Chap 3 ~ Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

" Cuộc đời như một bản nhạc. Lúc uyển chuyển như một điệu van nhẹ nhàng, lúc ngân lên gian điệu slow chậm rãi...Lúc lắt léo, ngang tàn như bản Sonat..."

....................

Lắc nhẹ li rượu trong tay. Đôi môi dày quyến rũ nhâm nhi từng ngụm, thưởng thức mùi nồng thơm của li rượu hảo hạng trong tay. nam nhân dựa lưng vào chiếc ghế bọc lông cừu mềm trong căn phòng khách sạn hạng sang, đôi mắt xám nhíu lại đăm chiêu suy nghĩ. Ánh mắt như sắc lại thêm một chút.

Bây giờ hắn phải làm lại từ đầu. Khốn kiếp!! Vì 2 năm vào tù mà hắn đã mất gần hết cổ đông trong công ty, lão già hắn đánh nhanh thắng nhanh đến mức hắn bây giờ không thể quay lại chức vị Tống Giám Đốc của mình. Tay với lấy điều xì gà, một chút nicotin sẽ giúp hắn tỉnh táo hơn trong lúc này.

'Tít tít'

" Yunho ah~ mai em hủy hẹn nha anh. Em phải đi họp với công ty em rồi. Hôm khác nhé. Đừng giận em.

~Sica~"

Nhếch miệng cười nhẹ, cô bạn gái hắn lại bù đầu vào chồng hồ sơ. Mai hắn có lẽ sẽ đi dạo một chút.

......................

Cửa hàng hoa Flora Season nằm trong một góc phố khá nhộn nhịp, nhưng nó không hề bị lấn áp bới những cửa hàng xa hoa cạnh đường. Màu xanh ngọc nhạt cùng với màu trắng hòa hợp với chút dây lá xanh rủ xuống, từng chậu hoa sắc màu được treo lên trước cửa. Những rọ hoa lớn nhiều màu để cho khách hàng có nhu cầu mua từng bó lớn và nhiều loại . cửa kính to như hiện rõ quang cảnh công viên đối diện cửa hàng. "Flora Season" sẽ làm người ta cảm tưởng chủ hàng sẽ là một cô gái xinh xắn vơi chiếc tạp dề trắng nhưng không, cửa hàng vẫn đắt khách là vì chủ hàng là một mỹ nam còn hơn cả hình tượng cô gái kia. ^^

-JaeJae, chậu này ở đâu?

-Ở gần đám lavender ý.

……

Khách hàng ra vào quán này. một là để mua hoa. một là để.. ngắm mỹ nhân chạy quanh trong chiếc tạp dề xanh lá, mái tóc mềm nâu hắt nắng. Nụ cười rạng rỡ đến từng khách hàng ngồi chờ trong quán.

-Cảm ơn quý khách đã mua hoa ở Flora Season!

……..

Mỉm cười chào người khách cuối cùng trong hàng từ sáng đến giờ. Người khách vừa bước chân ra cửa hàng là JaeJoong ngồi thụp xuống.

-Oaaaa~ SuSu ơi mệt quá!!

-Hơ..hơ....hờ hờ <tiếng thở>

Không mệt sao được, từ sáng đến giờ người ra người vào. Hai đứa chạy như ma đuổi trong cửa hàng. mà hình như sáng chưa ăn gì thì phải.

-Jae ơi Su đói.

-Hơ... Jae cũng đói. Mà hình như trưa rồi thì phải.

JunSu hớn hở như bắt được vàng. Làm quần quật từ sáng tới giờ không lả đi mới lạ. Su quá là Superman!!

-Vậy đi ăn luôn đi. Coi như mình nghỉ trưa đi JaeJae.

JaeJoong gật đầu, thật ra và cậu cũng đang "bao tử hành" lắm rồi, bây giờ mà bảo cậu nhịn hay làm tiếp chắc cậu chết luôn tại chỗ mất. Mà không! Chết thì HyunBin đi cưới vợ hai sao? Không được!!!

Cả hai vội vàng thu dọn bớt và đóng cửa hàng một cách tốc đọ, JunSu hăng hái kéo cửa lại và treo biển 'Close'. Hai cái dáng hì hục đóng đóng, kéo kéo rồi nhanh chóng vọt ra phía mấy chiếc taxi đậu ở đó. Riêng JaeJoong, không quên lấy một bức thư rất quan trọng trên kệ tủ.

-Bác đưa đến Trung tâm thương mại Seo.G.

...............................

-Cậu chủ Jung, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?

Người tài xế cung kính hỏi hắn, làm đã lâu cho gia đình họ Jung rồi nhưng ông vẫn không tài nào thở nổi bầu không khí quanh cậu chủ mình. Nhín thở chờ hiệu lệnh từ phía chủ nhân của mình. Điếu xì gà hắn hút gần hết được thả vào gạt tàn trên xe. Đột nhiên màu xám lạnh lẽo sáng lên một chút như chợt nhớ ra một hình ảnh.

-Đến Thương mại Seo.G

-Vâng.

..............................

Trung tâm thương mại Seo.G

Ánh đèn vàng xa hoa trong khu thương mại chiều lên những món đồ trang sức, những thứ hàng thời trang mơi gọi quý bà nhiều tiền. Nhưng đó không là mối bận tâm của hai mỹ nam mới bước chân vào.

-JaeJae, tầng ăn là tầng mấy?_ JunSu "hóng hớt" từng quầy hàng một.

-Err~ Tầng 7 thì phải. SuSu ah, có nhiều quán lắm. Chọn quán nào đi.

-Á! Đồ Trung Quốc nhá. Ra ăn đồ Trung Quốc không??

-Err. Ăn mãi không chán hả. Hay đổi món đồ Ấn Độ? _ JaeJoong nhíu mày, mỡ chết đi được. Con vịt kia ăn lắm đồ Trung Quốc thảo nào mông mới to như vậy.

-Được đó, nhưng cửa hàng đâu??

-Từ từ đã. <chú mày vào tấm bản giới thiệu món ăn> Ở bên tay phải, gần quán thịt nướng.

Cả hai chíu mũi vào tấm giới thiệu đồ ăn mà quên cả bước đi lẫn nhìn đường. Cánh mũi JaeJoong với JunSu cố căng ra mà hít hà lấy mùi thức ăn thoảng qua đâu đây. Oaaaa~~~ "bao tử hành"!!!!!!!

Mải mê ngó nghiêng hít hít mà JunSu đâm sầm vào người khác cái "Rầm!"

-Ai ya ya~~~~ <ôm đầu và mông>

-SuSu có sao không??? _ JaeJoong tíu tíu chạy lại đỡ tên bạn dậy, trong lòng thầm hú vía "May quá mình không bị đâm".

-Hơi đau một tí nhưng không sao. _ JunSu xoa xoa cục u trên trán, mặt mũi nhăn lại nhưng không kêu to. Dù gì thì người có lỗi vẫn là Su mà.

-Lần sau đi cẩn thận chút.

Giọng nói lạnh băng vang lên gần tai làm cả hai đông cứng, trân trân ngước lên phía trước thì chỉ thấy lưng áo rộng màu xám hướng về phía mình. JunSu hoàn hồn giật mình, bỏ nhỏ nói với đứa bạn.

-Ôi hết hồn! Giọng gì mà lạnh tanh.

JaeJoong giật lấy giật để đồng tình, đôi mắt to tròn màu nâu vẫn chưa hết thảng thốt.

Đột nhiên JaeJoong có cảm tưởng mình biết người này... Lạ thật.

Kéo JunSu đi để giúp tên bạn thoát khỏi cơn lạnh sống lưng, quen hay không tính sau đã. Giờ Jae còn có nhiệm vụ cao cả hơn nhiều

-Ah!! Nhà hàng Ấn độ kia rồi~~

... Đó là ăn ^^

..........................................

-Cậu chủ Jung. Kế hoạch đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.

Tay thư ký nhẹ nhàng vào phòng riêng của hắn, hắn ngạo nghễ ngồi trên chiếc sofa bành to da đen. Hai năm trong tù không được đụng đến một chút nicotin nào làm hắn thấy ngứa miệng.

-Chuẩn bị đi. Mai sẽ bắt đầu. Lão già ta có động tĩnh gì không?

-Có. Lão Gia thuê người đến theo dõi cậu chủ ở công ty, và đưa Joong Hun vào làm Phó giám đốc. _ KangIn kính cẩn thưa.

Đôi môi dày khẽ thở ra một làn khói trắng, mùi vị hăng hăng của nicotin tan trong không khí. Nheo mắt nhìn tản khói trắng bay lơ lủng, đôi môi khẽ nhếch lên cường ngạo.

Quả là hắn đoán không sai, lão già đã biết sợ rồi. Chính vì vậy nên hắn đã lui về khách sạn nhiều hơn, toàn bộ công việc hắn trực tiếp đứng ra chỉ đạo. Đàn em, bây giờ chỉ có KangIn là được việc.

Hắn im lặng, tự mình thưởng thức mùi hăng tê đầu lưỡi, KangIn thấy ý liền lui về phía sau, nhẹ nhàng hết sức tránh làm ông chủ phật lòng.

Định bụng trưa nay chỉ đi dạo tranh thủ mua chút gì cho Jessica thì gặp phải người ‘gần’ quen. Đi ăn?? Nhìn tờ quảng cáo thức ăn rơi xuống chân hắn là biết. Tự hỏi người này là ai mà ‘đụng’ hắn khá nhiều…

Những khói thuốc trắng vẫn phả ra đều đều trong căn phòng.

…………..

Hyun Bin vỗ vỗ mấy cái vào thái dương, dạo này tần suất anh phải ở công ty tăng một cách chóng mặt. Đáng lẽ ra giờ này anh phải được “ăn ngon ngủ sướng” với JaeJoong rồi. Ai đời đàn ông có hôn thê mà phải nai lưng trong văn phòng giờ gần như khồng có ai không?

Có chứ!

Chính anh đây….

Vỗ vài cái vào vai mỏi lừ, anh khẽ nhấp nháy lên mạng. Coi như thư giãn một chút trước khi quay lại với số má chồng chất.

-Haizzz <thở>

Tay lướt chuột qua những thông tin trên mạng, anh cảm tạ ai đó quên chưa tắt mạng Lan trong công ty. Đôi mắt hiền sau cặp kính chống cận hơi nhíu lại. Chăm chú nhìn vào từng mục.

Tay anh run run kích chuột vào một bản tin, điều trước mắt khiến anh không thể tin được. Đứa em trai của anh, đúng nó rồi! Đứa em trai cùng cha khác mẹ.

Tấm hình người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai và đeo chiếc kính đen bản to che gần hết khuôn mặt, nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng dưới sự bảo hộ của mấy tay bảo vệ.

Tấm ảnh dưới tít im đậm.

“Con trai Chủ tịch Jung Huyk Soon ra tù sau 2 năm “

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

…………………..

Jung Huyn Bin là một con người bình thường.

Kim JaeJoong là một con người bình thường.

À, ừ thì không-bình-thường-cho-lắm. Vì khó ai có thể có một vẻ đẹp quấn hút như cậu. Đường nét mềm mại nữ tính nhưng không kém phần săn chắc nam giới.

Nhưng con người không-bình-thường-cho-lắm cũng có một mong muốn đơn giản thôi. Cưới một người, có con, có công việc ổn định và… hưởng tuổi già. Một ước mơ đơn giản như bao người khác.

Nhưng cuộc đời như một bản nhạc không ai có thể tự soạn. Và cuộc đời Kim JaeJoong cũng vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

……………………

Huyn Bin chậm rãi theo sự hướng dẫn của người thư ký họ Lee. Tim anh đạp một cách hồi hộp, mồ hôi chảy ra bàn tay ướt đẫm, anh không ngừng sải những bước chân nhanh để gặp mặt được một người.

Em trai anh…

Jung YunHo.

Sự đa nghi của anh đã thôi thúc anh gặp lại người em trai cùng cha khác mẹ này, sau khi nhìn thấy cái tít báo. Anh không ngừng gọi điện đến xin một cuộc gặp, mãi cho đến khi anh khai tên “Jung Hyun Bin” Anh mới được sự cho phép.

Anh chỉ thắc mắc, không biết liệu em trai anh có nhận ra anh không?

Những hình ảnh cuối cùng của anh là khi mẹ anh nắm tay anh và kéo anh ra khỏi khu vườn đang chơi cùng em trai.

Những ánh mắt lạnh lùng lẫn khinh miệt của gia nhân.

Ánh mắt sững sờ của em trai mình khi anh nó đang chơi cùng nó thì bị kéo đi.

Liệu còn có thể nhớ không?

Người thư ký tên KangIn còn hỏi nhỏ “Vậy hóa ra anh là Đại cậu chủ?”

Rồi anh ta gật gù nói nhỏ. “Nhìn anh khá giống Lão Gia. Nhưng Cậu chủ Jung có vẻ giống hơn”

Anh chỉ lặng thinh gật đầu.

Anh giống người mẹ chất thật hơn người cha bảo thủ kia.

Chính vì thế nên mẹ anh mới bị đuổi, vì trong anh không có thứ “dòng máu cao sang” ấy.

Dừng lại trước cánh cửa gỗ gụ tím của phòng hạng sang. Huyn Bin nuốt nước bọt. Cánh cửa từ từ mở, và tay thư ký lên tiếng thông báo trước. Anh có thể nhìn thấy dáng người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành đen, đôi tay như đan vào nhau im lặng chờ đợi.

-YunHo.

Nhẹ nhàng bước vào, anh nén tinh cảm xúc của mình lại vì anh biết, em trai anh đã khác trước rất nhiều rồi.

Nam nhân ngồi trên chiếc ghế bành đen chợt đứng dậy khi nghe tiếng gọi, ánh mắt xám tro tràn đầy hàn khí nhìn về phía âm thanh phát ra. Đôi mày nam tính hơi co lại, như suy ngẫm về cụm từ vừa rồi và con người trước mặt.

Huyn Bin nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu như nhắc nhở lại kỷ niệm ít ỏi hồi nhỏ của hai anh em.

-Anh là Huyn Bin đây

-Huyn Bin? _ Đôi mày hắn nhíu lại, hình như hắn có biết về cái tên này.

-Jung Huyn Bin đây. YunHo ah, em còn nhớ chứ?

-Huyn Bin…. Bin huyng??? _ Màu xám tro hơi giãn ra, không còn đông đặc như trước.

Hắn bước đến gần anh, nhẹ bắt lấy bàn tay đang giơ ra của anh. Bin huyng?

-YunHo. Ho ah~ _ Anh vui mừng khi hắn nhớ ra anh, vậy ra hắn còn nhớ, còn nhớ anh.

-Huyn Bin huyng. Mừng huyng đã về.

……………………..

-JaeJoongie? _ Anh thò đầu vào trong phòng bếp, nơi cậu đang chiên chiên xào xào cho bữa tối của hai người.

-Gì vậy anh??

Anh tiến đến gần cậu, nhẹ đặt tay vào vòng eo thon sau lớp vải mềm. Cậu hơi nhột nhột nên rùng mình. Mỉm cười khi thấy cái mặt háo hức của anh được phóng to chình ình. Gì đây?? Đừng nói là đã đói đến mức đấy rồi nhá.

-JaeJoong~~

Lần này cậu không trả lời, chỉ mỉm cười xào nấu thức ăn, để cho anh nói tiếp.

-Anh muốn em gặp một người….

-Ai vậy?

-Em trai anh.

Cậu hơi ngạc nhiên, quay ra nhìn anh một cách tò mò lẫn khó hiểu.

-Em trai?

-Uhm. Em trai anh. Hai anh em anh đã thất lạc nhau quá lâu rồi. Hôm qua anh mới gặp lại.

-Vậy sao?? Sao không mời cậu ấy về nhà???

-Vì… <gãi gãi> Em anh đang bận, với lại anh chưa hỏi.

-Anh không hỏi sao biết bận? _ Cậu mím môi nhịn cười bộ dạng bắt lậm của anh _ Em rất muốn gặp em trai anh. Thật tốt quá, Huyn Bin ah~

JaeJoong khẽ nói, cậu biết Huyn Bin có một gia đình không trọn vẹn. Anh chỉ có mẹ, nhiều lần anh kể cho cậu về người em cùng cha khác mẹ đã xa nhau từ nhỏ. Nay tìm được, cậu cũng thấy vui cho anh.

Anh gật đầu hưởng ứng. Anh biết JaeJoong sẽ đồng ý, vì cậu luôn lo anh sẽ vì gia cảnh mà tự ti với cậu.

-Mai mốt anh sẽ mời em ấy về nhà mình.

JaeJoong đỏ tai khi nghe thấy mấy cụm từ cuối. Ah~ nghe ngọt tai thật ah~

Bữa ăn của cả hai sẽ thành than nếu hai người cứ như thế này nhá!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

-Mà JaeJoongie ah~ _ Anh hỏi cậu sau khi kết thúc bữa tối một cách ‘sạch sẽ’

-Gì vậy anh? _ Cậu nhướn người ra hiệu nghe thấy, mắt vẫn chú tâm vào quả táo gọt dở cầm trên tay.

-Em đã kiểm tra hòm thư chưa? _ anh mỉm cười thích thú.

-Rồi. Em đọc rồi. _ Cậu nhẹ nhàng đáp lại anh. Thỏa mãn nhìn gương mặt anh háo hức khi biết câu trả lời.

Mỗi ngày, anh sẽ viết cho cậu một bức thư và đặt trong hòm. Chính cậu sẽ ra hòm thư lấy nó và đọc. Thật chả hiểu anh nghĩ đâu ra được cái ý tưởng sến súa này cơ mà cậu… cũng thích đấy chứ.

-Em sẽ đọc cho anh nghe nha. Thư ai đó tỏ tình với em rồi còn bám đuôi theo em nữa chứ.

JaeJoong nháy mắt trêu anh, tay cầm đĩa táo tráng miệng đặt lên bàn rồi sải chân bước về phía tủ lấy ra một bức thư đã được bóc.

Cậu ngồi tựa lưng vào chiếc sofa mềm cạnh anh, hào hứng giở bức thư ra rồi lên giọng đọc... Đôi môi anh đào hơi mím lại rồi khẽ cất giọng.

-“Dear JaeJoong,

Em thấy cách chào giống nước ngoài chưa?? Anh mới học được qua phim tối qua chúng ta xem cùng nhau đấy.^^

Vậy là một ngày đã qua, Em có dám tin là anh viết cái bức thư này trong tình trạng trốn quản lý không? Thế này cũng hay. Làm anh nhớ đến kỷ niệm khi chúng ta đi PuriCo………”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Đó cũng là một cách để thể hiện tình yêu của hai người.

‘La la la’

Bản nhạc vẫn vang lên không ngừng nghỉ,

Nhưng liệu những nốt nhạc còn tuôn chảy dịu dàng ??

End Chap 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro