21. Hai cậu nhóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấy mà đã 8 năm trôi qua, tôi đứng trước bia mộ của em. Đã 8 năm rồi sao, tôi không nhớ lần cuối cùng mà chúng ta trao nhau nụ hôn là ở đâu nữa cả. Người ta thường nói "Tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt mà là một nụ cười lạnh ngắt đến vô tình" lúc trước tôi chẳng tin đó là sự thật, ấy mà giờ chính mình đang ở trong trường hợp này. Cười khổ tôi đặt nhẹ bó bông lên chỗ em. Ngồi xuống đất cạnh bên em mà trò chuyện

"Nếu giờ em vẫn còn bên cạnh anh thì em sẽ được ở trong căn nhà lớn được đi mua sắm những thứ mình thích mà không ngại giá cả."

Vì sao ư? bây giờ tôi đã là chủ tịch kiêm bác sĩ của bệnh viện lớn BangKok rồi. Tôi giờ đã thành công giống như những gì em đã nói với tôi trong những lúc sắp chìm vào giấc mộng. Giờ đây tiền tài, danh vọng, hào quang tôi có tất cả ấy mà thứ quan trọng nhất chính là em thì tôi đã đánh mất. 

"À đúng rồi, em biết gì không P'Ohm anh của em ấy đã kết hôn rồi. Kết hôn với người mà em không thể ngờ tới, cả anh luôn ấy chứ. Anh em đã kết hôn với Nanon rồi, họ đã có với nhau một đứa con trai Alpha, thằng nhóc được ba tuổi rồi dễ thương với khẩu khỉnh lắm. Anh nhìn còn mê huống chi em, haiz tiếc rằng kiếp này anh sẽ chẳng có một đứa con nào với em cả,..."

"Em biết gì không, lúc em không cạnh anh, anh đã nhiều lần suy nghĩ đến con đường cùng để có thể đoàn tụ với em ở nơi suối vàng. Thế mà ngay khi anh chuẩn bị tự tử thì con tim tôi lại nhảy dựng lên đập liên hồi nguồn liên kết của em với anh rất mãnh liệt cảm giác như em vẫn còn sống trên trần đời này vậy. Anh điên thật rồi, ai lại ngu ngốc đến mất chính mắt nhìn thấy người mình yêu thương nhất lìa trần lại bảo còn sống. Aiss, cứ hết lần này đến lần khác luôn như vậy, nên anh đã bỏ cuộc. Em biết không, nhìn này."

Tôi cầm điện thoại bấm vào phần tin nhắn của em. 

"Mỗi ngày làm gì ăn gì nghĩ gì tôi điều nhắn cho em dù không có hồi đáp nhưng anh vẫn nhắn cho em vì anh vẫn còn hi vọng sẽ có phép màu nào đó tìm đến."

Quay qua quay lại đã trôi qua hai tiếng, bên em tôi thấy thời gian trôi nhanh thật. Đến lúc chào tạm biệt em để đi làm rồi.

"Thế nhé, lần sau anh lại tới, sẽ không để em cô đơn đâu"

Tôi bước đi ra khỏi nghĩa trang ấy, có một bóng lưng quen thuộc đi ngang qua tôi lúc ở cổng, mùi hương ấy khá quen thuộc. Nhưng vì sắp tới giờ làm rồi tôi chẳng còn suy nghĩ gì hết cả. 

Tới nơi làm việc tôi khoác lên mình chiếc áo blouse lên người và phòng riêng của mình. Ngồi làm việc thì từ đâu tới một cậu nhóc lớp một trong vẻ như hốt hoảng trốn tránh điều gì đó, nhóc đó không ngừng ngại ngồi thẳng lên người tôi, nhìn qua có thể thấy là một cậu Omega, da trắng trẻo má phúng phính y như em ấy. Tôi xoa xoa thái dương mình thôi ngừng nghĩ đến em. Tôi đụng nhẹ vào vai cậu nhóc nói.

"Đi đâu đây cậu nhóc" tôi nói rồi vuốt nhẹ tóc.

"Chú đẹp trai cho con trốn ở đây tí nhé, anh con đang đi tìm để bắt con nhưng mà con chưa muốn về"

Bỗng cánh cửa phát ra tiếng "cốc cốc" cậu bé ngồi trong lòng tôi nép sát người vào tôi phì cười, trong có khác gì em ấy hồi nhỏ không. 

"Vào đi"

Cánh cửa mở ra, hình ảnh cậu bé trang nghiêm đi vào lễ phép cuối đầu chào, sao tôi nhìn thấy hình ảnh tôi trong đây cơ chứ. Thằng nhóc này nhìn sơ qua có thể cảm nhận được là một Alpha. Còn nhỏ mà trông đẹp trai phết đấy chứ.

"Chào bác sĩ, bác sĩ có thấy thằng nhóc bé hơn con 5cm da trắng trắng mê trai đi vô đây không ạ"

"Gì cơ em thấp hơn anh có 4cm, 5cm hồi nào"

Haiz đã trốn rồi còn lên tiếng cái tính ngu ngơ của em ấy đây mà chẳng biết con cái của ai mà trông cưng thế, hình như hai đứa nào song sinh thì phải nhìn có vài nét tương đồng. Thấy sắp có cuộc cãi vã với nhau, tôi nhớ còn vài cục kẹo trong túi áo ra cho hai đứa. 

"Nè cho hai đứa, nhớ ba mẹ ở đâu không hay để chú thông báo loa"

Cậu nhỏ em thì nhận lấy cảm ơn, còn cậu nhỏ anh thì trong dè chừng không nhận. Tôi biết cậu anh ấy cảnh giác nên tôi không làm khó, cậu em thì dựa vào người tôi, rất gần gũi không sợ. 

"Hai đứa tên gì? bị bệnh hay sao mà vào đây để chú khám cho"

Cậu em nhanh nhẹn trả lời

"Dạ con tên Amy Tangsakyuen mang ý nghĩa là tình yêu đó ạ, cứ gọi con là Mi là được còn anh con tên Adil Tangsakyuen ý nghĩa là con người trung thực nhưng chú gọi anh ấy là Pi đi ạ không thì nói là ông cụ non cũng được baba con hay gọi thế, 555+"

Họ Tangsakyuen sao, trùng hợp hay là...

"Baba con tên gì?"

"Baba con tên là..."

"Mi! không nghe lời anh dặn à"

Cậu anh trông vẽ không vui gằng giọng nhắc cậu em. Mi trông rầu rĩ vì bị mắng biết tại vì tôi nên Mi mới bị mắng tôi xoa đầu an ủi. Vừa lúc đó cánh cửa mở ra, tôi mở tròn mắt, vì người trước mặt quá giống.

_______End chap_____

:D bí quá nên giờ mới có chap hi hi  

Ủng hộ tinh thần cho mình bằng 1 lượt bình chọn nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro