Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pavel kinh ngạc nhìn cậu, nụ cười trên môi anh đông cứng lại

"Pooh... ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh nói lại lần nữa." Anh nói từng chữ một với giọng run rẩy.

Pooh lau mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn anh : "Anh ơi, hai đứa nhỏ này chúng ta không thể giữ, cơ thể anh căn bản không chịu nổi việc mang thai và sinh hai đứa ra đời" Trên gương mặt câu bây giờ đầy vẻ quyết tâm, nếu một trong hai người phải trở thành người độc ác, thì cứ để cậu làm điều đó

"Em đã hứa với anh rồi mà! bất lận có vấn đề gì xảy ra thì em sẽ không bỏ rơi bọn trẻ và yêu thương bọn trẻ suốt đời. Đó chẳng phải là lời hứa của em hay sao? Đây là tình yêu mà em nói đó hả? Bọn trẻ làbào thai đã có sinh mạng rồi đó, không lâu nữa bọn trẻ có thể động rồi, qua vài tháng nữa bọn trẻ sẽ được sinh ra đời, sau này bọn trẻ sẽ gọi chúng ta là baba và daddy, em sao có thể nhẫn tâm ..... em sao lại có thể nhẫn tâm ......" Pavel hai tay ôm chặt bụng, nước mắt lặng lẽ rơi, anh không thể tin rằng người yêu của mình lại dễ dàng từ bỏ mạng sống của con mình như vậy.

"Anh à, không có gì quan trọng bằng mạng sống của anh cả, em không thể mạo hiểm với mạng sống của anh được, không dám đặt cược mạng sống của anh khi mà cơ hội thành công quá mong manh" Pooh không nhịn được bước tới nắm lấy tay anh, sau đó bị anh nắm chặt tay, để  cậu chạm vào vùng bụng dưới của anh

" Bọn trẻ là cốt nhục của chúng ta! rõ ràng bọn trẻ vẫn còn đang sống! Em chạm vào bọn trẻ đi! Em cảm nhận được chứ?" Như để xác nhận lời anh nói, hai em bé có những động thái đầu tiên của thai nhi (theo tui hiểu có thể là thai máy), trên vùng bụng hơi tròn ra của anh phồng lên một khối u nhỏ, như thể bọn trẻ đang nổ lực chứng minh sự tồn tại của mình 

Pooh không dễ dàng gì có thể kiềm lại nước mắt, giờ đây chúng lại tiếp tục tuôn rơi, Pooh âu yếm chạm vào bụng của Pavel, sao cậu lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi hai đứa trẻ được chứ, đây là con gái nhỏ của cậu và anh, khoảnh khác cậu vừa gặp Pavel cậu đã tưởng tượng rằng mình và anh sẽ cùng nhau có những đứa con. 

Chính tay mình tước đi mạng sống của bọn trẻ, cậu không thể không đau lòng sao, trái tim làm bằng sắt đá hay sao. Nhưng cậu không thể mềm lòng, chỉ cần nghỉ đến việc sẽ mất đi Pavel, cậu không được phép mềm lòng

"Anh, cứ xem như chúng ta và bọn trẻ không có duyên phận với nhau, lần này anh nghe lời em có được không? Anh nghĩ cho em một chút được không, nghĩ cho em ....." Pooh nhìn anh cầu xin rồi từ từ quỳ xuống trước giường anh

"Tại sao ...... tại sao....." Tại sao những người anh yêu lại cứ ép buộc anh..... anh buông bàn tay đang để trên bụng mình ra, nằm ngơ ngác trên giường nhìn Pooh mà khóc không ngừng, trái tim đau đớn như bị xé nát, gần như không thở được, một lúc lâu, dường như anh đã hạ quyết tâm, kéo mạnh chiếc nhẫn đính hôn đang đeo bên tay trái của mình, đáng tiếc lúc mới kéo do đã mang lâu nên anh không thể tháo nó ra, sau đó anh dùng sức kéo mạnh hơn, sau khi tháo được chiếc nhẫn ra khỏi tay, Pavel khó khăn dùng sức lực ném chiếc nhẫn đi

"đinh"âm thanh giòn vang vang lên khiến Pooh quay đầu lại nhìn thì thấy chiếc nhẫn mà cậu đeo cho anh đã bị anh ném đi một cách tàn nhẫn.

Câụ cuối người xuống, nhặt chiếc nhẫn lên, quay lại nhìn anh với vẻ mặt khó tin

"Hôn sự giữa anh và em kết thúc từ đây, sau này, anh và bọn trẻ sẽ không còn liên quan gì đến em nữa" Pavel nhắm mắt lại, sau đó toàn thân run rẩy quyết tâm nói ra những lời tuyệt tình này

"Anh ....... anh không thể......." Pooh tuyệt vọng lẫm bẩm

"Anh ...... không có gì là không thể ..... " Vì hai đứa nhỏ, anh thậm chí còn có thể từ bỏ mạng sống của mình, cho nên không có gì là anh không thể từ bỏ...

"Em hứa với anh ! Em hứa với anh ......" Cuối cùng thì cậu đã hiểu được anh đã quyết tâm như thế nào, nếu đã như vậy cậu sẽ đồng hành cùng anh, bất lận như thế nào cũng sẽ bên cạnh anh

Cậu chạm rãi bước đến bên cạnh anh, ôm anh vào lòng, sau đó mãnh liệt hôn lên môi anh, nước mắt chảy dài xuống giứa hai đôi môi đang dán vào nhau, làm cho nụ hôn càng thêm đắng chát.....

Trần Vũ thấy Pooh cũng không thể thuyết phục được Pavel, âm trầm thở dài, bất lực nói với hai người

"Nếu đã quyết tâm giữ lại hai bảo bảo, vấy nếu có thể kéo dài thai kỳ được đến tuần thứ 32 thì có thể trực tiếp tiến hành mổ lấy thai ra thì tỷ lệ sống của bảo bảo sẽ cao hơn nhiều, nhưng mười tuần sắp tới mới là thời điểm mấu chốt, chúng ta phải luôn chú ý đến những thay đổi về thể chất của Pavel, mama đề nghị bắt đầu từ nay Pavel sẽ tiến hành ở lại bệnh viện dưỡng thai, để có thể xử lý những trường hợp cấp cứu bất cứ lúc nào."

Nhưng ở lại bệnh viện được hai ngày, Pavel lại muốn về nhà, anh vốn dĩ không thích nơi chứa đựng quá nhiều sự sinh ly tử biệt. Pooh thấy anh nhất quyết muốn về nhà, liền đi tìm Trần Vũ, thấy tình trạng của Pavel đã tương đối ổn, bà đã dặn dò Pooh rất kỉ những điều cần chú ý rồi mới cho bạn họ xuất viện

"Anh, em muốn đến trường trước, em cần trao đổi với chủ nhiệm về việc trao đổi sinh viên, còn nữa em muốn bảo lưu kết quả học tập" Trên đường đi, Pooh vừa lái xe vừa thương lượng với Pavel

"Em không cần vì anh mà bảo lưu học tập, ban đầu là lỗi của anh, anh không nên muốn em sớm trở về đây" Không muốn cầu vì mình mà trì hoãn việc học tập, Pavel khuyên ngăn cậu

"Anh, việc bảo lưu học tập, em đã cùng baba mama thương lượng qua rồi, tình trạng sức khỏe của anh hiện tại không thể ở nhà một mình, em cũng không thể yên tâm mà đi học được. Mà em ở nhà cũng có thể tự học được, đợi anh bình an sinh bảo bảo xong, em lại tiếp tục việc học của mình" Trong lúc kiên nhẫn giải thích cho anh, Pooh đã lái xe vào khoa kỹ thuật của trường đại học A

"Được thôi" Pavel người trong lòng luôn hy vọng cậu sẽ luôn ở bên cạnh mình, sau khi nghe cậu nói thì ngường suy nghĩ khuyên ngăn

Sau khi tăng nhiệt độ trong xe lên thêm 2 độ, Pooh mở cửa rời đi.

Lúc cậu rời đi, Pavel liền gọi điện cho Lâm Dật, nói với cậu ta rằng anh sẽ làm việc ở nhà trong vài tháng tới, nói cậu đem những công việc đơn giản và không quan trọng giao cho Tề Lan xử lý, những việc quan trọng sẽ do đích thân anh xử lý. Gọi điện giao phó công việc xong không bao lâu, anh mệt mõi ngủ thiếp đi

Thứ đánh thức anh dậy là tiếng cửa xe đóng lại, anh tỉnh dậy, nhìn thấy Pooh đang đặt chồng sách ở ghế sau, sau đó mới quay lại ghế lái

"Không phải em học chuyên ngành trí tuệ nhân tạo sao? Tại sao toàn bộ sách em mang về đều là sách y khoa vậy?" Pavel bối rối hỏi

"Đây là vài cuốn sách y khoa về bệnh tim và tăng huyết áp động mạch phổi. Em muốn tận dụng thời gian ở nhà để nghiên cứu một chút. Còn những kiến ​​thức liên quan đến chăm sóc thai phụ thì em cứ hỏi mẹ là được" Sau khi đến phòng giáo viên chủ nhiệm bàn bạc việc bảo lưu học tập, Pooh lại đến thư viện mượn sách

"Em đừng vì anh như vậy ...." Pavel cau mày nói

"Anh ơi, em chưa bao giờ suy nghĩ việc mang thai sinh con là việc chỉ của một người. Nhất là anh lại trong tình huống đặc biệt, em cần phải chuẩn bị thật kỷ lưỡng. Hơn nữa em chỉ đọc sách để học hỏi thêm về những kiến thức liên quan mà thôi, không có gì cả" Cậu đưa tay vuốt đi sự cau có thể hiện trên mặt của Pavel, mĩm cười với anh rồi không nói gì nữa

Sau đó hai người lái xe đi về nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro