Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn một tháng trôi qua, tình trạng thể chất của Pavel bắt đầu trở nên tồi tệ hơn khi anh bước gần đến ba tháng cuối thai kỳ. Bụng to đến mức không còn có thể nhìn thấy hai bàn chân, ngay cả những việc nhỏ nhặt như đi giày, đi tất cũng bắt đầu trở nên khó khăn hơn đối với anh, mỗi ngày Pooh đều quỳ gối mang tất, mang giày cho anh, mỗi ngày Pooh đều sẽ nhất định sẽ bôi thuốc chống rạn lên bụng cho anh, mặc dù càng ngày bụng anh càng căng lên nhưng không hề có một vết rạn nào

Với chiếc bụng càng ngày càng lớn, thì thân thể anh càng ngày càng gầy đi, những đường cong cơ bắp hoàn hảo của anh sớm đã không còn nhìn thấy nữa. Thức ăn bổ dưỡng mà mỗi ngày Pooh nấu cho anh ăn vào dường như bị hai đứa nhỏ hấp thụ hết, nhưng việc hấp thụ năng lượng của hai đứa nhỏ quá lớn, khiến cho năng lượng sống của Pavel ngày càng cạn kiệt

Sắc mặt của anh càng ngày càng tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn sắc hồng, anh thậm chỉ không thể nằm ngửa được nữa, ngay cả ngằm nghiên anh cũng vẫn thường xuyên tỉnh giấc vì bị nghẹt thở, sau đó chỉ đành nhờ Pooh đở anh ngồi dậy để dễ dàng thở hơn, nhưng ngồi lâu khiến anh đau lưng dữ dội nên giữa đêm tỉnh giấc thường rất khó ngủ lại ( phụ nữ mang thai bình thường cũng sẽ có tình trạng giống như vầy á, sợ hãi ko dám kết hôn sinh con luôn á =((((((((( )

Trong những đêm mất ngủ, thỉnh thoảng anh sẽ không đánh thức Pooh dậy, chỉ ngồi nhìn ngắm gương mặt thuần khuyết đang say ngủ, chỉ nhiêu đó cũng đã giúp anh có thể chống đở suốt đêm, nhưng cũng có nhiều lúc, cậu nhóc bởi vì huyết áp thấp mỗi buổi sáng rất khó có thể tỉnh dậy rời giường, chỉ cần một cử động nhỏ của anh, cậu cũng sẽ tỉnh dậy ngay.

Nhưng dù Pooh có chăm sóc cẩn thận đến đâu, triệu chứng tăng áp động mạch phổi của Pavel ngày càng rõ ràng, chân của anh bắt đầu sưng phù lên, dù Pooh ngày nào cũng xoa bóp cho cậu nhiều lần nhưng vẫn không thấy thuyên giảm

Khi mang thai đến tháng thứ bảy, anh bắt đầu không thể ăn được, khoan sinh sản phồng to ra chèn ép dạ dày, thường thường sẽ khiến anh khó nuốt được thức ăn xuống, triệu chứng hụt hơn ngày càng rõ ràng (do không được cung cấp đủ oxy), đang là đầu hè nhưng chân tay anh lúc nào cũng cảm thấy lạnh cho dù đã đắp chăn

Pooh càng ngày càng lo lắng cho anh hơn, mỗi bước anh đi cậu đều tò tò đi theo sau, mọi ngóc ngách trong nhà đều được trải thảm lông, tất cả những góc sắt nhọn đều được bo tròn hoặc gắn mút nhựa chống va chạm, chỉ để đề phòng tai nạn xảy ra khi cậu không ngờ tới.

Pavel dường như không nhận thấy những thay đổi của cơ thể mình, anh mỗi ngày đều dành thời gian ngủ ở trên giường hoặc ngủ trên thảm lông trải trên sàn phòng khách, chỉ là anh không còn đủ sức để quấy rối Pooh cùng mình làm chuyện thân mật, ngoài ra, anh dường như không lo lắng về tình trạng thể chất của mình

Nỗi lo lắng lớn nhất của Pavel những ngày này là khi bắt đầu bước vào ba tháng cuối của thai kỳ, gần đây ngực anh bắt đầu sưng lên, bộ ngực vốn đã đầy đặn của anh không những không teo đi do sút cân mà còn trở nên đầy đặn hơn, núm vú thì sưng tấy và còn có cảm giác ngứa ran, nhưng anh lại quá xấu hổ để thổ lộ nỗi lòng của mình với người anh yêu, anh chỉ có thể tranh thủ lúc Pooh nấu cơm cho mình, tự mình xoa bóp, nhưng cũng không thể làm thuyên giảm đi

Cho đến một lần anh tức giận đến mức xoa xoa ngựci mình đến mức phát khóc vì đau, thì mới bị Pooh người đã nấu cơm cho anh xong mang vào phòng phát hiện ra.

"Anh ơi, anh làm sao vậy? Không khỏe ở đâu hả?" Pooh lập tức đặt mâm thức ăn ăn xuống, lao đến bên giường, đặt tay lên bụng anh nhẹ nhàng vuốt ve kiểm tra, thấy anh vẫn một mực im lặng, lo lắng đến mức toát mồ hôi hột

"Rốt cuộc là đau ở đâu? Anh, anh nói đi chứ!"

Thấy cậu không ngừng truy hỏi, Pavel xấu hổ nắm lấy tay phải của cậu ấn lên trên ngực mình 

"Ở đây ..... vừa đau vừa ngứa ........ rất khó chịu......" Lời còn chưa nói xong, anh xấu hổ không chịu được mà lấy tay che mặt, không dám nhìn xem phản ứng của cậu như thế nào.

Pooh kinh ngạc ấn tay lên ngực anh, cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại và đầy đặn dưới lòng bàn tay khác hẳn trước đây, mất một lúc sau mới nhận ra, anh là đang bị làm sao ....

"Anh, không sao ah, em sẽ giúp anh, một chút là không sao nữa rồi" Cậu ôm đặt anh ngồi cạnh bên giường, sau đó quỳ xuống bên dưới, cởi bỏ bộ đồ mặc ở nhà rộng thùng thình của anh, để lộ khuôn ngực đầy đặn, núng vú đỏ mọng và cái bụng tròn trịa

Pooh nhẹ nhàng ngậm một bên núm vú đỏ mọng mềm mại vào miệng chậm rãi mút, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi đùa giỡn với núm vú của anh, dùng đầu lười chọc vào lỗ tiết sữa, hai tay ôm lấy bầu ngực nhào nặn, khoái cạm dồn về phía bầu ngực, bị kích thích anh xấu hổ dùng hai tay che mắt, cắn chặt môi đển ngăn mình phát ra những tiếng rên rĩ

Hương vị ngọt ngào của sữa từ từ tràn vào miệng cậu, cơ thể anh bắt đầu run lên nhè nhẹ, trên người bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng, cậu nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn trịa của anh để an ủi, sau đó cậu tăng cường lực mút, ngậm lấy toàn bộ quầng vú của anh vào miệng, mút thật mạnh, cuối cùng, một luồng nhiệt hội tụ trên ngực anh, sữa ngọt ngào xông vào miệng cậu.

"Ahhhhhhhh..........." anh cuối cùng chịu không nổi mà hét lên, không tự chủ mà đẩy đầu cậu ra, muốn giải thoát cho mình, nhưng bị cậu ghim chặt dưới thân, lại mút mạnh thêm vài cái nữa, lúc đó mới chịu buông ra

"Anh, em phải giúp anh mút sữa ra, nếu không thì ngực anh sẽ ngày càng sưng khó chịu hơn mà thôi"Pooh nhịn không được mà liếm môi, rồi quay đầu sang bên còn lại

Với kinh nghiệm mới vừa rồi, cậu biết làm cách nào kích thích được anh bắn sữa ra ngoài, cậu lại dùng miệng ngậm lấy núm vú bên còn lại, lúc đầu là chậm rãi liếm láp, sau đó từ từ mút mạnh hơn cho đến khi naò vị sữa ngọt thơm tràn trong miệng, cậu mút mạnh thêm vài lần nữa, rồi mới buông anh ra

Thứ nước màu trắng sữa cứ liên tục bắn ra sau khi anh nhả đầu vú ra, anh xấu hổ quá mức phải lấy tay che mặt, dù thế nào đi nữa cũng không chịu nhìn cậu

Cho nên anh lúc này không nhìn thấy được ánh mắt say mê của cậu dành cho anh, nhìn thấy dáng vẻ thánh thiện nhưng đầy dục vọng của cậu lúc này

Chỉ cần kích thích như vậy, cũng khiến cho Pavel cảm thấy khó thở, Pooh vuốt ngực cho anh một hồi lâu, mới khiến anh có thể thở lại bình thường

Cậu cài lại áo cho anh, bế anh vào phòng tắm, lau hết mồ hôi trên người anh

Tắm xong, Pooh sấy khô tóc xong mới bế anh ra ngoài

"Anh muốn đi ngắm vườn hoa một chút" Dù mệt mỏi và sắp ngủ gật trong vòng tay của Pooh nhưng Pavel vẫn không thể không xin được nhìn những bông hồng của anh

"Anh ơi, đêm nay gió lớn quá, em sợ anh sẽ bị cảm lạnh." Pooh hiếm khi từ chối yêu cầu của anh, nhưng bây giờ anh không thể bị cảm lạnh được

"Chỉ một lúc thôi, anh chỉ muốn nhìn một chút thôi" Pavel nắm lấy tay Pooh lắc qua lắc lại, hành động làm nũng hiếm hoi của anh đối với cậu

Pooh hết cách với anh, đành bế anh đi lên sân thượng

Những bông hồng mỏng manh đung đưa trong gió đêm đầu hạ, cậu ôm anh ngồi trên chiếc xích đu được bao quanh bởi những bông hồng trong vườn êm đềm ngắm sao

Sau đó, khi sao băng đầu tiên bay ngang qua bầu trời, cậu quỳ một chân xuống trước mặt anh, lấy chiếc nhẫn bị anh ném đi, đưa tới trước mặt anh

"Mặc dù , nhìn thấy anh tháo chiếc nhẫn ra và ném nó đi em cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng khiến em có thể thấy được bí mật ẩn dấu bên trong chiếc nhẫn, chính tay em đã khắc thêm hình mặt trời bên cạnh hoa hướng dương, tuy không được đẹp như hình do anh khắc, nhưng ít nhất là mặt trời sẽ luôn ở bên cạnh hoa hướng dương, hoa hướng dương nó sẽ mãi mãi không phải khác khao ngước nhìn mặt trời của nó nữa. Bởi vì hoa hướng dương chỉ muốn nó mãi mãi ở bên cạnh mặt trời của nó. Anh, em có thể lại một lần nữa mang nó lên cho anh không?"

Pavel không nói gì cả, chỉ đưa tay về phía Pooh, để cậu đeo chiếc nhẫn vào ngón tay đeo nhẫn của mình. Nụ hôn của cậu rơi xuống tay anh, đầy nghiêm túc và trân trọng

"Chúng ta về phòng thôi. Anh buồn ngủ rồi" Cậu cùng anh ngắm mưa sao băng một lúc rồi, cậu ôm anh về phòng khi các vì sao đã giăng đầy trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro