2. Công Khai (HE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh tuyệt tình với em vì em tuyệt tình với bạn anh mà."

Phuwin đưa hai tay cầm lấy ly nước trên bàn, bất giác rùng mình một cái vì sự buốt giá truyền từ lòng bàn tay lên đại não. Ngậm lấy ống hút nhựa, vừa nghiên đầu quay qua nhìn Mixxiw với ánh mắt khó hiểu. Cậu thì tuyệt tình với ai?

"Người bạn đó của anh là ai?"

"Naravit, cái tên đang bị sốt nằm liệt giường vẫn thì thầm tên em Phu đây nè."

Từng con chữ lọt vào tai làm sắc mặt của cậu thay đổi nhanh chóng. Đôi mắt mở to, hai đầu toản trúc dán chặt vào nhau. Pond đó bệnh rồi? Còn là nặng đến mức không thể đi học? Vậy tin tức mấy bữa nay là sai sao?

"Không phải anh ta nghỉ học vài ngày để đi du lịch cùng gia đình sao?"

"Bệnh viện còn không chịu đi thì đi du lịch cái gì. Mà hôm nay em có rảnh không?"

Cậu trầm ngâm, nghĩ đến hắn sốt cao nằm trên giường mà trong lòng như bị ngọn lửa dữ dội đột ngột bùng lên thiêu đốt. Đại não vô thức tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của hắn mà lo lắng không thôi. Cái đầu nhỏ gật gù, miệng nói "có" trả lời câu hỏi của Mixxiw.

"Vậy em qua thăm nó chút đi, có được không?"

Phuwin im lặng không muốn trả lời. Qua thăm bệnh người yêu cũ sao? Nghe có vẻ kì lạ nhỉ? Nhưng dù gì thì cậu cũng muốn đến xem người đang bị bệnh kia sẽ có thái độ như nào khi gặp cậu. Nghĩ đến đây, Phuwin khẽ gật đầu.

"Coi như anh đã giúp nó hoàn thành tâm nguyện. "

___________________________________

Pond Naravit hiện tại đã hết bệnh nhưng vẫn còn một ngày nghỉ. Mixxiw bảo hôm nay sẽ qua nhà hắn nấu gì đó ngon ngon cho bữa tối mọi người kéo đến ăn mừng việc Pond thoát sốt??? Hắn cũng thoải mái đồng ý. Nhưng đã hơi muộn so với giờ hẹn mà chưa thấy bóng dáng của thằng bạn đâu.

Đang suy nghĩ đủ các trường hợp có thể xảy ra với sự đi trễ của Mixxiw thì tiếng chuông cửa vang lên kéo hắn về thực tại. Pond đoán Mixxiw đến rồi.

"Mee, thằng này cũng linh quá rồi đi"

Rời khỏi sofa, hắn di chuyển đến phía cửa. Trong đầu tạo ra vô vàng câu chửi rủa dành cho người trễ hẹn. Nhưng khi cánh cửa được mở ra, khuôn mặt Pond đông cứng. Thân hình Phuwin nhỏ bé, tay cầm theo một túi đồ đang ngước lên nhìn chằm chằm vào hắn.

"Anh định ăn tối ở hành lang à?"

"Không có."

Hắn vẫn đang ngơ ngác, làm sao cậu lại ở trước cửa căn hộ của hắn? Còn hình như là đem theo đồ ăn tối cho hắn? Pond rối bời với suy nghĩ của mình mà đứng bất động, Phuwin thì không có kiên nhẫn như vậy liền hỏi tiếp.

"Không muốn cho em vào nhà đúng không?"

Cơ thể hắn như được lập trình sẵn, máy móc nép người vào phía cửa nhường đường cho cậu vào trong. Đợi cậu đem đồ ăn đặt gọn gàng trên đảo bếp thì hắn vẫn chưa hoàn hồn. Phuwin nhìn hắn diễn một màn ngốc nghếch như vậy liền lên tiếng giác ngộ cho.

"Vào nhà đi, em đến một mình chứ không có dẫn theo em gái xinh đẹp nào khác đâu, không cần đợi."

Pond Naravit đóng mạnh cánh cửa, chạy vội đứng trước mặt Phuwin, hai mắt chớp chớp, môi mấp máy muốn nói gì đó. Chỉ thấy Phuwin nhìn hắn, hơi nghiên đầu khó hiểu.

"Bị làm sao?"

"Em đến rồi."

Câu nói kèm theo nụ cười tươi rói của hắn, tâm trạng vui vẻ viết hết lên mặt, không chút nào gọi là che giấu. Phuwin trề môi, phồng cái má bánh bao lên tỏ rõ vẻ chán ghét. Nhưng khi đầu nhỏ cúi xuống lấy đồ thì lại bí mật mỉm cười.

Hắn nhìn người thương nhẹ nhàng chuẩn bị đồ nấu bữa tối. Không kìm được mà bước đến gần cậu, đưa tay nắm lấy tay cậu. Buột Phuwin dừng mọi hành động đang làm lại, cả người quay sang đối diện với Pond. Đôi mắt cậu nhìn hắn có chút dao động, là một chút hoảng loạn cùng nhớ nhung dồn nén. Nhưng cái nhìn của Pond lại mang đầy sự nâng niu và yêu thích, ánh mắt phát ra lửa tình hừng hực đốt cháy cậu.

Pond từ từ tiến lại gần, bàn tay ôm lấy gáy nhỏ, ngón tay thon dài chạm vào làn tóc mềm mại từ từ nâng đầu Phuwin lên. Sự kì diệu của cái chạm môi nhẹ nhàng, mọi cảm xúc dồn nén như thúc đẩy khiến nụ hôn vốn dĩ chỉ là một cái chạm lướt qua đã trở thành sự cuồng nhiệt khó có thể dừng lại.

Tay Pond vòng qua eo nhỏ của cậu mà kéo sát thân dáng yêu kiều vào bản thân. Hắn hài lòng khi hai tay Phuwin ôm lấy lưng hắn. Nhấm nháp bờ môi ngọt ngào của người thương, hắn đuổi theo lưỡi nhỏ của cậu, bàn tay không yên phận lúc này đã vuốt dọc sóng lưng Phuwin. Cậu bị đụng chạm vô thức rời khỏi nụ hôn mà rên rỉ nỉ non, thành công khiến Pond Naravit tỉnh táo, hắn nhanh chóng đẩy cậu ra. Miệng liên tục nói xin lỗi.

"Phuwin....anh, anh xin lỗi, anh không cố ý."

Phuwin đứng nhìn hắn rối rít xin lỗi liền không vui, ấm ức đến chảy cả nước mắt. Cả mặt hồng lên vì tức giận, nhìn chằm chằm vào tên khốn đang hoảng hốt trước mặt khi thấy cậu khóc.

Pond chỉ biết ôm chặt lấy em nhỏ vào lòng, bàn tay to lớn xoa xoa tấm lưng đang run lên theo từng thanh âm nức nở của cậu. Hắn không biết phải làm sao, lửa tình của bản thân còn chưa được dập tắt đã phải căng não ra suy nghĩ xem vì sao Phuwin lại khóc rồi.

"Phu, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa được không?"

Tiếng thút thít nhỏ dần, tấm thân nhỏ được hắn ấm áp bao bọc cũng đã yên vị không một chút động đậy. Hắn hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, nhè nhẹ xoa xoa làm đầu tóc cậu bị đánh rối lên. Chỉ thấy Phuwin kẽ động sau khi được xoa đầu, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đã đỏ lên vì khóc, còn long lanh nước, bên trong mắt cậu ánh lên là hình ảnh của Naravit.

"Pond, hôn em."

Cậu nhìn hắn đưa ra yêu cầu, cậu muốn được hôn, muốn được âu yếm người mà cậu yêu. Hờn giận trong cậu chỉ như một cái pháo giấy, giây phút nhìn thấy những cử chỉ thân mật của hắn dành cho người khác liền như bị ai đó siết chặt rồi nổ tung. Nhưng tâm trí lại bị thiêu rụi bằng sự im lặng đáng chết từ phía hắn.

Tình yêu tuổi trẻ của cả hai nung nấu những khao khát được thân mật, được đụng chạm và chiếm hữu. Sự e dè bị lầm tưởng thành chán ghét làm cho tình cảm cuồng nhiệt trở nên bùng cháy. Nhưng không phải là lửa tình sôi sục mà là bỏng rát, là những tiêu cực từ tiểu tiết, cử chỉ và ngôn từ tạo ra khoảng cách vô hình.

Pond hôn lên đuôi mắt ngấn lệ đã hoen đỏ. Chạm vào cái eo nhỏ hắn đã hàng trăm lần ao ước, cử động nhẹ nhàng vô cùng. Hắn tham lam nhưng lại sợ cái chạm của mình kéo lấy phần lý trí kia của cậu quay về, sợ bản thân bị cậu đẩy ra. Vì với Naravit, chỉ khi mất trí Phuwin mới cho hắn chạm vào, hắn ngu ngốc khẳng định ham muốn này chỉ xuất phát từ phía hắn.

Phuwin rụt rè phát ra thanh âm yêu kiều khi bị chạm vào, trái tim đập nhanh dường như có thể nghe được rõ nhịp sống bên trong lòng ngực cậu. Hơi thở bất đầu dồn dập, cậu dùng sức ở bàn tay mà bám chặt lấy vai hắn, giữ chặt lấy người thuộc về cậu. Đầu óc vốn được khen là hơn người của Phuwin giây phút này như bị rã ra, cả đại não trống rỗng mặc kệ ham muốn bản năng dẫn dắt.

Pond thoáng giật mình khi dứt khỏi sự ngọt ngào nơi khoang miệng của Phuwin, hắn bị đánh chết cũng không dám nhận bản thân đã bất giác cởi tung chiếc áo sơ mi của cậu. Nhìn thân thể trần trụi ửng hồng, dựa lưng vào đảo bếp thở dốc của Phuwin khiến hắn làm sao đủ can đảm dừng lại? Đưa tay cởi áo của bản thân, Pond lao đến mà mơn trớn trên làn da trắng mịn kia, vuốt nhẹ hõm lưng làm hắn phải điên cuồng, tay còn lại đã giúp cậu tháo khoá chiếc quần rồi kéo nó rượt hẳn xuống tới giữa đùi. Cơ thể Phuwin run lên khi Pond để lại dấu hôn rải rác khắp ngực trần, cậu sợ hãi kéo Pond vào một nụ hôn. Phuwin ham muốn nhưng lại vì cái tôi hèn nhát, sợ bản thân thất thế truớc người mình yêu.

Thắc eo dù được Naravit ôm lấy vẫn chạm vào nền đá hoa cương tại bàn bếp. Cái lạnh chạm mạnh vào cơ thể đang hừng hực làm cậu vô thức phát ra tiếng rên mê người, cong người dán vào cơ ngực săn chắc của hắn. Pond thuận thế đưa tay xuống khe mông đẩy đà, tìm kiếm thứ hắn khao khát phát điên. Nụ hôn ướt át mang theo vị ngọt của tình yêu, tiếng môi lưỡi giao lấy quấn quýt nhau xen lẫn những thanh âm của dục vọng. Vừa rời nhau, Phuwin bất ngờ rên lớn, bên dưới cậu thít chặt lấy ngón tay của hắn, hai mắt đỏ hoe lại bắt đầu trực trào nước.

Đầu lưỡi hắn chạm vào ngực cậu, Phuwin chẳng thể kiềm chế tiếng rên. Sự tiếp xúc trần trụi mang lại kích thích tột cùng, khác hẳn với cảm giác mà bản thân tự mình làm trước đây. Cảm giác như đang vụng trộm khi cả hai bắt đầu làm tình trong khi mối quan hệ còn lấp lửng. Pond ôm chặt lấy cậu, từng hơi thở gấp gáp dồn dập, cậu không phân biệt được đâu là hơi thở của chính mình. Cơ thể mềm oặt nóng bừng tương phản rõ rệt với nhiệt độ lạnh lẽo từ nền đá phía sau lưng. Phuwin cứ vặn vẹo người dưới bàn tay Pond, trong khi bàn tay hắn đang bận rộn khám phá khắp nơi.

"Ưm...aa..Pond"

Phuwin kêu lên khi ngón tay thứ hai bắt đầu được đưa vào bên dưới, nơi mẫn cảm đó lập tức gửi tín hiệu đi khắp cơ thể khiến cả người cậu không ngừng run rẩy. Tiếng rên rỉ không kìm nén cứ thế bật ra khỏi miệng, cậu gần như không còn chút ý thức nào. Bên dưới đang điên cuồng ra vào. Phuwin nức nở vì cảm giác của bản thân chuyển biến thần kì, cảm giác trướng đau dần thành khoái cảm, sung sướng đến mức thở gấp nhưng vẫn chưa đủ. Phuwin chủ động kéo Pond vào một nụ hôn khác, tay phải giữ chặt trên bả vai săn chắc, tay trái chạm vào nơi cương cứng của hắn.

"Naravit, anh có muốn không?"

"Phuwin, em chắc không? Anh sẽ không dừng lại được đâu"

"P'Pond, cho em"

Chưa đầy một phút sau khi cậu đưa ra yêu cầu, hắn tham lam hít lấy tầng hương được tạo ra từ sự khát khao mãnh liệt của dục vọng. Đem Phuwin dưới thân mà âu yếm hết lần này đến lần khác. Miệt mài suốt đêm cho đến khi cả hai chẳng còn đủ sức để tiếp tục và cùng nhau thiếp đi.

Sáng hôm sau Pond đã kéo cậu ngồi thẳng dậy, toàn tâm toàn ý nghiêm túc tỏ tình với Phuwin một lần nữa, hắn bày tỏ lòng mình một cách sâu sắc, muốn công khai cậu với cả thế giới nhưng phía cậu thì vẻ mặt nhăn nhó, tức giận không thôi. Cơ thể bị hành hạ cả đêm nên đau nhức, mọi cử động đều kéo theo cơn đau âm ỉ truyền từ thắt lưng lên đại não làm cậu không chịu nổi. Ấy vậy mà tên điên trước mặt còn kéo cậu dậy để nghe hắn tỏ bày.

"Pond, em đồng ý, em muốn nằm."

"Được, Phu nghỉ ngơi đi, anh nấu bữa sáng cho em."

...

@ppnaravit

❤️ 💬 ↗️
5.668 lượt thích.
ppnaravit: my baby ✨ @phuwintang

Bạn đã tắt tính năng bình luận

@phuwintang

❤️ 💬 ↗️
3.108 lượt thích.

phuwintang: my boyfriend 🥺 @ppnaravit

Bạn đã tắt tính năng bình luận

...

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro