Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố mẹ Pond đi làm ở thành phố khác, thời gian về nhà không cố định nhưng Pond thường ở một mình, khi Pond xuất hiện trên bàn ăn với hai quả trứng luộc, tâm trạng anh đã rất tệ vì dậy sớm. thậm chí còn trở nên tối hơn.

"Ở đây có cà phê không?" Phuwin hỏi.

"có ."

Tất nhiên Pond biết cà phê là gì nhưng anh chưa bao giờ uống nó.

Những thứ này không phổ biến ở nước ngoài và người dân sống một cuộc sống đơn giản và gần như nguyên thủy.

Giống như quán cà phê này.

Cà phê không phải là chất lỏng đậm đặc được pha bằng những chiếc máy đắt tiền sử dụng nguyên lý hơi nước mà được ngâm trong túi lọc, nếu hỏi hạt cà phê sản xuất ở đâu, sếp có thể cho rằng bạn đang làm loạn.

Cà phê được cho vào một chiếc cốc cà phê trông cũ kỹ, có vài viên đá nổi lên xuống cho đến khi ngập đầy miệng cốc.

Phuwin gọi món kiểu Mỹ, trong khi Pond uống cà phê Thái địa phương với sữa đặc và sữa.

Ngay cả cà phê cũng có tính nhân văn như vậy.

Mặt tiền quán cà phê thông thoáng trên trục đường chính, xe máy và người đi bộ qua lại cũng đi ngang qua hai người, Phuwin ban đầu nghĩ rằng họ bỏ tiền ra vào quán ngồi, lẽ ra phải có máy lạnh. Dẫu sao thì.

Vẫn là chiếc quạt trần ba cánh màu xanh lá cây, hay chiếc quạt đứng màu xanh lá cây khiến Phuwin toát mồ hôi.

“Ở đây không có chỗ mát à?” Phuwin thấy nóng bức khó chịu.

Pond vẫn đang cầm ly cà phê Thái của mình, sau khi nuốt thứ chất lỏng mát lạnh đó, anh mới có thời gian trả lời câu hỏi của mình.

“Ừ.” Pond ngây thơ trả lời

Phuwin quay lại nhìn cái Pond với vẻ khó chịu và mơ hồ mong đợi.

"Muốn đi không?" Pond hỏi.

"Thật tuyệt vời làm sao?"

“Ít nhất thì mát mẻ hơn bây giờ.” Pond tự tin nói.

Núi hoa cỏ cào qua bắp chân Phuwin khiến cậu đau nhức, ngứa ngáy, cậu theo Pond suốt chặng đường, càng lúc càng xa khỏi khu chợ sầm uất rồi đi vào sâu trong rừng.

Đó là một con suối nhỏ được bao phủ bởi rừng rậm rậm rạp, dòng nước từ trên núi chảy xuống lướt qua những tảng đá trong khe, phát ra tiếng nước bắn tung tóe, dòng suối xanh biếc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai con cá đang bơi lội vụt qua. rồi trốn đi, không biết mình đã đi đâu.

Pond bước xuống suối trước Phuwin, nước suối phủ kín bắp chân anh, anh nhìn Phuwin vẫn đang đứng trên bờ và đưa tay ra.

“Nước cạn nên đừng lo lắng.”

Bàn tay của Pond duỗi thẳng, trong xanh mướt, như thể thực sự là một vị thần được phái đi nhặt sương, đứng dưới nước và nồng nhiệt mời bạn cùng khiêu vũ.

Ít nhất là những gì Phuwin nghĩ.

Tính cách của yêu tinh có thể không hài hước như tưởng tượng.

Bàn tay Phuwin nắm tay Pond cũng đi xuống suối, khi dòng nước mát lạnh lướt qua da thịt, ánh nắng bị cây xanh bạt ngàn che khuất, không còn khe hở nên nước mát lạnh.

Phuwin hít một hơi dài, sau đó không quan tâm chuyện gì xảy ra, ngồi xuống suối, nước bắn tung tóe khắp người, ướt đẫm áo anh, anh nhìn thấy Phuwin co rúm lại thành một thân hình nhỏ bé. Nước ngập tới vai, Phuiwn vẫn đang cố gắng lặn xuống, Pond liền giơ tay ôm mặt cậu lại.

Phuwin tựa mặt vào Pond, ngước đầu nhìn lên Pond, vẻ mặt Phuwin đầy vẻ bối rối.

“Rất nguy hiểm.” Pond giải thích rồi vội vàng thả tay đang ôm mặt ra.

"Được rồi..." Phuwin hơi duỗi thẳng eo ra để trông an toàn.

Pond không hiểu tại sao lòng bàn tay anh lại nóng lên dù anh đã đứng dưới suối.

Khi một giọt nước tạt vào mặt Pond, cặp kính của anh đã dính đầy những giọt nước, tóc mái cũng theo đó xõa xuống, Pond đưa tay vuốt tóc ra sau, chạm vào những giọt nước trên ống kính lần nữa và thấy rõ Phuwin.

Không chịu thua kém, Pond cúi xuống nhúng tay xuống nước tạo ra một dòng nước lớn lao về phía Phuwin như một cơn sóng biển, Phuwin lập tức quay người bỏ chạy nhưng vẫn bị đánh vào sau đầu. Lại quay người lại làm theo gương của Pond kéo tóc ra sau, lần này cậu không khuấy nước mà đưa tay ra đập mạnh xuống nước khiến nước bắn tung tóe ngày càng cao hơn. Nước cũng tấn công chính mình.

"Nào, chúng ta đấu một trận đi!" Thiếu niên ngẩng cao đầu hướng Pond hô lớn, trong mắt lại tràn đầy vui sướng ý cười.

Pond cũng lặn xuống suối, hai người rượt đuổi nhau và đi trong vô thức đến tận đáy suối, lúc này khi đứng thẳng, nước thậm chí còn chưa ngập đến ngực

“Phuwin, đừng đi xa hơn nữa!” Pond hét về phía những người vẫn đang chạy về phía trước

Phuwin nghe được giọng nói của hắn, chỉ quay đầu lại làm mặt, thầm nghĩ đây nhất định là chiêu trò của Pond, nếu không rời đi sẽ bị nước Pond tấn công.

Thấy Phuwin không hề nghe lời, Pond cũng không quan tâm đến những tảng đá đau đớn dưới đáy nước, anh bước những bước lớn để đuổi kịp Phuwin đang tiến sâu hơn.

Phuwin bị nắm lấy vai bất lực quay người lại: "Được rồi được rồi, cậu bắt được tôi rồi, cậu sẽ trừng phạt tôi như thế nào?"

Phuwin nhắm mắt lại, như đang chờ đợi sự tấn công của bóng nước, nhưng đợi rất lâu, nhưng không đợi sự trừng phạt của chính mình, cậu cẩn thận mở một mắt ra, nhìn về phía Pond. Nhìn anh, Phuwin cảm thấy khó chịu, sau đó cậu hoàn toàn mở mắt ra.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, tuy mắt có thể nói nhưng không thể nói từng chữ, Phuwin không biết Pond  đang nhìn mình và muốn gì.

Pond há miệng rồi lại ngậm vào, đưa tay chạm vào ống kính lần nữa và nói:

“Phía trước nước rất sâu.”

“Tháo kính ra cậu vẫn thấy được à?” Phuwin hỏi.

“Cái gì?” Pond không biết tại sao Phuwin lại đột nhiên hỏi chính mình.

Anh nhìn thấy những ngón tay của Phuwin duỗi thẳng về phía mình, và ngón giữa của Phuwin ấn vào thanh xà ở giữa cặp kính của anh, móc ngón tay của anh đã khiến toàn bộ chiếc kính ra khỏi mặt anh.

Pond, người đã bị mất một phần thị lực, nhìn khuôn mặt Phuwin, rất gần nhưng dường như giữa họ vẫn có một lớp sương mù.

“Cậu có thấy thế này không?” Phuwin ghé sát mặt vào Pond, hơi cúi người xuống, Pond cụp mắt xuống bắt gặp ánh mắt đang ngước lên của Phuwin.

đôi mắt của Phuwin to và sáng.

“Tôi có thể nhìn thấy một chút.” Pond thành thật trả lời.

"Ý cậu là gì một chút?"

"Tôi có thể nhìn thấy nó, nhưng nó không rõ ràng lắm."

"Cái này thì sao?"

Phuwin chợt đứng thẳng lên, khoảng cách giữa chóp mũi họ chỉ rộng bằng hai ngón tay, ánh mắt Pond không biết rơi vào đâu trên gương mặt này, lúc anh đang định trốn chạy thì một nụ hôn đã giáng xuống.

Đó là nụ hôn chỉ lặng lẽ gần nhau, thậm chí vì hoảng sợ mà hai môi không thể hoàn toàn chạm nhau.

Pond sững sờ, giống như một cái cây lớn đứng im bên dòng suối, đứng thẳng.

Khi Phuwin mở mắt ra, cậu tách khỏi đôi môi đó và nhìn chăm chú vào Pond, như thể cậu đang quyết định xem hành động của mình là bắt đầu hay kết thúc một mối quan hệ.

"Pond... ừm..."

Sau khi Phuwin rời khỏi môi Pond, Pond nhìn Phuwin, khi đôi môi từng hôn anh nhẹ nhàng tách ra và gọi tên anh, Pond lại hôn cậu một cách liều lĩnh.

Phuwin vẫn cầm cặp kính của Pond trên tay, tay cậu để lên vai Pond và ôm anh lần nữa, cả hai trao nhau nụ hôn trong khu rừng bí mật.

Dòng nước vẫn chảy mãi không ngừng, giống như nụ hôn này.

Pond nằm trần trụi trên bãi cỏ trong rừng, bên cạnh mặt là bông hoa rủ xuống bên tai, Phuwin ngồi bên cạnh, dùng ngón út móc bông hoa bấp bênh lại, bông hoa quét qua Pond. anh thấy ngứa nên đưa tay ra gãi nhưng lại làm gãy bông hoa mà Phuwin đã cứu.

Phuwin nhìn Pond xòe lòng bàn tay ra, thân bông hoa nhỏ nằm trong lòng bàn tay, Phuwin tức giận nắm lấy, Pond ngây thơ nhìn Phuwin, rồi bông hoa gãy nhét vào giữa môi hắn.

Pond há miệng dùng lưỡi đẩy bông hoa ra nhưng ngón tay cái bất ngờ của Phuwin đã nhét bông hoa vào miệng.

Chiếc lưỡi mềm mại ấm áp quấn quanh ngón tay đang xâm nhập, Phuwin kinh hãi, hoảng sợ rút ngón tay ra, quay mặt đi.

Tình huống này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cậu về sự mơ hồ.

Pond đứng dậy từ trên cỏ, rút ​​bông hoa trong miệng ra như bùa chú, bị hai người qua lại phá hủy, một vài cánh hoa đã rụng, có thể rơi xuống đất hoặc trong miệng anh.

Pond vẫn đang cầm bông hoa trên tay, khi Phuwin quay lại, cậu tức giận đến mức đưa tay ra tát bông hoa ra, bông hoa rơi xuống đất.

“Cậu không thấy tiếc sao?” Pond nhìn bông hoa bị Phuwin làm đổ.

Trong tai Phuwin câu nói này đầy âm dương.

Cậu trừng mắt nhìn Pond một cách ác ý, đợi anh ta nói thêm một lời nữa, rồi lập tức cho anh ta chút màu sắc.

Chỉ là Pond đưa tay về phía lỗ mũi, bóp ra một bông hoa nhỏ màu trắng không thể nhỏ hơn từ lỗ mũi.

(Lúc đọc tới đây tui hông tin Pond làm được vậy luôn á🤣)

Phuwin mím chặt môi, anh có cảm giác như sắp nghĩ đến tất cả những chuyện buồn trong cuộc đời.

Khi Pond giơ bông hoa lên tiến lại gần, cả hai cùng nhìn chằm chằm vào bông hoa không thể nhỏ hơn và xuất hiện một cách hài hước mà không thể kìm lòng được.

Trong rừng, ven suối, dưới tán cây xanh to lớn, có hai thiếu niên đang cười lớn, quay đầu lại.

Chỉ vì một bông hoa Phuwin sẽ cười như điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro