Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shitoron có vẻ như đã không ngủ được trong vài ngày qua, nhưng cậu trông rất phấn khích khi thấy họ ở ngoài cửa. Cậu thậm chí còn mất thêm một giây để nhìn Alan trong bộ cánh* với chiếc áo khoác màu cam, nhưng cậu nhanh chóng đã rũ bỏ nó đi chỉ bằng 1 cái chỉnh kính.

*Dành cho những ai không biết thì 'cánh' là chỉ '1 bộ đồ' nhé, và ở đây thì ý nói là '1 bộ đồ với áo khoác màu cam'.

'Thật thô lỗ Shitoron !! Anh Alan anh ta có thể mặc bất cứ thứ gì mà anh ấy thích. Và...ừm...ngay cả khi nó trông hơi kỳ lạ' trong khi hai người kia bước vào nhà, nội tâm của Shitoron liền gào thét trong vo vọng.

"Anh gặp phải một chút...ừm...sự cố ở bên ngoài" anh ấy thừa nhận khi ngồi đối diện với Shitoron -rõ ràng là anh thậm chí còn có thể đọc được rõ từng chữ một trên nét mặt cậu "nhưng mọi việc giờ đã ổn thoả"

Shitoron chợt quay sang người bạn cả mình "Satoshi ? Cậu có thể cho Pokemon của cậu gặp lại Pokemon của mình ở đằng kia. Ngoài ra, trong khi chờ đợi, mình sẽ thảo luận với anh ấy về một phát minh mới mà mình đã thực hiện trong thời gian vừa qua"

Alan có chút bất ngờ. Anh chắc chắn rằng năng lực của Shitoron rất xuất sắc, nhưng Satoshi đã đề cập rằng những phát minh của anh ấy có sở trường hay...phát nổ (theo đúng nghĩa đen). Nhưng với tâm trạng trông rất phấn khích của cậu ta và của cả Satoshi thì...nó quả thật khá khó tin. Đôi bên đều đồng ý và Shitoron vui vẻ đưa anh đi xem phát minh của mình.

Bên ngoài, Gekkoga khéo léo cạy khóa cửa phòng tập của Shitoron và đi vào trước, giữ cửa để Lizadon đi vào. Chợt thấy Lizadon của Alan cũng đang áp sát vào cửa, nó nhanh chóng đóng lại nhưng đối thủ đã dùng Dragon Claw để chộp lấy cánh cửa và giữ cho nó mở và dùng đuôi để đánh trả lại. Dự đoán được hành động này, Lizadon kia đã lùi lại và đe dọa nó bằng 1 chiêu Súng phun lửa vào mặt, nhưng Gekkoga đã thúc mạnh vào tay nó để ngừng chiến đấu và tập trung vào việc tìm Huấn luyện viên của họ. Hai con Lizadon gầm gừ với nhau, nhưng Lizadon của Satoshi đã ngoan ngoãn đi theo bạn của nó.

"Tôi nghe giáo sư Pratane nói rằng ông ấy hết thuốc và phải đến Trung tâm Pokémon để lấy thêm. Ông ấy có việc gì cần làm sao ?" Shitoron dẫn họ đến khu vực thử nghiệm của mình, nơi một hộp kim loại nhỏ đang chờ họ trong một căn phòng khá lớn, các bức tường đều là màn hình máy tính trình bày chi tiết sơ đồ của một số phát minh do cậu sáng tạo ra. Trên hộp là logo của Trung tâm Pokémon.

"Tương lai thế giới bây giờ là nhờ vào khoa học !" Shitoron tự hào đập lên chiếc hộp với bàn tay mở rộng. "mình đã dự đoán được chính xác tình huống mà chúng ta sẽ gặp phải như thế này! Chiếc hộp này có thể phát hiện xem Pokemon có đang gặp nạn hay không và có thể chẩn đoán cũng như điều trị căn bệnh đó miễn là nó được trang bị đầy đủ thiết bị cần thiết ! Vì vậy, mình đã đảm bảo rằng nó được cung cấp đầy đủ thuốc và thuốc giải độc chỉ để xem nếu nó sẽ hoạt động ra sao ! Mình gọi phát minh này là: Hộp Thuốc !"

Chà, đó là một phát minh khá tuyệt vời, nhưng cái tên do cậu ta nghĩ ra thì lại...không được tuyệt vời lắm. Satoshi đã nghĩ rằng điều đó thật tuyệt dù sao đi nữa, dựa trên sự lấp lánh đang thể hiện quá rõ ràng trên đôi mắt.

"Khoa học thật tuyệt vời !" cậu chân thành cổ vũ bằng 1 cái like với Shitoron gật gật đầu đầy tự hào, đẩy kính lên 1 chút.

"Khi nó cảm thấy rằng bản thân sắp hết thuốc hay 1 cố loại quả, nó thậm chí có cả chức năngtwj động di chuyển đến Trung tâm Pokémon để bổ sung vào kho của mình. Giờ đây, Giáo sư Platane đã không cần phải thực hiện chuyến đi đó nữa !" Anh cười gần như nham hiểm "Bây giờ, hãy thử nó! Harimaron !"

Chú Pokemon với nhúm cỏ màu xanh trên đầu lạch bạch đi vào phòng với thức ăn cho Pokemon trên tay, nhấm nháp và thừa nhận nó với người Huấn luyện viên của mình. Shitoron giơ tay ra bảo:

"Harimaron ! Hãy tấn công tớ bằng 'Lá Liễu Gai' của cậu !" trước ánh mắt của mọi người, Shitoron tuyên bố khiến sự ngạc nhiên bao trùm lấy cả căn phòng.

"Harimaron sao ?!" Alan há hốc mồm, rốt cuộc thì Shitoron có đang thực sự nghiêm túc không vậy ?! Ngay cả Satoshi cũng toát lên vẻ lo lắng.

"Đợi đã, mình nghĩ rằng cậu thậm chí đã nói nó hoạt động với các Pokémon, không phải con người ?!" Clemont lắc đầu.

"Ừ, nhưng mình nghĩ rằng cơn đau và vết thương ở con người cũng giống hệt như ở Pokémon, vì vậy bên cạnh đó, mình không cố ý định sẽ làm tổn thương các Pokémon chỉ để thử nghiệm phát minh của riêng mình." Chà, phải công nhận rằng Shitoron có một điểm rất tốt về tính chính trực của bản hân cậu ấy, nhưng một cú đánh thực sự đến từ...Harimaron ?! Harimaron trông có vẻ rất bối rối với ý định này của cậu khi phải đánh Huấn luyện viên của chính mình, nhưng Clemont mỉm cười tự tin.

"Đừng lo, Harimaron ! Mình chịu được!" nhìn chú Harimaron sợ hãi đến run rẩy mà satoshi cũng thấy hơi thương, cuối cùng cũng phóng ra một Tên lửa độc. 

Ngay lúc này lại cso sự cố xảy ra, mặc dù Harimaron muốn nhắm và Shitoron nhưng viên đạn lại chệch hướng sang Satoshi. Đứng trước điều này,trái tim của Alan như hẫng đi 1 nhịp rất lớn.

"Ash !" Anh nhảy đến rồi ôm lấy cậu, cả hai đã ngã xuống trước khi sự nguy hiểm kịp kéo đến. Alan thậm chí không có thời gian để nhận ra rằng bản thân đã ôm chặt lấy cơ thể của cậu. Chiếc hộp cứu thương nhanh chóng kêu lên rồi chạy về hướng cả hai xem xét qua tình hình của họ.

"Bạn đang gặp nạn," nó tuyên bố một cách máy móc khiên cả hai tò mò nhìn lên. Shitoron trông rất bàng hoàng bởi cả hai đều bị thương thay cậu, nhưng Shitoron bắt buộc phải tin tưởng vào phát minh của mình để giúp họ.

Hai Pokemon Lizadon và Gekkoga vô cùng ngạc nhiên khi lẻn đến gần ngưỡng cửa và nhìn thấy Huấn luyện viên của họ đang trong vòng tay của nhau. Lizadon của Ash thậm chí đã gầm gừ với Alan nhưng vẫn dán mắt vào chiếc hộp trước mặt họ, nó phát ra tiếng bíp khi quét.

"Triển khai: Độc dược." Cái hộp mở ra và phun đầy thuốc vào mặt họ. Cả hai đều ra sức lo lụ sụ trong khi cơ thể thì không thực sự cảm thấy khỏi bệnh và ngồi dậy thì thấy mình ướt đẫm trong thuốc khiến Shitoron phải há hốc miệng.

"Tại sao nó lại sử dụng hết nhiên liệu cung cấp sẵn ?!" cậu hét toáng lên trong bực tức. Chiếc hộp bắt đầu bốc khói, phóng to thất thường trong phòng và bắt đầu gặp...trục trặc kĩ thuật vì không đủ số lượng thuốc trong kho, cũng không biết làm cách nào để đến Trung tâm Pokémon.

Lizadon trông khá nhẹ nhõm khi thấy Alan và Satoshi ngồi dậy rồi tách nhau ra nhưng lại chợt nhận thấy chiếc hộp thuốc đang ở dưới chân. Trong khi Shitoron khiến các Huấn luyện viên mất tập trung bằng cách xin lỗi Hảimaron thì nó đã đá thẳng hộp thuốc vào Alain với hy vọng nó sẽ sớm phát nổ.

Một vệt mờ màu cam quen thuộc tràn vào phòng, một chiếc Đuôi Rồng đập chiếc hộp quay lại về phía nó trước khi Lizadon có thể chớp mắt. Gekkoga nhận ra được tình hình không ổn thì liền đã cố gắng kéo người bạn của nó ra nhưng đã quá muộn.

Chiếc hộp phát nổ, khiến cho các bộ phận máy móc bay khắp nơi t5rong tình trạng hỗn độn nhất có thể khiến và Gekkoga cùng Lizadon phủ đầy bồ hóng trong khi Lizadon của Alan đã bay ra khỏi phòng trước khi con người chú ý, cười khằng khặc trong khi nhìn thấy các đối thủ của nó trông tệ hơn mọi ngày. Gekkoga đang cố gắng nén cơn giận lại thì Lizadon lại không phải kiểu giỏi giữ bình tĩnh. Nó nhanh chóng phun lửa tấn công con trước mặt, người biết rằng họ sẽ chiến đấu và ngay lập tức lao vào một trận đấu vật khác. Greninja gầm gừ, chuẩn bị cho 'Tiệt chiêu Cắt' tấn công.

"LUCHA!"

"PIKAAACHU!" Pikachu, Đuôi sắt sáng ngời, lao vào giữa bầy Lizadon và suýt nữa dùng đuôi tấn công chúng. Cả hai nhảy lùi lại để tránh. Ruchaburu sà vào và chắn trước mặt Gekkoga khiến nó lắp bắp và mất đi tiêu điểm. Vết Cắt biến mất và Ruchaburu đã phải thở phào nhẹ nhõm trước khi nhảy khỏi tầm nhìn của nó. Cả năm Pokémon bắt đầu tranh cãi, Pikachu và Ruchaburu khó chịu vì rắc rối mà chúng gây ra và ba Pokémon còn lại khó chịu vì bị quấy rầy.

Mặc dù vai của Alan bị đau khi tiếp đất, nhưng anh ấy quan tâm đến Satoshi nhiều hơn bởi cậu là mục tiêu vô tình của cuộc tấn công.

Satoshi khẽ rên rỉ, cậu ặmc dù không bị thương nhưng thậm chí còn sốc hơn nếu có bất cứ điều gìcó thể xảy ra nếu bản thân khôgn được Alan cứu. Cậu chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp đến 1 cách đột ngột, nhưng nó không kịp kéo dài lâu trước khi cậu có thể cảm nhận được hết thì nhờ ơn huệ của Hộp thuốc: phun thuốc lên họ, cậu đã phải tiếc nuối đứng dậy.

"Sa...Satoshi ? Em vẫn ổn đấy chứ ?" anh ấy ân cần hỏi thăm nhưng cậu chỉ khẽ gật đầu trong khi Shitoron thì phát điên trong chỗ phát minh hư hại của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro