22. Người lạ thân quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chợt bất động, sững sờ nhìn người đối diện quá giống em ấy. Tôi nghĩ mình chỉ đang hoa mắt vì quá nhớ em nhưng dù có dụi mắt đến xước đi thì người đối diện không hề khác đi. Tôi chạy đến ôm lấy em, ôm thật chặc, tôi sợ nếu buông em ra thì em lại vụt biến mất đi lần nữa. Nhưng sao cái ôm này quá lạnh lẽo, sự lạnh lẽo đó tỏa ra từ chính người tôi đang ôm. Tôi biết mình đang bị kích động nhưng không nở buông ra. Nở hay không nở thì cũng phải buộc buông ra. Tôi buông ra nhìn thẳng vào mắt em, tôi hi vọng rằng em sẽ có thứ gì đó được gọi là hạnh phúc ở trong đôi mắt của em. 

Không, tôi lầm rồi. Đôi mắt vô hồn, chứa đầy thù hận, sắt bén có thể giết người bằng ánh mắt ấy. Tôi không thể chấp nhận được sự thật này, tôi nắm lấy tay em xoa nhẹ ở mu bàn tay nói liên tục không ngừng.

"Em đúng không? là em đúng không Phuwin"

Tôi chợt thấy mu bàn tay em xuất hiện giọt nước rơi xuống. Ha... mày lại rơi nước mắt nữa sao? Bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi xoa nhẹ nhàng cùng với giọng điệu dịu dàng trầm bỗng.

"Tôi nghĩ anh cần bình tĩnh, tôi là Pat, tôi không biết anh có chuyện gì với cậu Phuwin gì gì đó nhưng đừng lôi tôi vào chuyện này. Cảm ơn vì đã giữ giúp tôi hai cậu con trai nhỏ của tôi."

Giọng nghe có phần khác em ấy nhưng hình hài này, mùi hương này không thể là ai khác em. Nhưng sao xa lạ quá. Em ấy rút tay ra khỏi rồi dắt hai đứa nhỏ đi. Tôi đi lại chỗ bàn làm việc ngồi phịch xuống. Gì đây chứ? rõ ràng là trước mắt rồi nhưng không với tới được. Tôi xoay xoay chiếc bút máy trong tay một lúc rồi lập tức ném nó qua bên cạnh. Tôi như một con mèo đang bối rối, một lát sau lại chuyển ánh mắt đến vườn hoa hồng ngoài cửa sổ, cúi đầu cắn móng tay một lúc, nhưng không hề mở tập hồ sơ dày cộp trước mặt. Suy nghĩ không thông tôi ra khỏi phòng tìm đến phòng thông tin bệnh nhân.

Sau một hồi tìm kiếm thì cũng tìm thấy tập hồ sơ bệnh nhân tên Pat vừa nảy. Gì đây chứ họ Tangsakyuen. Không lẽ là sự trùng hợp. Tôi lật xem hồ sơ bệnh án xem thử bị gì mà phải đi viện. Là khám sức khỏe định kì. Lật được một lúc thì thấy có đăng ký sinh đẻ là 7 năm trước sao...

__________

Đâm đầu vào đống tài liệu thì cũng chợt nhìn đồng hồ, mới thôi mà đã gần mười một giờ đêm, sắp xếp xong xuôi rồi ra về. Đi ra trạm xe buýt, tôi ngồi xuống đeo tai nghe vào, xem lấy đoạn video ngắn ngủi 3p của em ấy trước kia quay buổi đi chơi. Nghe thấy giọng nói tinh nghịch pha lẫn niềm hạnh phúc lúc đó, tinh thần của tôi như được sốc dậy. Bỗng có một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi khiến tôi giật mình.

"Không tính lên xe sao bác sĩ?" 

 Tôi đứng hình cơ miệng đờ ra ú ớ, lại là cậu Pat nhưng có nét mặt khác với lúc sáng. Tôi cũng thôi suy nghĩ rồi lên chuyến xe buýt đó cùng với cậu Pat. Vì là chuyến xe cuối cùng nên chỉ còn đúng chỗ trống duy nhất hai chỗ ngồi nên tôi với cậu ta ngồi gần nhau. 

Tôi thì tiếp tục nghe bài nhạc mà em ấy thích nhất, và cậu ta cũng nghe nhạc của cậu ta. Hai bầu trời khác biệt. Cậu ấy có đôi phần giống em ấy nhưng tính cách thì không, tôi rất muốn biết rõ về cậu ta nhưng nếu cậu ta không phải thì tôi lại đắc tội với em ấy vì đã tìm hiểu người khác. 

Ngồi một lúc bỗng có sức nặng đè vào bả vai. Cậu ấy ngủ ngục rồi, gương mặt lúc ngủ hiền dịu, hai má phúng phính, đôi khi còn cử động mũi mình trông đáng yêu biết mấy. Tính kêu cậu ấy dậy nhưng khi va phải ánh nhìn vào quầng thâm mắt của cậu ấy thì không nở. Nhìn thấy cậu cũng đang nghe bài nhạc mà tôi vào em ấy cùng thích thì lại càng nổi thêm nghi ngờ. 

__________

Được một lúc thì cũng đã đến trạm cuối rồi cũng là chỗ nhà tôi là tôi, ấy chết quên câu dừng ở trạm nào vậy nhỉ. Tôi lây lây người cậu ta dậy, cậu ta dụi mắt vương vai ngó xung quanh.

"Đây là đâu vậy bác sĩ?"

"Xin lỗi cậu, tôi thấy cậu ngủ ngon nên không nở kêu dậy. Đây là trạm cuối, cậu có cần tôi lấy xe chở về không"

"Xuống xe buýt trước đã bác sĩ" 

Tôi đi cùng cậu ta đi xuống xe buýt, cậu ta có vẻ mệt mỏi nên tôi lại đưa ra lời đề nghị.

"Tôi lấy xe chở cậu về nhé"

"Bác sĩ cho tôi ở lại được không? nhà tôi tuốt ở trạm dừng đầu tiên của chuyến xe này mà mai tôi phải đi xin việc ở bệnh viện rồi, về nữa chắc cũng phải một giờ sáng hơn, tôi sợ không có đủ tỉnh táo để mai có thể phỏng vấn tốt"

Nghe cậu ta nói tôi cũng áy náy vì không kêu cậu ta dậy, nhưng cũng buâng khuâng không biết nên cho cậu ta ở lại hay không, vì căn nhà này là một mái ấm của tôi và em ấy, chất chứa nhiều kĩ niệm. Nhưng vì lòng thương người của tôi quá lớn nên tôi đã buộc phải cho câu ta ở lại.

Tôi dắt cậu ta vào nhà mới chợt nhớ ra, nhà không có phòng riêng cho khách, nếu để cậu ta ngủ ngoài sofa thì sẽ bị cóng chết mất, ngủ trong phòng tôi lại càng không. Quái quỷ gì đây, cậu ta dường như biết được phòng ngủ ở đâu liền đi lên không chút hỏi han, tôi đi theo tính chặn lại thì cậu ta đã vào phòng mất rồi, tôi cũng vào theo tính lôi cậu ta ra, vừa vào thì thấy cậu ta nằm dưới đất co người lại cạnh giường kéo một ít phía rìa mềm để đắm lên người nhưng nó quá nhỏ. Tôi lắc đầu vì sự biết điều ngu ngốc này, mặt đất lạnh còn hơn thời tiếc mà cậu ta nằm ngủ được sao. Lòng thương người của tôi lại bộc phát, chẳng hiểu sao tôi khiêng cậu ta lên giường rồi chỉnh lại mềm cho cậu ta. Còn bản thân thì lại trải niệm nhỏ dưới đất mà ngủ.

Tôi vì không ngủ được mà phải đi tắm đi tắm lại hai ba lần để cho đầu óc mát mẻ. Dạo này hình như sắp tới kì của tôi rồi thì phải, đầu óc cứ quay cuồng cảm giác "thèm" người dần có. Tôi nghĩ đã đến lúc xin nghỉ việc vài hôm để nhốt mình ở nhà. 8 năm rồi, năm nào cũng thế tôi không biết phải nói sao nhưng dục vọng, ham muốn chẳng thể nào bộc lên được với những người lạ, nhìn những đó mà tôi buồn nôn đến chết.

Xuống nhà tôi đi vào hầm rượu, tìm đại một chai rượu để nhâm nhi. Đặt lên bàn rồi rót ra ly, nhấm nháp từng ngụm rượu. Tôi nhìn tấm ảnh được lưu trong điện thoại mà cười thầm, nói.

"Em biết gì không? Nay anh gặp phải người, người đó rất giống em luôn đấy cơ mà cảm giác người đó rất xa lạ chẳng giống em tí nào."

Có phải tôi bị điên rồi không, lúc nói giống em lúc lại bảo không giống. Phải nói rằng cậu ta là người lại nhưng gương mặt lại thân quen. Nói chuyện với em xong thì cơ thể cũng nóng lên nhưng chưa say nhờ rượu. Tôi cất gọn những đồ đạc vào mà lên phòng đánh một giấc.

Lên phòng tình nằm xuống ngủ thì cậu ta cụng cự người nghiêng qua phía tôi. Tôi cuối nhìn thật rõ gương mặt ấy. Rõ ràng nét mặt không khác tí nào mà sao chẳng phải em cơ chứ. Hình như để quá gần hay sao mà tôi có thể nghe được hơi thở của cậu ta thở ra đều đều, nhịp tim tôi và cậu ta hình như cũng đập chung một nhịp vậy. Bỗng cậu ta từ từ mở mắt ra, đưa tay kéo cổ tôi lại.

Môi chạm môi, cảm nhận được sự mềm mại. Cánh môi dây dưa với nhau, hai người mút mát lẫn nhau, đầu lưỡi đảo qua mọi nơi trong khoang miệng đối phương, trao đổi nước bọt ngọt lành trong miệng, từ nhanh đến chậm. Một lúc rồi buông ra giữa hai bờ môi xuất hiện một đường chỉ bạc. Cậu ta thì ngủ tiếp. Mộng du sao? Tôi thờ thẫn nhìn lên trần nhà...

_______End chap___

Ủng hộ tinh thần cho mình bằng 1 lượt bình chọn nha :3 thanks kiu mn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro