Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ nhiệm lớp nói gì với em rồi?" Pavel đưa hộp sắt cho Pooh và nói, "Bàn trên đưa đấy"

"Không có gì."

"Thôi, không nói anh cũng biết, chẳng qua là họ muốn trông chừng anh, đừng để anh gặp chuyện ở trường chứ gì ."

Pavel không để ý, đây không phải là lần đầu tiên anh đi học, gấu Pooh ngốc còn nghĩ rằng mình có thể giấu được điều đó sao

Anh nói đúng, gần như giống hệt những gì giáo viên nói, vậy Pavel à, tại sao anh lại như vậy chứ?

"Ừ, anh đoán đúng rồi."

"Đừng lo, à, tay em không sao chứ?"

Pavel muốn nắm lấy tay của Pooh để kiểm tra, nhưng cậu đem tay giấu đi rồi, Pavel nhìn sự bướng bỉnh của cậu và từ bỏ, "Thôi đi, về nhà anh sẽ giúp em bôi thuốc."

Thực ra Pavel không phải lúc nào cũng như vậy, vì anh thường chỉ ở nhà, cũng không có gì kích thích anh, nhưng bây giờ khi phải đi học, anh cũng không biết có thể khống chế được chính mình không, nếu không thì vẫn nên dùng thuốc - những viên thuốc nhiều màu sắc uống vào sẽ buồn ngủ một chút.

"Phải nhẹ một chút, đau lắm đấy."

"Biết rồi."

Pavel, em không biết như vậy có tác dụng hay không, anh có thể ghét thế giới này, nhưng đừng tự làm tổn thương bản thân, được không?

"Ôi, đau quá."

"Vậy sao lúc trưa em không thả tay ra?"

Pavel cũng muốn nhẹ nhàng hơn, nhưng mỗi lần anh đều tự mình băng bó qua loa, miễn sao không chảy máu là được, anh hoàn toàn không nhạy cảm như Pooh.

"Nếu em thả tay ra anh sẽ tự làm tổn thương mình."

"Ai nói, anh sẽ không..." đâu.

Pavel muốn phản bác, nhưng Pooh trông quá nghiêm túc, anh lại không có tự tin.

"Lần sau đừng như vậy nữa."

Pooh lại lấy ra con dao nhỏ, cạnh dao nhẹ nhàng cạ vào tay, giọng điệu trong sáng lại đáng yêu, "Như nào ạ? Như này sao?"

"Em học những việc này trong một ngày thế nào vậy"

Mạch não của Pavel như bị chạm , Pooh không thể học được tất cả chỉ trong một ngày

"Pavel daỵ em ạ"

Liệu có phải anh thể hiện quá rõ ràng không? Hay là nên đi lấy những viên thuốc nhiều màu sắc kia sớm đi, anh muốn giải quyết tốt cái đầu của mình.

"Pavel, em sẽ kể cho anh nghe một bí mật."

"Ừ?"

"Thực ra em cũng rất ghét thế gian này."

Ai nói với em rằng tôi ghét thế giới này, tôi chẳng có, được rồi, thực sự rất ghét, siêu ghét.

"Phòng của em dọn dẹp xong, buổi sáng có thể tắm nắng, đi ngủ đi."

Pooh ôm lấy eo của Pavel, lần đầu tiên thử làm nũng, "Không, em muốn ở với anh."

Anh không đẩy Pooh ra, vuốt nhẹ đầu cậu và nói chậm rãi, "Đừng lo, anh sẽ không tự làm tổn thương mình."

"Em thích những bức tranh đó."

Cái đầu bông xù chạm vào cổ Pavel, giống như một con chó nhỏ, sau này không gọi em là gấu Pooh nữa, phải gọi là cún con mới đúng.

"Được."

Nếu Pooh thích, lần sau có thể vẽ một bức tặng cậu, chỉ là sinh nhật của Pooh là khi nào nhỉ? Lần sau hỏi thử vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro