Chương XIV :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần trôi qua, không muốn thừa nhận rằng gần đây hắn khá tốt.

Có thể thời gian qua hắn đã suy nghĩ về việc bản thân đã từng làm và bây giờ hắn muốn quay đầu.

Có dễ dàng như tôi nghĩ không?

Chân của tôi cũng đã có biến đổi tốt hơn. Hôm qua hắn vừa đưa tôi đi gặp bác sĩ để kiểm tả tổng quát xem như thế nào.

Công nhận, tôi cảm thấy được sự thay đổi tích cực từ hắn ta. Có vẻ như hắn thực sự hối hận rồi. Phải không?

Chiếc điện thoại ở trên bàn reo lên, xóa bay mớ suy nghĩ của tôi ngay lúc này. Nhấc điện thoại lên, là số lạ.

Bình thường tôi không hay nghe số lạ cho lắm, bởi vì tôi là phụ tá thẩm phán nên hầu như những số lạ là để than trách tôi vì sao để bản án nặng như vậy.

Lúc đầu tôi còn thấy tội lỗi và áy náy với người nhà nạn nhân kèm đó là một chút sự e ngại với người nhà bị cáo.

Nhưng sau tôi dần quen với việc này và cảm thấy nếu cứ nhu nhược như bản thân trước kia, thì cái công lý công bằng ở trong xã hội này sẽ chẳng còn nữa.

Lúc tôi còn đi học, tôi được giảng viên căn dạy một câu.

" nhu nhược cho kẻ ác chính là cấp thêm một cơ hội cho hắn phạm tội "

Vì vậy, tôi đã rất khó khăn để có thể tách chuyện tình cảm và công việc ra. Nên tôi phải có trách đối với những quyết định của bản thân.

Không có ý định nghe nên tôi đặt chế độ im lặng, nhưng đang rảnh rỗi không có việc gì làm. Với lại dạo này tôi cũng chả có một phiên tòa nào để kết án bị cáo.

Nên thôi cứ nghe đi, chắc không sao đâu. Chắc vậy.

" alo "

" mày chết trôi ở đâu rồi, hôm qua giờ t gọi cho mày không được "

" cho hỏi ai vậy??? " tôi cáu mày, người này là ai? Sao nói chuyện gì nghe thô lỗ quá vậy.

" số của Phuwin phụ tá thẩm phám đúng không? "

" đúng vậy "

" má mày, giừo bạn thân cấp hai của mày mà mày cũng không nhận ra à? Haizzzzzzz đúng mà mang tiếng cho cái danh bạn bè này mà "

Bạn thân cấp hai??? Hồi cấp hai lận cơ à? Xa xôi quá nhỉ, bảo sao tôi lại không nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro