16. Vác lên phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____Pond____

Lại phải đi chung với cái thằng này, bộ đây có phải là ý trời tạo ra để con có thể đấm thằng này ra khỏi cuộc đời con không vậy.

Tôi cứ tưởng là sau vụ hồi nảy thì nó sẽ im lặng, biết điều để né tôi ra. Nhưng mà không thằng này ăn gì mà lì dữ vậy. Nó cứ đi với tôi nói luyên thiên vớ va vớ vẫn, đế lúc lấy đồ ăn xong nó vẫn cứ nói mặc dù tôi không trả lời.

"Lo mà giữ chặc Phuwin đi nhé, cậu ấy sắp trở thành của tôi rồi đấy"- Per nói rồi cười khẩy một cái.

Tôi sững người lại khi nó nói câu ấy. Cái quái gì vậy, nó tính cướp em đi sao, thằng này nó gan trời. Để tôi xem thử nó làm được những gì.

Về bàn, tôi chỉnh sửa lại nét mặt đen như mực này để khiến em bớt lo lắng. Tôi ngồi sát bên em vào đối diện với thằng đó. Ha, sắp có trò vui rồi đây.

"Em ơi, tối nay đi chơi không, anh có hai vé xem phim kinh dị mới ra mắt này"

"Tối nay Phuwin có hẹn với tui rồi cơ mà"Per nhìn Phuwin nói với giọng nuối tiết.

"Xin lỗi Per nha, tui đi với anh Pond rồi"

Chẳng cần đến lượt tôi lên tiếng, em ấy đã tranh trả lời nhanh gọn. Tôi vui thầm trong lòng, nhìn qua nó, mặt nó chẳng khác gì mới bị mất tiền. Tôi phải làm cho nó thấy được EM ẤY LÀ CỦA TÔI RỒI. Bỗng Nanon nó bất ngờ thốt lên.

"Cái quái gì đây Phuwin, sao sau gáy mày bị thương vậy để tao coi" Nanon cứ thế mà kéo áo em ấy ra.

"Ơ, mày làm gì vậy" em ấy chặn tay Nanon lại.

"Mày để không mặc áo đi ngủ à sao bị muỗi đốt lắm thế, coi chừng bị sốt sốt huyết đấy nhé" Nanon buông em ấy ra.

"Gì... à à" em ấy đỏ cả mặt, chẳng biết đặt ánh mắt của chính mình đi đâu. Con muỗi ấy đang ngồi kế bên em ấy đây này.

"Haha" vì hành động của em ấy khiến tôi cười phá lên.

"Anh im đi nha, coi chừng em" em ấy liếc tôi. Tôi cũng nhịn cười lại, nhưng mà nhìn chẳng nổi cứ thế khúc khích ngồi cười.

Chẳng biết em ấy ăn gì mà khiến tôi say đắm đuối đến vậy cả, dù tình cảm chỉ mới chớm nở khi còn nhỏ nhưng lại sâu đậm đến hiện tại. Nếu lỡ một ngày tôi đánh mất đi em ấy tôi nghĩ điều duy nhất tôi có thể làm đó chính là rời khỏi thế giới này. Em ấy là nguồn sống của tôi, nếu không gặp em được vào ngày đầu định mệnh ấy thì bây giờ chắc có lẽ anh sẽ chỉ là cái xác không hồn rồi.

(Tác giả: sến quá chời ơi
Pond: bạn viết chứ ai, ét o ét Pond với huhu
Tác giả: hong bé ơi)

"Em ăn gì mà dễ thương thế" Tôi xoa xoa cái đầu tròn xoe của em ấy.

______Phuwin_____

Không biết hắn ta bị gì mà cứ suốt bữa ăn cứ nhìn tôi rồi mác xa vào phần hong đau nhói vì trận mây mưa tối qua. Coi như hắn cũng biết thương hoa tiết ngọc.

Ăn xong bữa cơm, hắn cầm tay tôi dẫn tôi đến xe rồi lôi tôi vào. Vừa đặt mông ngồi xuống thì hắn chườm người qua, tay ôm lấy mặt tôi cố định đầu của tôi lại. Tôi thấy bắt đầu có mùi sợ sợ rồi, tôi cố gỡ tay hắn ra mà không được, hắn cứ nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi bối rối, hắn từ từ cuối xuống, môi chạm môi.

Dù không phải lần đầu hôn hắn nhưng tim tôi vẫn cứ đập lên điên cuồng, shiaaaaa. Môi hắn mềm mại chạm lấy môi tôi, không nhanh không chậm, chiếc lưỡi của hắn trượt vào bên trong khoang miệng tôi mà càng quét, không biết là do hắn hôn giỏi hay tại tôi hôn dở nhưng mà hắn cứ khiến tôi cuống vào nụ hôn ấy. Mà quên rằng bàn tay hư hỏng của hắn đang bắt đầu mò vào trong áo tôi.

Hôn đến khi tôi cảm nhận được mình đã quên hít thở tôi mới đánh nhẹ vào lưng hắn để cho hắn buông ra. Dứt ra, nụ hôn ấy đã khiến giữa môi tôi và môi hắn có một sợi chỉ bạt mỏng tồn tại trong tích tắc.

Tôi thở hổn hển, mặt đỏ hồng lên, cơ thể tôi mềm nhũn ra do bị hắn chạm vào điểm nhạy cảm. Hắn thì nhìn tôi cười mỉm, chẳng biết hắn bị gì mà lại hành động như thế.

Hắn lại tiến lại gần tôi, tôi nhắm mắt lại, ngước mặt lên sẵn sàng đón tiếp nụ hôn, đợi một lúc mà chẳng thấy gì, tôi he hé mở mắt ra thì thấy hắn đang cài dây an toàn cho tôi. Má ơi, tôi quê muốn độn thổ luôn vậy. Thẹn quá hoá giận, tôi mặc kệ hắn chở tôi đi đâu. Tôi quay mặt sang một bên tránh ánh mắt hắn.

Bỗng hắn dừng lại tại nhà hắn, tôi cũng bất ngờ lắm chẳng phải giờ là phải về kí túc xá sao. Không kịp định hình thì hắn mà đã mở cửa xe cho tôi rồi. Tôi vì giận chuyện ban nảy mà kệ hắn nhất quyết không xuống.

"Em có xuống không, hay để anh" hắn nhìn tôi nói.

"Em không xuống, chở em về kí túc xá đi" tôi hất mặt sang chỗ khác.

"Chiều quá, sinh hư" hắn lắc đầu nói.

Hắn luồng tay xuống người tôi rồi bế tôi xuống cứ tưởng sẽ được bế như kiểu công chúa ai nhè lại bị hắn vác lên vai, sợ bị ngã xuống tôi cuống cuồng ôm lấy hắn. Shiaaaa, cái tên đáng ghét này.

Hắn vác tôi đi thẳng lên phòng của hắn không chút do dự nào luôn cơ đấy. Tôi thì sợ ngã nên chỉ biết để im cho hắn vác đi.

"Cạch" tiếng mở cửa phát ra, hắn vác tôi đi vào trong rồi còn nhanh tay bấm chốt cửa lại nữa, tôi chẳng biết hắn vác tôi về phòng hắn để làm gì. Hắn đặt tôi nhẹ xuống giường, tính bật dậy chạy ra khỏi phòng thì bị hắn chặn lại. Hắn vuốt nhẹ tóc tôi rồi nói.

"Muốn chạy đi đâu hả bé cưng"

"Chiều còn có tiết, buông em ra em còn về"

"Nhìn mặt anh đi, thấy có ngu không mà bảo buông"

Hắn cuối hôn nhẹ vào má tôi. Tôi cũng không chống cự lại được nên tôi nghĩ nên tạo cách phản ứng ngược mới được. Thay vì đẩy hắn ra, tôi sẽ quấn quýt với hắn. Tôi bắt đầu kéo áo hắn lại, tôi liếm nhẹ lên môi hắn. Hắn bất ngờ với hành động của tôi, rồi chợt cười gian.

"Ding Dong" tiếng chuông cửa kêu lên...

________end______
Nay 8/3 chúc các bạn nữ vui vẻ nhé :3

Ủng hộ tinh thần cho mình bằng 1 lượt bình chọn nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro