Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt Pavel sưng lên, hình như cả khuôn mặt cũng vậy, nhưng khẩu trang đã che kín một nửa mặt nên tôi cũng không nhìn rõ lắm.

Tôi đã mang đến cho anh một bó hoa hồng đỏ, hoa hồng rất hợp với người đẹp như anh...

Tôi muốn đưa anh đi chơi ở công viên giải trí, nhưng anh lại bảo đông người sẽ bị phát hiện. Anh đang lo lắng gì vậy? Sợ sau này chia tay không biết giải thích thế nào sao? Hay là tôi không xứng đáng chính thức xuất hiện trong tương lai của anh?

Chúng tôi cũng chơi đu quay như Charlie và Babe, chúng tôi hôn nhau ở điểm cao nhất. Tôi thầm cầu nguyện sẽ bên anh cả đời, tôi sẽ không chủ động buông tay.

Tối đó, chúng tôi nắm tay nhau về nhà, dù qua bao nhiêu lần đi nữa, nắm tay anh vẫn khiến tôi rung động .

Tôi không gọi tên Babe tối nay, tôi không phải Charlie. Từ hôm nay về sau, tôi muốn anh chỉ nhớ đến Pooh. Tôi biết tối nay tôi có hơi quá đáng, tôi biết chứ, cơ thể Pavel chỗ nào cũng đầy vết bầm tím, nhưng tôi rất vui, vì đó là dấu ấn của Pooh dành cho anh, Pavel là của Pooh...
Cuối cùng, tôi hôn nhẹ lên đầu mũi anh và thì thầm "Em yêu anh."

Em yêu anh, Pavel, hơn cả những gì em tưởng tượng. Liệu anh có thể thích em một chút không? Chỉ cần một chút thôi...

Sáng hôm sau, anh dậy rất sớm, ngón tay lướt trên mặt tôi, từ lông mày đến môi, hơi ngứa ngứa, nhưng tôi rất thích. "Chưa chuẩn bị hôn em sao?" Tôi nhìn anh, trong lòng đầy mong đợi.

Anh không từ chối tôi, hôn tôi như tôi mong đợi và tôi lại có phản ứng, anh cũng vậy. Liệu đây có thể xem là bằng chứng rằng anh cũng có chút thích tôi không?

Tại sao anh lại khóc nữa? Yên lặng như vậy, có phải tôi đã ỷ y sự khoan dung của anh mà quá cứng đầu rồi không?

Tôi không muốn làm vì sợ Pavel chịu không nổi. Nhưng sáng nay anh chủ động quá, tôi không thể cưỡng lại được, chúng tôi như hòa làm một... Tôi nghe anh gọi tên tôi, nói yêu tôi, em cũng yêu anh, Pavel.

Khi dậy, đã gần 12 giờ trưa, ánh nắng rất đẹp. Tôi đang nấu ăn trong bếp, Pavel thì ngồi trên ghế sofa, lười biếng cắm hoa—đó là bó hoa hồng tôi đã mua cho anh hôm qua, trông anh rất thích nó.

Hôm nay, Pavel có vẻ hơi lơ đễnh, không biết anh đang nghĩ gì. Tôi gọi anh ăn cơm mà anh cũng không phản ứng. Tôi phải đến trước mặt anh thì anh mới nhìn thấy tôi.

Anh nói là ánh nắng quá dễ chịu, nên anh lơ đãng. Thật ra, anh rõ ràng là đang không vui.
Anh trông quá yếu ớt, tôi thậm chí không dám ôm anh. Tôi hỏi anh tại sao không vui, trong lòng tôi mong anh có thể nói cho tôi biết.

Anh chỉ ôm lấy eo tôi, dựa vào tôi và bảo anh hơi mệt. Đừng mệt mỏi nhé, tôi vẫn chưa khiến anh yêu tôi đâu.

Hôm nay anh rất dính người, thích làm nũng và để tôi đút cho anh, còn ôm chặt không buông tay. Chúng tôi hiếm khi có những khoảnh khắc ấm áp lãng mạn như vậy, vì cả hai đều quá bận rộn.

Tôi nhìn những bông hoa trên bàn, tôi muốn mỗi ngày đều mua một bông cho anh, nhưng anh từ chối, bảo tôi mua sau. Nhưng liệu chúng tôi có thực sự có tương lai không? Tôi muốn có, không biết Pavel có sẵn lòng không...

Sau đó, tôi đưa anh đi thử món cacao đá gần trường, anh nói rất ngon, và đến một quán sushi ẩn mình trong một góc phố, anh nói sushi rất tuyệt. Chúng tôi còn cùng nhau ra biển, chơi đùa đến ướt sũng.

Nhìn xem, dù chúng tôi là hai người ở những kênh khác nhau nhưng vẫn có thể yêu nhau, anh thích tôi, Pooh là tôi, Charlie cũng là tôi, dù là ai, vẫn là tôi, và anh cũng yêu tôi.
***
"Anh đến Bangsaen rồi" Pavel cuối cùng cũng đến, mọi người đã tò mò cả đêm.

"Ừ, em đến đón anh nhé~"

"Không cần, em đến bãi biển đi, chỗ mà chúng ta đã từng đến." Giọng anh sao lạnh lùng thế, là do chưa nghỉ ngơi đủ sao?

"Được~ Em sẽ đến nhanh thôi~" Mọi người có thể gặp sau, Pavel là quan trọng nhất.

Gió biển rất dễ chịu, cát cũng mềm mại, mọi thứ giống như lần trước chúng tôi đến, chỉ khác là lần này vui hơn nhiều...

"Anh đã nghĩ rất lâu rồi, chúng ta vẫn nên chia tay đi." Hả? Chia tay? Chúng ta rõ ràng yêu nhau như vậy, sao lại chia tay?

Pavel nhìn Pooh mở to miệng, khóc không thành tiếng, khóc rất thảm hại. "Anh nghiêm túc đấy, đừng khóc nữa." Ai khóc chứ, tôi mới không khóc đâu.

Chắc chắn là trời đang mưa. Nếu không sao mặt tôi lại cảm thấy lạnh lạnh thế này?

"Nếu em vẫn còn yêu thì sao?" Giọng tôi khàn khàn, nghe rất tệ, chắc Pavel không thích đâu.

"Không có nếu như." Pavel nghĩ Pooh chắc đã phát điên, sao lại có cái "nếu" này, "Em yêu không phải tôi, mà là Babe." Dĩ nhiên, câu sau anh không nói ra, đó là sự tôn trọng cuối cùng dành cho hai tháng qua.

"Không yêu nữa sao?" Anh không yêu em nữa sao, Pavel? Anh không cần Charlie nữa sao?
"Yêu." Thật tốt, tôi biết anh vẫn yêu, "Yêu Charlie." Tôi chính là Charlie, không thể yêu tôi sao?

Tôi không biết mình hiện tại trông thế nào, chỉ biết mình đang cười rất gượng, các cơ mặt nhăn nhúm lại, cố gắng tạo ra dáng vẻ như một chú cún con.

"Đừng cười nữa, trông khó coi lắm." Pavel nhíu mày nhìn tôi, sao lại khó coi? Anh không phải thích nhìn tôi cười sao? Tôi là cún con của anh mà, tôi là cún con của Pavel, Pavel không cần tôi nữa sao?

"Pavel, em cũng có điều muốn nói, em thích anh, đừng chia tay nhé."

"Đừng trẻ con nữa, hai tháng qua chỉ là ảo ảnh, chúng ta không thể mãi là Charlie và Babe được., đúng không?" Tại sao không thể? Nếu anh thích tôi, tôi có thể luôn là Charlie, không sao cả, miễn là anh đừng rời xa tôi.

"Em không muốn." Tôi muốn nắm tay anh, nhưng anh lại tránh xa, thật tàn nhẫn, Pavel.
"Đừng cứng đầu nữa được không? Đã nói bao lần rồi, em có thể nghe anh một lần không?" Có phải em nghe lời thì anh sẽ không đi đâu nữa? Em đã cố gắng thay đổi rồi, đợi em chút nhé, sự quyết tâm trên mặt anh làm trái tim em đau quá.

"Được." Nếu đây là điều anh muốn, thì tôi sẽ buông tay, hy vọng điều đó sẽ khiến anh vui hơn...

Tôi như con búp bê bị rút hết sức lực, Pavel đang nhìn đấy, tôi phải kiên trì, không thể ngã, tôi là đàn ông mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro