Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày, Pavel đều cùng cún con nhà mình đến trường. Khi không có cún con, anh sẽ trò chuyện với Halo, người đã cho anh bánh quy - người thứ hai tốt bụng anh gặp được trong năm nay.

Nhưng gần đây, anh có một điều phiền não, đó là cún con luôn nhìn chằm chằm khi anh ăn, anh đến nhà vệ sinh cũng phải đi theo, làm anh không thể nôn được. Mặc dù triệu chứng này đã giảm đi nhiều, nhưng đôi khi anh vẫn cảm thấy buồn nôn, bỗng dưng có chút chán ghét thằng cún con

Một ngày nọ, Pavel thực sự muốn nôn lắm rồi, nhưng tên cún cứ đi sau lưng anh. Lần đầu tiên, anh lên tiếng đuổi người "Anh đi vệ sinh, đừng đi theo nữa."

"Anh đi nôn."
Là giọng điệu trần thuật, dường như cún con đã phát hiện ra bí mật.

"Đúng vậy, nên đừng đi theo anh nữa."
"Không muốn."

Cún con muốn ở bên cạnh Pavel, dù không có tác dụng gì, nhưng cún con muốn ở bên cạnh.
Pavel thực sự không thể chịu nổi nữa, anh bỏ lại một câu "Tuỳ ý em" rồi nhanh chóng rời đi.
Anh ấy nôn mửa rất nghiêm trọng, khuôn mặt trắng bệch, như muốn nôn ra tất cả mọi thứ trong cơ thể. Anh đã không cảm thấy như vậy từ lâu, không biết có phải vì hôm nay đã nhận cuộc gọi từ nhà không.

Họ vẫn ngủ cùng nhau, buổi tối, Pooh mượn bóng tối để mở miệng nói với anh "Pavel, anh có muốn kể cho em nghe câu chuyện của anh không."

Pavel vừa uống xong thuốc nên hơi buồn ngủ, giọng điệu lười nhác, "Ừ? Câu chuyện của anh sao? Rất chán đấy."

"Em không nghĩ vậy."

"Vậy thì đừng ngủ gật nhá."

"Chắc là em đã nhận ra rồi, tinh thần của anh không ổn, luôn nghĩ về việc rời khỏi thế gian này. Thực ra, trước đây anh không như vậy, ít nhất là trước khi 16 tuổi."

"Trước 16 tuổi, anh được sống cùng bà nội, vì thầy bói nói rằng anh sẽ không thể hưởng phúc lớn, phải sống khổ đến khi 17 tuổi. Thực sự, có lẽ anh không có số hưởng phúc, anh cảm thấy trước 17 tuổi là lúc mình hạnh phúc nhất."

"Vì bà nội sống ở dưới quê, từ nhỏ anh đã thích nghịch ngợm, những dáng vẻ đó của anh không được bố mẹ chấp nhận, mỗi ngày phải nhờ giáo viên uốn nắn anh, thật ra cũng chẳng sao cả, chỉ là chơi ít lại một chút."

"Nhưng bố mẹ lại không tốt với anh, anh không hiểu tại sao, anh không phải là con của họ sao? Tại sao lại phải không tốt với anh."

"Em nhất định đã thấy hình xăm trên ngực anh phải không, đó là mẹ đè anh xuống xăm, vì ở đó có một vết sẹo, là do bố anh dùng dây điện đ á n h, và trên cơ thể anh còn nhiều dấu vết như vậy nữa."

"Chỉ có bà nội là tốt với anh nhất, bà luôn ôm anh khi có sấm chớp, bà còn nấu nhiều món ngon cho anh, nhưng sau khi anh về thì bà biến mất. Anh hỏi bố mẹ, họ không nói gì, chỉ biết khóc, anh đoán bà nội đã ra đi, nhưng anh và bọn họ không nói lời tạm biệt."

"Anh ghét bố, vì bố luôn đánh anh, anh cũng ghét mẹ, vì mẹ luôn cho thứ lạ vào bát của anh, bà ấy nghĩ rằng anh không nhận ra, nhưng thực ra anh đã nôn hết rồi, và mỗi khi bố mẹ nhìn anh đều có ánh mắt kỳ quặc."

"Đặc biệt là bố, bố thường vu oan anh rằng anh qua lại với những kẻ không ra gì, thậm chí còn gọi anh là đồ vô liêm sỉ, anh không phải mà"

"Từ khi quay về, tinh thần của anh đã ngày càng tồi tệ hơn rồi. Anh không thể chịu đựng nổi bố mẹ nữa. Anh không muốn ở lại với họ. Anh muốn đi tìm bà nội."

"Trường ở đây cũng không ổn. Bạn cùng lớp luôn nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng, còn có một vài người cứ theo sau anh mãi. Anh ghét chúng."

"Bố mẹ luôn cố ngăn anh đi đến một thế giới khác. Thật kỳ lạ, họ không yêu thương anh nhưng lại muốn ngăn cản anh. Anh không muốn gặp họ. Mỗi khi nhìn thấy ba mẹ, anh sẽ muốn hét lên và ném đồ. Anh đoán đây là cơ chế tự vệ của mình. Họ tổn thương anh suốt hơn một năm và anh đã sụp đổ."

"Họ cũng không muốn gặp anh. Anh đã nghe lén họ nói chuyện với giáo viên và dự định đưa anh đi."

"Sau đó, họ thật sự đã đưa anh đi. Và anh đến đây, nơi chỉ có mình anh. Anh cảm thấy vui hơn một chút, nhưng vẫn muốn đi tìm bà nội."

"Sau đó, anh bị giam trong một căn phòng trắng, và rồi anh gặp được em."

"Sao nào? Rất đơn điệu và nhàm chán phải không?"

Pooh không biết phải nói gì, cậu chỉ ôm chặt Pavel, nước mắt chảy thành một vũng nhỏ trên cổ anh.
Pavel mở miệng, cũng đang lặng lẽ khóc. Anh ghét thế gian này, đầy người xấu. Bắt đầu viết truyện của bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro