Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc ăn, Pooh vẫn có chút không vui. Pavel không giỏi dỗ dành người khác nên đành phải liên tục mang đồ ăn cho cậu

"Anh, tại sao em mãi vẫn chưa phân hóa" Cậu đã tròn 18 tuổi được năm tháng, tất cả các bạn xung quanh cậu đều đã phân hóa hoàn toàn, cậu là ngươì duy nhất chưa phân hóa giống như người ngoài hành tinh vậy, mặc dù là 18 tuổi đã đủ tuổi hợp pháp nhưng chưa phân hóa thì không thể đăng kí kết hôn

"Tôi cũng tròn 18 tuổi sau 7 tháng mới phân hóa, cậu đừng quá lo lắng" Nhìn cậu bé chán nản, Pavel lúng túng an ủi cậu

"Nếu em phân hóa thành Omega mà anh không thích thì phải làm sao? Anh có kết hôn cùng với em không?"

"Không thể có khả năng đó xảy ra, chỉ có Alpha cấp cao thì sự phân hóa mới bị trì hoãn như vậy, không phải là tôi không thích Omega, chỉ là tôi không biết phải làm cách nào để sống chung với họ. Điều tôi không thích là cảm giác bị chi phối bởi pheromone" Pavel cẩn trọng giải thích, sợ cậu thiếu niên trước mặt hiểu lầm

"Vậy đến kỳ phát tình thì anh trải qua như thế nào? Lẽ nào anh chưa từng cùng Omega nào trải qua sao? Cho dù chỉ là đánh dấu tạm thời?" Nói đến đây Pooh không khỏi có chút mong chờ

"Tôi đã dựa vào chất ức chế trong suốt thời kỳ nhạy cảm của mình, đúng là tôi chưa từng trải qua cùng Omega, kể cả đánh dấu tạm thời. Nhưng mà, Pooh tôi năm nay đã 27 tuổi, tôi không thể không có quá khứ. Tôi dựa vào thuốc ức chế tạm thời vì tôi không thích kiểu mất kiểm soát và buông thả do pheromone điều khiển, nhưng tôi cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, tôi không bài xích chuyện làm tình, trước đây tôi chỉ có 419 với Beta mà thôi" Đối mặt với cậu bé trong sáng như mặt trời nhỏ, Pavel chọn cách nói thật

"Cho nên, Alpha cũng không thể ạ?" So với quá khứ của Pavel, Pooh lo lắng hơn về việc liệu cậu có tiếp tục đến với Pavel nếu trở thành Alpha hay không

"Pooh, kể từ khi tôi quyết định kết hôn cùng cậu theo ý nguyện của mẹ, tôi đã dừng các mối quan hệ khác. Dù cậu có phân hóa thành giới tính nào, thì tôi vẫn sẽ kết hôn cùng với cậu. Cho nên, đừng lo lắng nữa được không?" Không hiểu tại sao bản thân lại nhẫn nại giải thích và an ủi cậu thiếu niên này như vậy điều mà trước đây chưa từng có, có thể là do nụ cười của cậu trong lần đầu gặp mặt, hoặc cũng có thể là do ngọn đèn cậu để lại chờ anh về nhà

"Ừ!"Cậu thiếu niên nghe vậy lại nở nụ cười thật tươi, cuối cùng tôi cũng có tâm trạng ăn sạch núi thức ăn mà Pavel đã gắp cho cậu

Ăn cơm xong, vẫn còn sớm nên Pooh đề nghị đi dạo trong hồ nhân tạo của trường Đại học A. Pavel lái xe trở lại căn hộ, hai người đi bộ đến khuôn viên trường Đại học A

Hồ nước nhân tạo vào mùa đông đã đóng băng và vì thời tiết lạnh nên quanh hồ không có người. Pavel chỉ mặc một chiếc áo khoác lông cừu mỏng, đi được một lúc thì bị gió thổi lạnh nhưng anh không nói gì, mà vẫn sánh bước cùng Pooh

Pooh đang bước đi đột nhiên dừng lại, quay người và đưa tay về phía Pavel, "Anh ơi, em có thể nắm tay anh được không?"

Đó là một bàn tay dài và gầy với các khớp xương rõ ràng, mang dáng vẽ của tuổi trẻ. Không thể chịu nổi gió lạnh, Pavel đưa bàn tay hơi lạnh của mình ra và nắm lấy

Khoảnh khắc họ nắm tay nhau, nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu thiếu niên lập tức làm anh ấm lên, cậu đút tay vào túi áo khoác ngoài rồi kéo anh đi vòng quanh hồ nhân tạo ba vòng

"Anh ơi, anh biết không? Ở trường đại học A có truyền thuyết kể rằng, khi mùa đông hồ nước nhân tạo đóng băng, những đôi tình nhân yêu nhau sẽ nắm tay nhau đi dạo ba vòng, cho đến khi tốt nghiệp họ cũng sẽ không chia tay cuối cùng là kết hôn với nhau" Nhìn đôi má Pavel đỏ bừng vì lạnh, Pooh không nhịn nổi liền đưa tay ôm lấy gương mặt anh có chút áy náy giải thích.

"Vậy tại sao bây giờ xung quanh hồ không có ai cả?" Pavel nhẹ nhàng cọ cọ má của mình vào đôi bàn tay ấy hy vọng sẽ nhận được nhiều hơi ấm hơn

"Bởi vì hồ nhân tạo quá lớn mà mùa đông lại quá lạnh. Chúng ta về thôi." Nhìn thấy Pavel như ị đông cứng, Pooh hối hận vì đã dẫn anh đi dạo bên hồ. 

"Anh, mình đổi áo khoắc cho nhau đi" Nói rồi cậu liền cởi áo khoác ngoài của mình ra

Pavel nắm lấy bàn tay đang cởi áo của anh, mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu, chúng ta nhanh về nhà thôi." Sau đó anh nắm tay cậu đi về phía căn hộ.

Trở lại căn hộ, Pavel vừa bước vào cửa đã bị Pooh ôm chặt: "Anh ơi, đừng tránh né em, em chỉ muốn ôm anh thôi."

Pavel không nói gì, chỉ đưa tay ôm lại, cơ thể đông cứng của anh dần dần được sưởi ấm bởi cơ thể ấm nóng của cậu thiếu niên, cho đến khi Pooh buông ra, anh vẫn có chút lưu luyến với nhiệt độ cơ thể cậu.

Cậu thiếu niên mặt đỏ bừng, chạy vội về phòng

Pavel bối rối đứng một mình cuối đầu giữa tiền sảnh, đây là quá xấu hổ rồi hay sao? Từ lần đầu tiên gặp nhau cho đến giờ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu xấu hổ đến như vậy, quả nhiên vẫn còn là trẻ con mà

Pavel lắc đầu bất lực, sau đó cởi áo khoác đi vào phòng thay đồ, hành lý mang về từ ngày hôm qua vẫn chưa được sắp xếp, anh mất một lúc để cất từng cái một, sắp xếp nhìn thấy trong tủ một nửa là quần áo trang trọng một nửa là quần áo thể thao thường ngày đc treo chung với nhau, cảm thấy trái tim như được lấp đầy

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, cửa phòng thiếu niên vẫn đóng, đoán rằng tối nay có thể cậu sẽ không ra ngoài nữa, Pavel trước tiên về phòng làm việc xử lý một số công việc, sau đó mới đi tập thể dục, đổ mồ hôi sau khi tập thể dục xong, cảm giác ớn lạnh thấu xương thực sự bị xua tan

Mặc dù cơ thể của anh về cơ bản giống như một người bình thường sau cuộc phẫu thuật khi còn nhỏ, hơn nữa từ bé ông nội đã mang anh đi tập luyện thể thao rèn luyện thân thể, sau khi trưởng thành anh vẫn duy trì thói quen này, nhưng đến mùa đông, một khi đã bị lạnh rất khó lấy lại được thân nhiệt bình thường, vì vậy anh không thích mùa đông chút nào, mà mẹ cũng rời bỏ anh mà đi vào một ngày đông

Thực tế, trước khi anh được mười tuổi, ký ức duy nhất anh có về mẹ chỉ là khuôn mặt vô cùng dịu dàng trong hình và giọng nói nhẹ nhàng qua điện thoại. Cho đến khi mẹ hấp hối, anh mới được đưa về nước, hình ảnh về mẹ trong kí ức của anh mới được rõ ràng hơn.

Lúc đó, mẹ anh đã nằm trên giường bệnh nhiều năm, dung mạo đã bị thay đổi nhiều nhưng vẫn mang một vẻ đẹp đáng kinh ngạc, giống như thủy tinh chỉ cần chạm nhẹ một cái là vỡ tan. Lúc mẹ tỉnh táo thường sẽ gọi anh đến bên cạnh, tuy rằng không còn sức để có thể trò chuyện cùng anh, nhưng mẹ vẫn cố gắng nhẹ nhàng vuốt tóc anh, mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy muốn khóc, mặc dù lúc đó anh không hiểu được cái chết là gì, nhưng anh vẫn cảm nhận được sinh mạng của bà ấy trôi qua từng ngày. 

Bởi vì mẹ có anh bầu bạn bên cạnh, bằng một sự thần kỳ nào đó bà ấy có thể sống thêm được nửa năm, cho đến mùa đông năm đó, tuyết rơi đầy mặt đất, mẹ đưa tay chạm lấy gương mặt anh, và nói lời từ biệt cuối cùng.

"Pavel, xin lỗi, mama yêu con" 

Sau đó thì vĩnh viễn không thể tỉnh dậy nữa. Đó là lần đầu tiên anh biết được, hóa ra, cái chết nó lạnh đến như vậy

Mẹ của anh, ấn tượng về bà trong anh là một Omega, xinh đẹp, dịu dàng, kiên cường, nhưng cũng mong manh dễ vỡ. Bầu bạn bên cạnh mẹ nửa năm, anh thậm chí còn không dám ôm lấy mẹ. Đáng tiếc là mẹ vẫn bỏ anh mà đi, mặc dù cuối cùng mẹ cũng đã ôm lấy anh, nhưng anh biết mẹ rất yêu anh, anh không hiểu tại sao đến cuối đời mẹ lại nói xin lỗi anh, cũng như lúc đó anh cũng không hiểu được tại sao mẹ lại không bao giờ mở mắt nhìn anh nữa

Nếu có điều gì khiến anh tiếc nuối nhất trong 27 năm cuộc đời, cho đến cuối cùng anh vẫn không rơi một giọt lệ nào cho bà ấy.

Với cậu bé 10 tuổi như anh lúc đó thì anh không hiểu được như thế nào là chia ly, anh chỉ nhớ trong đám tang của mẹ, anh đã hỏi ông nội rằng mẹ anh có còn cảm thấy đau nữa không, nhưng ông chỉ gật đầu chứ không nói gì

Thực ra lúc đó anh còn cảm thấy mừng cho bà ấy

Nhưng những năm sau đó, mỗi khi nhớ đến mẹ, nhớ về đám tang của mẹ, anh đều cảm thấy mình không thể tha thứ được.

Mẹ đã đánh đổi mạng sống của mình đề giành lấy sự sống cho anh, mà cho đến lúc mẹ rời đi, cái gì anh cũng không biết. 

Cho đến khi ông nội kể cho anh nghe, lúc đó anh đã được 13 tuổi, nhưng khi đó dù trái tim như bị dao đâm, nhưng anh vẫn không thể rơi một giọt lệ nào, hóa ra, khi người ta cảm thấy đau đơn nhất là khi cảm thấy đau nhưng vẫn không thể khóc được

Anh không biết tại sao trong đêm đông này, anh thế mà lại nhớ đến mẹ, có lẽ anh cảm nhận được hơi ấm mà mẹ từng cho anh, không, không giống, nó không phải là sự ấm áp dịu dàng, nó là sự ấm nóng, sức sống mãnh liệt, điều duy nhất giống nhau có lẽ là tất cả đều xuất phát từ tình yêu

Pavel cầm lấy ly rượu, đứng trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn nhà suy nghĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro