6. Mỗi người một suy nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn hồi ức đó đưa tôi trở về năm tôi học lớp 7. Tôi và một cậu bạn nào đó đang bị lạc trong một khu rừng khi đi dã ngoại do trưởng tổ chức. Vì cậu ấy ham chơi, thích tìm toi những thứ mới lại trong khu rừng. Cậu ấy dẫn tôi đi chung và hứa với tôi sẽ trở về sớm.

Cậu ấy dẫn tôi đi tham quan những còn suối chảy dọc theo cánh rừng, những con động vật nhỏ như sóc, tắc kè,... mà trước giờ tôi chưa nhìn thấy ngoài đời. Vì đi quá lâu nên cậu ấy có hơi mỏi chân nên kêu tôi ngồi lại nghỉ mệt rồi chuẩn bị về lại khu dã ngoại của trường. 

Trong lúc nghỉ mệt cậu ấy đã quay mặt ra ngắm nhìn sông, suối, còn tôi thì việc đó thật chán ngắt và vẫn còn ham chơi, muốn đi coi nhưng động vật nhỏ khác nữa. Nên tôi đã lén cậu ấy để đi tìm kiếm những thứ mới lạ. 

Đi ngắm nhìn tất cả mọi thứ tôi cảm thấy mình đã được thõa mạn sự ham chơi của tôi thì tôi bắt đầu có ý định trở về nơi của cậu ấy nghỉ chân ban nảy. Nhưng xung quanh tôi đâu đâu cũng là cây cối. Lúc ấy tôi thật sự sợ vì nếu không tìm được đường ra, tôi sẽ phải bỏ mạng tại nơi chốn rừng hoang vu này.

 Tôi mò mẫn đi lại lối đi bản nảy vừa đi nhưng không tài nào trở về nơi nghỉ chân của cậu ấy, vì đi không cẩn thận tôi đã va phải cục đá lớn mà bị trật chân. Cảm giác đau nhói khi di chuyển khiến tôi buộc phải dừng chân tại một góc cây. Bây giờ tôi phải giữ sức để hét lên khi mọi người đi tìm kiếm tôi. Trời càng ngày càng tối dần đi, sương lạnh buông xuống. Cả người tôi run rẩy vì khí lạnh, tôi co người, hai tay xoa xoa vào nhau để tạo ra hơi ấm nhưng mà không đủ. Ở đằng xa xa kia có một bóng dáng người nhỏ chạy tới chính là cậu ấy, vì quá mệt nên mắt tôi cứ dần dần mờ đi, vào lúc cậu ấy tới gần tôi thì tôi đã nằm gục xuống mặt đất lá luôn. Tôi chẳng thấy gì nữa chỉ còn nghe tiếng kêu văng vẳng dọng lại trong đầu tôi.

"Pond tới rồi này, cậu tỉnh dậy đi Phuwin, cậu tỉnh dậy đi" 

Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại và biến mất.

Đến lúc tôi mở mắt ra thì tôi đã thấy mình trong bệnh viện, nhìn xung quanh thì thấy cậu ấy tay bị băng bó viết thương nằm gục bên cạnh giường bệnh của tôi. Tôi đưa tay xoa xoa đầu cậu ấy thì đã vô tình đánh thức cậu ấy dậy. 

Cậu ấy thấy tôi tỉnh lại liền vô lại ôm lấy, gương mặt của cậu ấy bắt đầu lắm lem nước mắt, ôm chặt lấy tôi miệng cứ liên tục nói câu xin lỗi. Tôi biết cậu ấy không làm gì sai cả, lỗi là tại tôi ham chơi nên tôi đã đáp trả lại bằng một cái ôm. 

"Phuwin, Phuwin, sao vậy"

Giọng nói của hắn kéo tôi về thực tại, tôi đưa tay lên mặt mình, không biết nước mắt tôi đã rơi từ khi nào. Nhanh chống rụt người lại lau hết nước mắt. Hắn thì nhìn lấy tôi một cách buồn rầu chẳng hiểu lý do.

____Pond____

-----Tối hôm qua---

Vì nó mới chuyển vào ở chỗ mới tôi tính đem ít quà tặng nó và Nanon coi như quà gặp mặt rồi mời tụi đi ăn đâu đó. Tôi đến lễ tân hỏi rồi đi lên phòng kí túc của nó. Tôi gõ cửa nhưng hình như chẳng ai nghe thì phải tôi cầm nắm cửa vặn thì thấy không có khóa nên tôi cứ tưởng người bên trong mở khóa để tôi tự vào.

Mở ra thì tôi thấy cảnh Phuwin đang để trần, máu mũi của tôi gần như muốn sịt ra luôn vậy, làn da trắng hồng thơm mùi sữa tắm lẫn pheromone thoang thoảng mùi đào của nó làm tôi hít nứt cả mũi. Đang chìm đắm trong mùi hương của nó thì nó la toáng lên làm tôi giật mình theo quan tính đi lại bịt miệng nó lại. Vừa hay lúc đó Nanon đi ra thấy vậy liền hiểu nhầm quay lại đi vào phòng đó.

Nó đạp chân tôi một cái đau, rồi nói tôi biến thái. Ơ do ai không chịu khóa cửa cẩn thận chứ, may người vào phòng là tôi đấy, chứ lỡ là người khác thì sao, lỡ người ta thấy hết mấy cái vừa nảy tôi vừa thấy thì sao, không được không được mày thì chỉ có thể một mình tao nhìn thôi. Nhìn nó cọc trông đáng yêu phết.

Khi Nanon đi ra và dẫn tôi đi theo thì tôi mới biết hai chúng nó đi club, haiz nơi này náo nhiệt ồn ào, tôi chả thích miếng nào cả. Vào đó còn gặp phải anh của Phuwin, hình như anh Phuwin nhìn ra tôi thì phải hai chúng tôi nói chuyện thân thiết như đã gặp nhau từ hồi lâu rồi vậy. Nói chuyện một hồi nhìn qua Nanon và Phuwin thì hai đứa nó đã gục từ khi nào rồi. 

Ohm nhìn rồi cười, vác Nanon lên vai rồi đi, trước khi đi còn ghé qua tai tôi nói khẽ.

"Em anh chỉ mới biết mình là Omega, có chuyện gì thì cứ từ từ nó là đứa cứng đầu. Hấp tấp là chịu thiệt đấy nhé" nói rồi anh Ohm vỗ vai tôi và đi một mạch ra quầy tính tiền thanh toán hết bữa hôm nay.

Tôi đơ người ra để có thể suy ngẫm về câu nói của anh Ohm là gì, ngồi một hồi thì tôi cũng nở một nụ cười gian tà. Thầm cảm ơn anh Ohm đã nhường việc đưa Phuwin về nhà. Tôi chỉ biết chép miệng cười nhìn nó rồi bế nó ra xe.

Tôi chở thẳng nó về nhà, cõng nó đặt lên giường. Nhìn bộ đồ nó mặt có vẻ khó chịu quá nhỉ, tôi liền giúp nó cởi từng chiếc cúc áo của nó rồi vắt một cái khăn ấm lau sơ người, rồi có nó mặc tạm cái sơ mi của tôi vậy, quần thì tôi cũng cởi luôn để cho nó thoải mái. Để nó ngủ ở phòng mình vậy, còn tôi thì xuống ghế sofa của phòng khách nằm. Tôi cuối xuống hôn nhẹ lên trán nó rồi kéo mềm lên đắp cho nó.

Sáng hôm sau tôi bị tiếng lục đục trên lầu đánh thức, tưởng nó tỉnh dậy rồi nên tôi xuống bếp nấu một ít cháo. Nấu xong tôi lên kêu nó xuống ăn. Đứng trước cửa phòng mùi pheromone của nó tỏa ra, thấy có điềm không lành tôi mở cửa ra thấy nó đang nằm cực nhọc trên giường. Mùi pheromone nồng khiến tôi say sẩm đơ người. Nó tiếng tới tôi, tôi cố gắng kiềm chế lại nhưng không thành, tôi liền tỏa ra pheromone của mình để áp lại chứ không thì tôi sẽ "ăn" nó theo nghĩa đen mất.

Bế nó đặt ngồi lại giường thì nó chủ động áp tôi xuống mà hôn tôi ngấu nghiến, chạm đến đỉnh điểm của chịu đựng, tôi không thể nào kiềm được nữa nên đáp trả lại nụ hôn đó, đang hôn thì tay nó ngọ nguậy từng cúc áo của tôi. Tôi mới bừng tỉnh lại được mà ngăn chặn trước khi cậu nhỏ của tôi không mấy chốc lại ngốc đầu lên nữa, nhất định phải dừng lại mọi việc tại đây. Tôi mò lấy lọ thuốc và cho nó uống bằng môi tôi. Thấy nó đỡ điên cuồng như ban nảy nhưng vẫn còn khó chịu, tôi nghĩ bây giờ là cơ hội để tiến từng bước tới nó, tôi liền mở lời muốn đánh dấu nó và nó cũng đồng ý. Vừa đánh dấu tạm thời cho nó xong thì nó mệt quá mà lăn ra ngủ. Tôi tham lam ôm lấy nó mà vuốt mái tóc, gương mặt nhưng cũng chỉ được một lúc rồi đặt nó lại nằm nghiêm chỉnh kéo mềm lên đắp cho nó. 

Sợ nó thức dậy mà không có tôi nên tôi lên ngồi canh nó nhưng vì thiếu giấc nên ngủ mất khi nào không hay, khi mở mắt ra thấy nó đang nhìn tôi, bỗng nước mắt của nó trào ra. Tôi kêu nó thì nó rụt người lại lau đi nước mắt. Chẳng lẽ nó hối hận vì để tôi đánh dấu sao, nó không muốn tôi đánh dấu sao, nó có người nó thương mất rồi à, tại sao lại khóc chứ. Tôi buồn rầu nhìn nó, chẳng lẽ tôi đã hết cơ hội rồi ư.

Tôi chẳng còn tâm trạng nào để suy nghĩ nữa, tôi lặng lẽ rời phòng mang theo tô cháo đi hâm nóng lại cho nó ăn. Bước từng bước nặng nhọc ra khỏi phòng, đầu tôi cứ quẩn quanh những câu hỏi đó. 

_____End chap ________

Ủng hộ tinh thần cho mình bằng 1 lượt bình chọn nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro