33. Đừng bỏ anh mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi liền lên hẵn một kế hoạch để khiến anh ta phải đau lòng, phải dày vò vì dám phản bội tôi. Tôi liền gọi cho Phuwin ngay khi Phu bắt máy giọng nói bên đó vang lên khiến tôi hơi ngơ người.

-Alo, tao đang định gọi mày, mày biết P'Ohm đang đâu không, sao nảy giờ tao gọi không bắt máy.

-Tao không biết, Ohm anh mày chứ phải anh tao đâu mà tao lo.

Nói xong tôi liền tắt máy không kịp để bên đây dây bên kia phát ra thêm tiếng nào nữa. Bảo là không lo nhưng lòng tôi vẫn nôn nao không sao nguôi được. Tôi cầm theo điện thoại và chìa khóa xe lên tìm anh. Tôi qua những góc phố con hẻm mà chúng ta từng đi qua, nhưng không hề có hình bóng anh ở đấy. Chẳng lẽ anh đã....

Tiếng chuông điện thoại kêu lên khiến tôi bỏ quên đi dòng suy nghĩ hồi nảy, mở lên liền thấy tên Phuwin gọi.


-Alo nghe

-Mày tới gấp nhà tao nha, Ohm bất tỉnh mất rồi.

Tôi không thể tiếp thu được thêm bất kì những thứ gì xung quanh tôi nữa. Tôi chỉ biết run bật lên và lao mình đến nhà anh như một con thiêu thân. Tôi cầu mong đó chỉ là một câu đùa.

____Nhà anh____
Tôi hấp tấp chạy khắp nhà để kiếm anh, và đã tìm thấy anh ở trong phòng. Anh nằm trên giường cạnh bên là cây truyền nước biển, mặt anh trắng bệt ra bờ môi khô cằn hình như chưa được uống một ngụm nước nào. Tôi ra ngoài để rót cho anh ly nước ấm.

Tôi đang tìm ly rót nước thì đằng sau lưng tôi truyền đến một cảm giác ấm áp, cằm anh kề vai tôi. Tôi giật mình quay lưng lại.

"Anh..."

Anh hôn vào môi tôi ngăn cho tôi phát ra một từ nào nữa. Bờ môi thô ráp những vẫn không khiến tôi khó chịu, có lẽ đã lâu rồi tôi chưa hôn anh. Nụ hôn từ chập chạp, môi anh mút lấy tôi, rồi nhẹ nhàng cuống tôi vào. Bàn tay không yên phận mà xoa bóp cặp đào tôi . Bỗng anh dừng lại bế tôi để lên bàn, rồi gục vào hõm vai, tôi cảm nhận được anh đang run lên, hơi ướt ướt hình như anh đang khóc.

Tôi hốt hoảng kéo đầu anh ra, nước mắt giàn dụa.

"Sao anh khóc? đau ở đâu à"

Anh nức nở nói với tôi

"Em hiểu nhầm anh rồi, em đừng bỏ anh mà."

"Anh nín đi lên phòng rồi nói chuyện."

Quãng đường đi lên phòng anh cứ khư khư ôm lấy tay tôi cứ như anh sợ nếu buông tay ra có thể sẽ không bao giờ có thể gặp lại tôi lần nào nữa. Tôi dìu anh về phòng.

Tới phòng tôi bảo anh nằm xuống giường để nghỉ anh nhất quyết không chịu.

"Anh nghe em đi, nằm xuống đi rồi có chuyện gì thì mình tính sau."

"Em nghe anh nói đi, anh nói xong sẽ nghe lời em mà, nha em."

"Ừ, vậy anh nói đi."

"Thật ra buổi hôm đó...."

Tại căn phòng hôm ấy.

"Nè nè Phuwin em sơ cứu thằng bé đó đi, khi không từ đâu ra vớt được thằng đó về chi vậy trời."- tôi mệt mỏi vì còn đống hồ sơ chưa làm xong

"Ủa thì con người xinh đẹp hiền lành như em thì phải cứu giúp người khác chứ"

"Ừ xinh đẹp, hiền lành đó sơ cứu đi"

"Hì hì, giúp đỡ người là việc của em nhưng mà sơ cứu là việc của anh"

"Đá chết em giờ chứ ở đó việc của anh"

"Nè hai người có tính sơ cứu cho tôi không vậy đau chết mất" thắng nhóc đang ôm cái đầu gối bị trầy một mảng to đang xuýt xoa đau nhói

"Phiền chết được!" nói xong tôi quay lưng đi tới hộp y tế lấy hộp sơ cứu cho thằng bé.

Tôi mở chai cồn ra đổ vào một cái ly nhỏ, dùng kẹp để lấy bông gòn nhún vào cái ly chứa cồn ấy. Tôi từ từ chạm tới vết thương của thằng nhóc đó. Vừa chạm vào thằng bé đã la toáng lên, khiến tôi giật cả mình, chân của thằng nhóc bắt đầu lắp động cơ vào mà lắc dữ dội tôi vịnh chân nó lại mà nói.

"Để yên cho anh làm coi"

"Anh ơi làm nhè nhẹ thôi ah~" thằng nhóc rên rĩ đau đớn

"Em đừng có cựa để anh làm cho mau"

"Ah~ đừng..đừng chạm vào nữa"nước mắt nó ứa ra cầu xin tôi dừng động tác lại nhưng mà nếu không xử lý thì nguy cơ bị nhiễm trùng rất cao nên tôi vừa thổi vào để xua tan đi cái đau vừa an ủi.

"Sắp xong rồi" tôi làm nhanh hơn để mau kết thúc quá trình sơ cứu

"Lẹ lênnn" nó không chịu được nổi mà hối thúc

"Xong rồi, xong rồi, bé bé cái mồm thôi điếc hết cả tai" tôi lấy miếng bông băng lại cho nó, coi như hoàn thành.

Tôi lo vệ sinh dụng cụ và cất chúng vào chỗ cũ bỗng nhiên điện thoại tôi rung lên, tin nhắn tới tôi bàng hoàng khi đọc được dòng tin nhắn em chia tay tôi, tôi không hiểu và càng không muốn hiểu. Tôi cố nhắn cho em nhưng thật tiếc em đã đi trước tôi một bước, em đã chặn tôi ở tất cả các phương thức liên lạc, tôi tuyệt vọng nói.

"Phuwin, em đưa thằng nhóc đó đi đi anh đang bận"

Tôi biết chắc rằng bây giờ có kiếm em đi chẳng nữa thì chỉ làm em ghét tôi hơn thôi. Tôi đi ra ngoài tính hút vài điếu thuốc để các dây thần kinh của tôi tê liệt đi để tôi không cảm thấy đau buồn nữa. Hút hết điếu tôi quăng nó vào thùng rác thì nhìn thấy hộp cơm còn bốc hơi nóng nằm trong ấy.

"Em ấy đã tới đây sao"

 Câu nói hiện lên trong đầu tôi. Tại sao em tới đây mà không đi vào trong cơ chứ. Tôi suy ngẫm một hồi rồi bỗng cười phá lên hóa ra là do thằng nhóc đó rên rĩ khiến em phải hiểu nhầm. Và tôi bắt đầu đâm đầu vào làm việc, chỉ cần kiệt sức đi thì tôi nghĩ chắc chắn rằng em sẽ tới tìm tôi. 

Đúng thật em đã tìm đến tôi...

____

"Chuyện là như vậy, em biết rồi thì đừng giận anh nữa nhé" anh ấy trưng ra gương mặt tèm lem nước mắt.

"Rồi rồi, em không giận anh nữa, nín đi, khóc xấu như quỉ ấy" tôi đẩy anh ra, mặt anh bí xị nhìn xuống chân

Tôi nhìn anh gương mặt có phần gầy đi má anh hóp lại, giận thì giận chứ nhìn anh tôi xót lắm. Bỗng mắt tôi rưng rưng biết được là vì mình hiểu nhầm chưa gì đã vội kết luận anh là tra nam đáng ghét xấu xa, bất giác tôi lại gần anh hôn nhẹ lên má.

________END CHAP_______

Ủng hộ mình bằng 1 lượt bình chọn với nha ♡

:) xin lỗi mọi người vì chương trình học mới khiến mình phải nhức não mà bỏ quên đi đứa con tinh thần này mình chưa drop đâu mòa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro