Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi về nhà trước Pooh, nhà vẫn gọn gàng như lúc tôi rời đi, hoa hồng trong lọ đã biến mất. Không biết có phải Pooh đã vứt đi không, bởi đó là bó hoa hồng mà em ấy đã mua cho tôi sau này.

Bó hoa hồng đầu tiên tôi không biết cách chăm sóc, trông nó khô héo đến là khó coi, cuối cùng tôi chỉ có thể vứt vào thùng rác. Tôi đã than thở với em vài câu, ngay hôm sau em ấy đã mua cho tôi một bó mới. Pooh không hiểu, làm sao bó hoa thứ hai có thể so sánh với bó hoa đầu tiên được chứ.

Dù vậy, tôi vẫn rất trân trọng, chỉ cần là do Pooh tặng, tôi đều trân quý từng bó một.

Tôi cắm bó hoa vào lọ, hoa tươi đẹp lắm. Tôi đã xem hướng dẫn và dự định ngày mai sẽ làm thành hoa khô, nhưng ngày hôm sau tôi lại không về nhà... giờ hoa cũng đã không còn. Mai tan làm, tôi sẽ mua một bó mới.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, là Pooh đã về, tay em cầm một bó hoa — là hoa cát tường trắng

"Pavel, em mua hoa cho anh, không phải hoa hồng." Hóa ra là em ấy mua cho tôi? Thật đẹp — là hoa tôi thích.

Tôi nhận bó hoa cát tường và cảm ơn, rồi định cắm vào lọ, hoa trắng và lọ hoa màu hồng nhạt chắc chắn sẽ rất hợp.

Tôi định cúi xuống nhưng không thể, tôi bị giữ lại bởi một đôi tay — là của Pooh.

Em ôm tôi từ phía sau, đầu tựa trên vai tôi, hơi thở của em phả vào cổ tôi, vừa mát lại vừa ngứa. Tôi muốn thoát ra nhưng em ôm quá chặt, như muốn hòa mình vào trong xương cốt của tôi.

"Em làm gì thế, Pooh?"

"Pavel~ Chúng ta trò chuyện một chút được không?"

Chúng ta còn gì để nói nữa? Những điều cần nói đã hết hôm đó rồi, em còn muốn nói gì nữa, tôi lại lần nữa cùng em làm loạn lần cuối vậy...

"Được rồi, đổi chỗ đi, thế này không tiện trò chuyện."

Pooh cuối cùng buông tôi ra, chúng tôi ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, im lặng đối mặt.

"Pavel, chúng ta làm hòa được không?"

Đừng như vậy được không? tôi sẽ không kìm lòng nổi mà đồng ý.

"Nếu em muốn nói thế thì chúng ta không còn gì để nói." Nhìn vẻ mặt thất vọng của Pooh, tôi thế mà lại cảm thấy một chút vui vẻ.

Pooh như một chú cún nhỏ không bao giờ bỏ cuộc, dù thất vọng nhưng vẫn không từ bỏ, mặt nhăn nhó thuyết phục tôi "Pavel~ Cho em chút thời gian được không? Em muốn nói chuyện với anh — về việc em thích anh."

"Bao lâu?" Thời gian của tôi quý giá lắm đấy, mai còn có việc, tôi cần chăm sóc da và ngủ một giấc thật ngon.

"Em không biết, sẽ không lâu đâu, em hứa." Chú cún ngốc nghếch, sao lại chân thành đến vậy, không muốn thoát vai sao?

"Được rồi."

****

Tôi đã mua hoa cát tường trắng cho Pavel — là do chị bảo, chị ấy nói Pavel không thích hoa hồng, anh ấy thích cát tường trắng.

Dù không thích hoa hồng mà lại nhận một cách cẩn thận như vậy, là vì thích tôi hay vì thích Charlie? Không sao cả, dù sao cũng là tôi, chỉ cần chúng tôi có thể ở bên nhau, tôi không quan tâm.

Khi Pavel thấy hoa, ánh mắt anh ấy sáng lên với vẻ rạng rỡ mà đã lâu tôi không thấy, anh thật sự rất thích cát tường trắng.

Em sẽ mua cho anh nhiều bó hoa nữa, nhưng chắc chắn sẽ không có bó hoa hồng nào nữa, em muốn làm anh vui.

Pavel đứng lưng quay về phía tôi, eo anh ấy thật mảnh, không biết có phải anh lại gầy đi không. Tôi rất muốn ôm anh, dù sao tôi cũng sẽ chuyển đi vào ngày mai, có hơi ngạo mạn một chút cũng không sao.

Anh ấy chắc chắn đã gầy hơn, eo mảnh hơn trước, vòng tay ôm qua đã trống một khoảng lớn, tôi tựa đầu vào vai anh, là mùi hương quen thuộc.

Tôi không muốn chuyển đi nữa, tôi vẫn muốn ở bên Pavel.

Pavel không từ chối tôi, còn sẵn lòng trò chuyện, dù quá trình có gian nan một chút, nhưng tôi thật sự rất vui.

Lần này, anh nhất định phải lắng nghe em thật kỹ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro