;;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

có lẽ 'cái-đầu-tiên' của chúng mình (hoặc riêng ta) vừa vỡ ra hàng nghìn mảnh đâm sâu trái tim, từng chút, từng chút một rỉ máu. 

vì sao thế nhỉ? vì sao hình bóng em vẫn quẩn quanh nơi đây dù từ lâu đã nhạt nhòa không rõ dạng. ta chẳng nhớ nổi bàn tay em ra sao hay hương tóc em thoảng thoảng thế nào; ta chẳng nhớ nổi giọng em êm ái hay tiếng cười em nhỏ nhẹ; chẳng nhớ nổi đôi mắt, khóe miệng, bờ môi mà cũng quên luôn cả chốn quen thường lui tới. giây phút qua đi, ta lại sống với hàng nghìn hàng vạn dấu vết cũ xưa mà hiện tại này bỗng chốc thành dĩ vãng. 

ta đã tìm em giữa tháng năm vồn vã, cũng đã lục tung thế gian nhiễm nhược. liệu em có ở đâu trên địa đàng xa kia, nơi bước chân ta chưa hề chạm được đến; liệu em có ở tận tít tắp sâu thẳm dưới đại dương, nơi nỗi sợ ta gào thét đêm ngày? 

như mộng mị giữa đôi bờ hư thực, lòng ta chưa nguôi khắc khoải mà chai sạn, không thể quên mà cũng chẳng nhớ nổi. dẫu biết thương nhớ âm ỉ tháng ngày chạy mãi chạy mãi chạy mãi chạy mãi chẳng dừng lại, ta gọi tên em bằng nỗi sầu vạn kỉ, đem giọt nước mắt mặt trăng vừa chảy xuống mài nhẵn như pha lê chiếu lên muôn vì sao rực rỡ thắp sáng đời ta chốc lát.

ồ?

em là vì sao đấy phải không? 

em chẳng nhìn ta bao giờ, những tưởng với tay là chạm đến ấy mà xa lắc xa lơ tận đâu đâu. 

ta mỏi mòn -nhiều-giấc-chiêm-bao. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vũ