Chương XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tao hít một hơi thật sâu, cảm giác hồi hộp lẫn lo lắng dâng trào. Ngày hôm sau, tao quyết định sẽ đến gặp bố mẹ Phuwin. Tao biết rằng điều này không hề dễ dàng, nhưng vì tình yêu, tao sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro.

- Phuwin, anh nghĩ sáng mai chúng ta nên đến nhà em, nói chuyện với bố mẹ em.

Tao nói khi ngồi bên cạnh em, ánh mắt em thoáng ngạc nhiên nhưng cũng có chút lo lắng.

- Anh thật sự nghĩ họ sẽ lắng nghe chúng ta sao?

Phuwin hỏi, giọng em có phần yếu ớt.

- Anh không biết, nhưng nếu chúng ta không thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Anh tin rằng họ sẽ hiểu nếu chúng ta giải thích tình cảm của mình một cách chân thành.

Em gật đầu, dù vẫn còn lấn cấn nhưng ánh mắt em đã có chút hy vọng.

Sáng hôm sau, tao và Phuwin cùng nhau đến nhà của em. Khi đặt chân đến cánh cổng quen thuộc, tim tao đập nhanh hơn. Phuwin nắm chặt tay tao, cả hai chúng ta cùng nhìn nhau, tìm kiếm sức mạnh từ nhau.

Tao gõ cửa, và sau vài giây, mẹ của Phuwin mở cửa. Bà nhìn chúng tao với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

- Con về rồi à, Phuwin? Sao con lại dẫn theo Pond?

Mẹ em hỏi, giọng có chút nghi ngại.

- Mẹ, con và Pond có chuyện quan trọng muốn nói.

Phuwin nói, giọng em mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc trước.

Mẹ em nhìn tao, rồi bước lùi để cho tụi tao vào trong. Tao và Phuwin cùng ngồi xuống phòng khách, không khí nặng nề như bầu trời trước cơn bão.

- Mẹ, con biết mẹ lo cho con, nhưng con yêu Pond. Chúng con muốn giải thích cho mẹ hiểu tình yêu của chúng con.

Phuwin nói, giọng có chút run rẩy nhưng đầy quyết tâm.

Tao nhìn mẹ em, cố gắng truyền tải tất cả tình cảm và chân thành mà tao dành cho Phuwin.

- Bác ơi, con hiểu rằng chuyện này có thể khiến bác lo lắng. Nhưng con yêu Phuwin thật lòng và con không muốn em phải chịu đựng sự đau khổ này.

Mẹ của Phuwin nhìn tao, ánh mắt bà chứa đựng sự nghi ngờ nhưng cũng có phần mềm mỏng.

- Tình yêu không phải lúc nào cũng đơn giản, Pond. Con có nghĩ rằng con có thể chăm sóc cho thằng bé trong suốt cuộc đời không?

Tao gật đầu, cảm giác sự kiên định trong lòng tăng lên.

- Dạ, con sẽ làm tất cả để bảo vệ và chăm sóc cho Phuwin. Tình yêu của con dành cho em là mãi mãi. Con không muốn em phải đau khổ vì bất kỳ lý do nào.
Mẹ Phuwin trầm ngâm, có vẻ như đang suy nghĩ. Sự im lặng kéo dài, tim tao đập thình thịch trong sự hồi hộp.

Cuối cùng, bà thở dài, thở ra một hơi như đã trút bỏ được gánh nặng.

- Bác biết rằng điều này không dễ dàng. Nhưng bác cũng hiểu rằng tình yêu là điều quan trọng nhất. Nếu con và Phuwin thực sự yêu nhau, bác sẽ không cản trở.

Mắt Phuwin sáng lên, và em nhìn tao với ánh mắt biết ơn.

- Cảm ơn mẹ, con hứa sẽ không làm mẹ thất vọng!

Phuwin nói, giọng em rưng rưng.

- Nhưng bác mong rằng hai con sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và chứng minh cho bác thấy tình yêu của hai con là chân thật.

Tao gật đầu, cảm thấy như một tảng đá nặng nề đã được dỡ bỏ khỏi vai. Chúng tao đã có được sự chấp thuận, và với nó, một cánh cửa mới đã mở ra cho tình yêu của chúng tao.

Tao nắm tay Phuwin thật chặt, cả hai cùng chia sẻ nụ cười hạnh phúc trong những giây phút quý giá này.

- Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không để bất kỳ điều gì chia cắt chúng ta nữa, phải không?

Tao nói, lòng đầy quyết tâm. Phuwin gật đầu, nụ cười của em làm tim tao ấm áp.

- Đúng vậy! Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách!

Chúng ta đã sẵn sàng cho những gì phía trước, cùng nhau vẽ nên một tương lai tươi sáng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro