng cằm nói xong, lại nhoẻn miệng cười, vẻ mặt nịnh nọt mà nói; "Lục tổng, tối nay tôi có thể không tăng ca không, nghỉ ngơi một chút?"

"Nói chuyện yêu đương?"

Ninh Lam ủy khuất: "Ngài nói xem, tôi theo đuổi cũng đã nửa năm rồi, chả thấy có chút tiến triển gì. Hôm nay là thất tịch, ngài hào phóng cho phép tôi nghỉ chút đi."

Lục Hàm Châu phẩy phẩy tay: "Phê chuẩn cho ngươi."

---------Được đăng duy nhất trên wattpad annanhhh2609, ăn cắp là cún.

Hàn Từ xử lý đến tận trưa, thời điểm tan ca lúc tối cảm thấy có chút mệt mỏi mà xoa xoa mày, "Phùng Xu, hôm nay còn có bệnh nhân nào hẹn trước không?"

Phùng Xu nói: "Hết rồi. Có một lịch hẹn hôm nay nhưng hủy rồi, có chuyện gì không ạ?"

"Không có gì, tan ca đi."

Phùng Xu "À" một tiếng, mở miệng hỏi anh: "Cái kia, anh không định tan ca à? Hôm nay là thất tịch, anh không định tan ca trễ để ngày lễ trôi qua như thế chứ."

Thất tịch.

Cô hẳn là đang ăn mừng lễ thất tịch rồi.

Hàn Từ: "Tôi không ăn mừng ngày lễ này."

Người nhà anh đều ở nước ngoài, ở Bình Châu cũng được cho là người cô đơn, không có nhiều bạn bè cũng không thầm mến omega nào, cho dù có thì người ta cũng thuộc về người khác rồi.

Ngày này đối với anh mà nói không có ý nghĩa gì lớn.

Hàn Từ đi ra khỏi bệnh biện, ở cửa lớn có một cô bé không biết từ chỗ nào dạy đến chặn anh lại: "Anh ơi, mua bó hoa tặng người yêu đi ạ?"

Hàn Từ nhìn thấy hoa hồng đỏ, đèn đường huỳnh quang ở gần bệnh viện ánh sáng trong suốt, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại bỏ tiền mua bó hoa, mua xong rồi anh mới phản ứng lại, nở nụ cười tự giễu.

Anh có thể tặng ai chứ.

Được đăng duy nhất trên wattpad annanhhh2609, ăn cắp là cún. 

Lúc này di động vang lên, là Ninh Lam gọi tới, anh chần chờ một lúc đoán xem có phải là Ninh Lam gọi tới để nói với anh là cô đang cùng alpha của mình trải qua ngày lễ, về sau sẽ không còn dây dưa với anh nữa hay không.

Hàn Từ không muốn nghĩ tiếp.

Chuông điện thoại một mực vang lên, Hàn Từ đứng lại nghe điện: "Có việc gì?"

Âm thanh Ninh Lam mềm mại, như là mang theo một đám lửa nhỏ, "Tâm can ơi, em có chút không thoải mái, hình như là kỳ phát tình, anh có thể tới giúp em không?"

Lông mày Hàn Từ phút chốc nhăn chặt lại: "Em đang ở đâu!"

Ninh Lam: "Ở nhà, nhanh lên a."

Hàn Từ không hề nghĩ ngợi xoay người liền đi lấy xe, trực tiếp chạy đến bên ngoài cửa lớn ở khu nhà của Ninh Lam. Nơi ở của cô là Lục Hàm Châu sắp xếp, vì an toàn, phải kiểm tra thân phận mới có thể đi vào.

Hàn Từ chuẩn bị gọi điện cho Ninh Lam, kết quả bảo vệ ở cửa hỏi trước: "Ngài tới tìm cô Ninh phải không? Cô ấy dặn là để ngài trực tiếp đi lên là được."

Hàn Từ cảm thấy có chút không thích hợp lắm, nhưng vẫn không để mình nghĩ nhiều, lái xe đậu ở dưới lầu, dựa theo lời của cô tự mình tìm được nhà.

Hàn Từ nâng tay gõ cửa, kết quả cửa lập tức mở, đầu quả tim anh nhảy dựng lên, dấy lên một loại dự cảm không tốt lắm.

"Ninh Lam!"

Không ai trả lời.

Hàn Từ trong lòng hoảng hốt, cô nói mình đến kỳ phát tình, nhưng trong phòng cơ bản là không ngửi thấy gì mùi của tin tức tố, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện!

"Ninh Lam! Em ở đâu?" Hàn Từ trầm giọng gọi, bỗng nhiên bả vai cứng đời, bị một thân thể mềm mại ấm áp ôm từ phía sau, hô hấp cũng mang theo hương hoa hồng.

"Tâm can ơi, em ở đây." Ninh Lam cọ cọ vị trí tuyến thể ở gáy anh, "Ưm? Sao anh lại phát run."

Hàn Từ đem cô tách ra, vừa quay đầu lại, lời nói trách cứ nghẹn lại trong cổ họng, tin tức tố thiếu chút nữa bật phóng ra.

Ninh Lam mặc một bộ sườn xám xẻ tà đến tận đùi, bộ ngực được nâng lên như ẩn như hiện, vải dệt như là mây mù bao phủ từng lớp, lờ mờ gợi cảm cực kỳ.

"Em có đẹp không?" Ninh Lam đến gần, động tác của cô run lên.

Hàn Từ từ lo lắng nôn nóng, sốt ruột biến thành tức giận, lớn tiếng hỏi cô: "Đùa giỡn tôi chơi rất vui sao?"

Ninh Lam ngẩn ra.

"Lừa tôi là em đến kỳ phát tình, gọi tôi đến, làm tôi lo lắng, tôi đối với em – Ninh Lam đây mà nói, chỉ là rảnh rỗi nên muốn trêu ghẹo liền trêu ghẹo, vội vàng hứng lên xem xem chẳng khác gì một món đồ chơi đúng không?"

Trong lòng Hàn Từ nghẹn một cục, nói chuyện cũng không có trật tự như bình thường, giống như là đang xả giận, hỏi cô: "Em đã có alpha rồi lại vì cái gì mà còn muốn tiếp tục trêu ghẹo tôi? Nếu đã nói thích tôi, sao lại không kiên trì thêm một chút."

Ninh Lam đứng đơ tại chỗ, Hàn Từ hỏi xong thật lâu cũng chưa mở miệng đáp. Hai người im lặng một lúc, cô mới chậm rãi: "Hả?"

Hàn Từ tự biết mình thất thố, xoay người lạnh nhạt nói: "Rất xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước."

"Không phải." Ninh Lam túm cổ tay anh, "Anh nói cái gì vậy? Cái gì mà em đã có alpha, cục cưng ơi, anh ăn giấm bậy bạ ở đâu vậy, alpha khó tán đổ của em không phải chính là anh sao?"

Hàn Từ không đáp, hỏi lại: "Vậy còn kẹo cưới?"

Ninh Lam lập tức phản ứng lại: "Em cho là anh tự ăn giấm của mình nha. Kẹo cưới kia là của ông chủ của em. Phùng Xu đau xót nói bọn họ phải dính chút không khí vui vừng, bảo em phải giúp các cô ấy lấy chút kẹo cưới, em không phải là cũng mời anh ăn đó sao."

Hàn Từ mơ hồ.

"Anh lại cho rằng đó là kẹo cưới của em với một alpha khác, ngoan nào, cho dù là em tìm được rồi cũng không thể kết hôn nhanh như thế. Kết hôn không phải giống như là buộc thắt lưng, nói kết liền kết. Anh sao lại ngốc đến hồ đồ như thế chứ."

Hàn Từ nhíu mày.

"Aiyaa, cục cưng ơi, vậy mà em còn không biết anh đáng yêu như thế. Tự mình ăn giấm chua cả một ngày trời." Ninh Lam cười ngửa tới ngửa lui, nâng tay ôm lấy bả vai của anh: "Tâm can ơi, anh cũng hay ghen quá đi, bất quá anh như thế rất tốt, em thích."

"Không ăn dấm, em cùng với ai ở một chỗ cũng không liên quan đến anh."

Ninh Lam: Anh ghen à? 

Bác sĩ Hàn: Không, anh bình thường. =)))))

Ninh Lam hí mắt cười, đưa tay nhéo cổ áo anh một cái, "Nhưng mà nói thật, anh cũng cho rằng em đã có alpha rồi, nghe em nói khó chịu liền liều lĩnh chạy tới, có phải cho thấy rằng anh có chút thích em không?"

Hàn Từ đẩy tay cô, "Anh đi đây."

Ninh Lam bưng ly rượu trên bàn ngồi xuống sô pha, hai chân vắt chéo lộ ra bắp đùi trắng nõn, không giữ anh lại.

"Hàn Từ, em hỏi anh một lần cuối cùng."

"Ừ"

"Ninh Lam em, đời này chưa từng theo đuổi qua alpha nào khác, anh là người đầu tiên. Anh cho em một đáp án chính xác nhất, rốt cuộc anh có thích em hay không."

Hàn Từ không đáp.

Ninh Lam cúi đầu quơ quơ ly rượu, "Nếu anh thích em thì chúng ta cùng nhau trải qua ngày lễ, nếu không thích..."

Hàn Từ nhấc chân ra cửa, không đợi Ninh Lam nói hết câu liền biến mất ở cửa.

Được đăng duy nhất trên wattpad annanhhh2609, ăn cắp là cún. 

Nửa câu sau của Ninh Lam "Dù sao em cũng thích anh, nếu không thích thì em sẽ theo đuổi đến lúc anh thích em mới thôi." Bị nghẹn ở trong họng. Tùy ý lấy một cái áo khoác lên vai che đi cảnh xuân mềm mại, một hơi uống cạn ly rượu.

Tâm can ơi, anh thật cứng ngắc.

Vài phút sau ở ngoài cửa lại có tiếng bước chân, Hàn Từ ôm một bó hoa hồng đỏ rực đứng ở cửa, biểu cảm trên mặt không được tự nhiên, có chút cứng ngắc mở miệng. "Ninh Lam."

Ninh Lam để rơi áo khoác, tựa người lên sô pha, vẻ mặt nữ vương khẽ nâng cằm, "Ừm?"

"Em theo đuổi anh nửa năm." Hàn Từ vừa nói vừa đi vào, thẳng đến lúc đứng ở trước mặt Ninh Lam, quỳ xuống nhìn cô: "Anh hi vọng thông báo này là xác định quan hệ, là anh chủ động."

Ninh Lam sửng sốt.

Hàn Từ: "Cô Ninh Lam."

"Có."

"Mời em cùng anh hẹn hò."

Ninh Lam duỗi chân, dừng ở một bên đùi Hàn Từ, cười tít mắt: "Tâm can ơi, anh thật ương bướng."

Hàn Từ hô hấp đông lại, đột nhiên đứng thằng dậy, cả giận nói: "Em rốt cuộc có phải là một omega không hả!"

Ninh Lam ném áo khoác xuống, phong tình vạn chủng, tiêu sái tới gần, ngửa đầu: "Anh kiểm tra thử xem?"

Nói xong, cô hơi vươn người hôn Hàn Từ. Con ngươi Hàn Từ hơi run lên, chậm rãi nhắm mắt lại.

------ Kinh qua vạn cánh buồm đều không phải, nhưng lại chỉ vì em mà đầu hàng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy