chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

### Chương: Xoay Vòng Trong Đêm

Tối hôm đó, Pond trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Hình ảnh Phuwin đứng lạnh lùng và sự im lặng đầy đau đớn của cậu vẫn hiện rõ trong tâm trí anh. Pond biết rằng những lời xin lỗi đơn giản không thể sửa chữa tất cả, và hành động của anh còn phải chứng minh bằng sự thay đổi thực sự.

Sau khi ăn tối, Pond lại một lần nữa suy nghĩ về cách để chuộc lỗi với Phuwin. Anh không thể tiếp tục sống trong tình trạng này. Anh cần phải tìm cách để cho Phuwin thấy rằng anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cứu vãn mối quan hệ của họ.

Khi đêm xuống, trời đã tối đen và gió lạnh thổi qua các con phố. Pond không có tâm trạng để ra ngoài đi dạo hay làm gì khác. Anh quyết định sẽ viết một bức thư để gửi cho Phuwin vào sáng hôm sau, với hi vọng rằng những suy nghĩ chân thành của mình có thể giúp cậu hiểu hơn về tình cảm của anh.

Bức thư được viết với tất cả sự chân thành của Pond:

---

**Gửi Phuwin,**

**Tao viết những dòng này với tất cả sự thành tâm. Tao biết những gì tao đã làm là sai, và mày có quyền giận tao. Nhưng tao xin mày hãy hiểu rằng mọi hành động của tao chỉ xuất phát từ tình yêu quá lớn mà tao dành cho mày.**

**Tao biết rằng việc xin lỗi không thể xóa nhòa được những tổn thương mà mày đã chịu đựng, nhưng tao sẽ làm bất cứ điều gì để chứng minh rằng tao có thể thay đổi. Tao cần thời gian để làm điều đó, nhưng tao hứa sẽ không bao giờ từ bỏ mày.**

**Tao hy vọng mày sẽ cho tao một cơ hội để sửa sai và làm lại từ đầu. Mày không cần phải trả lời ngay, chỉ cần mày biết rằng tao yêu mày và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để mày cảm thấy hạnh phúc.**

**Tao chờ đợi mày,**

**Pond**

---

Đặt bức thư vào phong bì, Pond quyết định sẽ đến nhà Phuwin vào sáng hôm sau để đưa thư trực tiếp cho cậu. Nhưng trước tiên, anh cần phải nghỉ ngơi để có sức đối diện với mọi thử thách phía trước.

Khi đã khuya, Pond cảm thấy mệt mỏi và cần tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Anh quyết định vào phòng mình và cố gắng chợp mắt. Tuy nhiên, giấc ngủ không đến dễ dàng. Những suy nghĩ về Phuwin và sự lo lắng về tương lai cứ xoay vòng trong đầu anh.

Tuy nhiên, khi ánh đèn trong phòng dần nhạt đi, Pond cuối cùng đã thiếp đi trong giấc ngủ nặng nề. Trong giấc mơ, anh thấy hình ảnh Phuwin, mỉm cười và chấp nhận lời xin lỗi của anh. Đó là hình ảnh mà anh mong mỏi nhất.

Khi đêm khuya đã qua, Pond vẫn ngủ say sưa, ôm gối vào lòng như thể đang ôm lấy Phuwin. Anh cảm thấy một chút yên bình trong giấc ngủ, như thể trong tâm trí mình, Phuwin vẫn đang ở cạnh bên, không còn xa cách.

Đến sáng hôm sau, Pond dậy sớm, chuẩn bị để đi gặp Phuwin. Dù chưa biết chắc liệu cậu có chấp nhận lời xin lỗi hay không, nhưng anh quyết tâm sẽ không từ bỏ. Anh hy vọng rằng với bức thư chân thành và sự nỗ lực không ngừng, Phuwin sẽ hiểu được tình cảm của anh.

Với niềm tin và hi vọng, Pond ra khỏi nhà, mang theo bức thư trong tay, chuẩn bị cho cuộc đối thoại quan trọng và hi vọng rằng những hành động và tình cảm của anh có thể chinh phục trái tim Phuwin một lần nữa.

Được rồi, mình sẽ phát triển chương này dài hơn để tăng thêm sự kịch tính và cảm xúc:

---

Đêm khuya, không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió rít nhẹ qua từng ngọn cây, hòa cùng tiếng côn trùng rả rích vang lên từ xa. Con hẻm nơi Phuwin sống im lìm dưới ánh đèn đường vàng vọt, tạo ra một bầu không khí vừa lạnh lẽo, vừa cô đơn. Bóng đêm bao phủ khắp nơi, chỉ có một người duy nhất đang lặng lẽ bước đi, không vội vàng nhưng cũng không chậm rãi, như thể anh đang cố gắng cân nhắc từng bước chân của mình.

Trong tay anh là một lá thư. Lá thư đã được viết đi viết lại nhiều lần, những dòng chữ tràn ngập sự lo lắng và yêu thương, nhưng cũng chứa đựng nỗi đau không thể thốt lên thành lời. Anh biết rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để bày tỏ lòng mình với Phuwin, để giải thích, để mong rằng Phuwin sẽ hiểu và cho anh một cơ hội.

Khi đến trước cửa nhà Phuwin, anh dừng lại, cảm nhận hơi thở mình trở nên nặng nề hơn. Cánh cửa gỗ đứng sừng sững trước mặt anh, như một cánh cửa ngăn cách giữa quá khứ và tương lai. Ánh mắt anh dán chặt vào đó, trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi: Liệu Phuwin sẽ đọc lá thư này không? Liệu cậu ấy sẽ phản ứng thế nào khi biết được những cảm xúc thực sự của anh?

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lá thư ngay ngắn trước cửa, như sợ một cử động mạnh sẽ làm tan biến hết những hi vọng mong manh mà anh đã gửi gắm vào đó. Lá thư nằm yên lặng trên mặt đất lạnh lẽo, một mình đối diện với số phận, không biết rằng nó sẽ bị cơn gió nào cuốn đi hay được đôi tay nào nhặt lên.

Anh đứng dậy, nhìn lại lá thư lần cuối. Trong lòng anh, mọi cảm xúc đều tràn ngập – sợ hãi, lo lắng, yêu thương, tất cả hòa quyện vào nhau khiến anh cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Dường như một giọt nước mắt đã chực trào ra nơi khóe mắt anh, nhưng anh không cho phép mình khóc. Đây không phải lúc để yếu đuối, không phải lúc để mất đi lòng kiên nhẫn.

Nhưng ngay khi định quay lưng đi, một âm thanh nhỏ từ phía sau nhà làm anh khựng lại. Anh xoay người nhìn về phía nguồn âm thanh, chỉ để nhận ra đó chỉ là tiếng của một chú mèo hoang nhảy qua hàng rào. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp. Không muốn kéo dài thêm giây phút căng thẳng này, anh lập tức quay người và bắt đầu chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm.

Những bước chân của anh đập thình thịch trên mặt đường, hòa vào tiếng gió lạnh đang thổi qua. Anh không dám quay đầu lại, sợ rằng mình sẽ không đủ can đảm để rời đi nếu nhìn thấy ngôi nhà đó thêm một lần nữa. Trong đầu anh, từng khoảnh khắc, từng ký ức về Phuwin hiện lên như một cuốn phim quay chậm – những nụ cười, những lời nói, và cả những lần cãi vã. Anh biết rằng mình đã làm tổn thương Phuwin, và anh đang tự trách mình vì điều đó.

Khi đến cuối con hẻm, anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía căn nhà lần nữa. Dù khoảng cách đã xa, anh vẫn có thể thấy ánh sáng ấm áp từ cửa sổ hắt ra, như một lời mời gọi, như một tia hy vọng nhỏ nhoi mà anh đang bám víu. Nhưng anh cũng biết rằng, không phải mọi lá thư đều nhận được hồi đáp, và không phải mọi câu chuyện đều có kết thúc hạnh phúc.

Với một cái nhìn cuối cùng, anh quay người bước đi, lần này là một bước đi đầy quyết tâm. Dù kết quả có ra sao, anh cũng đã làm tất cả những gì có thể. Giờ đây, chỉ còn chờ đợi và đối mặt với sự thật, dù đó là niềm vui hay nỗi buồn.

---Chắc chắn rồi, mình sẽ tiếp tục câu chuyện với cảnh Phuwin tìm thấy và đọc lá thư nhé:

---

Đêm đã khuya, nhưng Phuwin vẫn chưa thể chợp mắt. Cậu nằm trằn trọc trên giường, suy nghĩ miên man về mọi thứ đã xảy ra gần đây. Những cảm xúc hỗn độn khiến cậu cảm thấy bức bối. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy một tiếng động lạ từ phía trước nhà, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại rơi vào im lặng.

Phuwin nhíu mày, cảm giác tò mò khiến cậu không thể nằm yên. Sau vài phút do dự, cậu quyết định đứng dậy và bước ra ngoài kiểm tra. Khi mở cửa, cậu thấy ánh đèn vàng nhạt từ đèn đường hắt lên một vật nhỏ đang nằm ngay trước cửa nhà. Cậu cúi xuống và nhận ra đó là một lá thư.

Phuwin chần chừ một chút trước khi nhặt nó lên. Bìa thư không ghi tên người gửi, nhưng nét chữ trên phong bì khiến tim cậu khẽ thắt lại. Cậu nhận ra ngay nét chữ đó – nét chữ mà cậu đã từng nhìn thấy trong những năm tháng trước đây, trong những tin nhắn, trong những lời yêu thương mà cậu đã từng trân trọng.

Vào nhà, Phuwin ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay. Trái tim cậu như đập nhanh hơn, đôi tay run run khi mở phong bì. Từng câu chữ trong lá thư dường như sáng lên dưới ánh đèn, chạm đến trái tim Phuwin:

*"Phuwin, 
Anh biết mình đã làm em tổn thương, và có lẽ anh không bao giờ có thể sửa chữa được những sai lầm của mình. Nhưng anh không thể nào thôi nghĩ về em, về chúng ta. Mỗi ngày, anh đều tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra những điều mà lẽ ra anh nên nói từ lâu. Anh biết mình đã không xứng đáng với em, nhưng anh vẫn mong có một cơ hội để làm lại từ đầu. 
Xin em hãy đọc những dòng này và hiểu rằng, dù mọi thứ có ra sao, tình cảm của anh dành cho em là chân thành và mãnh liệt. Em là người duy nhất mà anh muốn chia sẻ cuộc sống của mình. 
Anh sẽ đợi em, dù câu trả lời của em có như thế nào."*

Những dòng chữ mộc mạc nhưng chân thành hiện lên trước mắt Phuwin, như những nhát dao đâm vào trái tim cậu. Cậu cảm nhận được sự hối hận, lo lắng và yêu thương trong từng từ ngữ. Nước mắt bất giác rơi xuống khi cậu đọc đến cuối thư. Bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu kỷ niệm tràn về, khiến cậu không thể kiềm chế được.

Phuwin gấp lại lá thư, đặt nó xuống bàn và ngồi thừ ra đó. Trong lòng cậu, những cảm xúc đan xen lẫn lộn – giận dữ, đau lòng, nhưng đồng thời cũng có chút hy vọng mong manh. Cậu không biết mình nên làm gì tiếp theo, không biết liệu cậu có đủ can đảm để đối diện với người đã gửi lá thư này.

Cậu không thể chối bỏ sự thật rằng, dù bao nhiêu lần cậu cố gắng quên đi, người đó vẫn chiếm một vị trí đặc biệt trong tim cậu. Lá thư này chỉ càng làm rõ thêm sự thật đó, và bây giờ, cậu phải đưa ra quyết định: sẽ chấp nhận cho người ấy một cơ hội hay tiếp tục bước đi trên con đường mà cậu đã chọn từ trước.

Phuwin thở dài, cảm thấy như cả thế giới đang đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của mình. Đêm nay, có lẽ cậu sẽ lại không thể ngủ yên. Nhưng dù sao, cậu biết rằng câu trả lời đã dần hình thành trong lòng mình, và đó sẽ là một quyết định thay đổi mọi thứ.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro