Possession Chap 2 _ Lần đầu gặp mặt....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2

Tối… chiếc đèn đường chiếu từng khoảng sáng mờ trên con đường cao tốc

Chiếc Limo đen đi qua khoảng đèn sáng mờ trên đường, nam nhân kia trầm tư, tay cầm điếu xì gà châm sẵn lửa. Khuôn mặt nam tính đăm chiêu suy nghĩ trong tâm tưởng. Hắn vừa từ công ty về, tâm tình không hề giảm đi mà càng nặng nề hơn.Taythư ký bên cạnh cũng rúm lại, nhận ra khoảng không nặng nề u ám.

Hút một hơi dài, từng đoạn khói nhả ra hình tròn một cách điệu nhệ. Bình thản thật.

-Thư ký Jin. Phát hiện được JunKi lúc mấy giờ?

Taythư ký giật mình, nhưng gương mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Anh ta biết hắn đang rất khó chịu.

-Dạ… Tầm 6h... _ Nhẹ nhàng trả lời lại, len lén nhìn vào khuôn mặt đẹp tạc tượng đang trầm ngâm kia.

-Nhanh thật. Không ngờ chúng nó nhanh tay vậy.

Đôi môi khẽ nhếch miệng cười. Chết tiệt, cái lũ tay chân lão già. Gần chết đến nơi rồi mà còn “giữ của”. JunKi từ sáng đã mất tích và bây giờ được phát hiện ở dưới chân cầu. Bị cắt đứt lưỡi, trói vào chân cầu, bụng bị găm năm viên đạn.

Khẽ gắt lên một tiếng khe khẽ, hắn thảy điếu xì gà vào tàn thuốc. Đôi tay đan vào nhau, sự việc tình cờ đến độ hắn thấy thú vị. Sao lại chết đúng lúc hắn về thế?? Hắn có thể coi đây là một lời tuyên chiến không??

-Đi về khu nhà của lão già đi, lâu ta phải gặp lại “papa” chứ. _ Đến giờ diện kiến cha già đáng kính rồi. Ha ha~

Bánh xe chuyển hướng về phía đông Seoul.

………………………

Đứng nhìn khu biệt thự khang trang trước mắt, hắn cười thầm, lão già lại trang trí thêm rồi sao?? Màu mè quá.

Đi ngang qua bức tượng cẩm thạch sư tử ở cổng, cánh cửa gỗ lim đen tím mở ra với hàng người cung kính dưới ánh đèn vàng sang trọng giả tạo, đứng chào vị chủ nhân thứ hai quay về.

-Cậu chủ. Chào mừng cậu chủ đã về. _ Người quản gia già đến cung kính chào hắn.

Gật đầu ra hiệu đám gia nhận lui đi, hắn lướt qua bộ dạng già nua của lão quản gia rồi hỏi.

-Cha ta đâu?

-Lão gia đang ở trong phòng bệnh, thưa cậu. Lão gia yếu quá rồi ạ.

Lặng lẽ đi ngang qua không để lão quản gia nói hết khiến lão cuống quýt đi theo chỉ đường, hắn chỉ cần biết lão già kia ở đâu thôi. Hắn là phận con phải lên “hỏi thăm” sức khỏe cha hắn chứ.

Dừng lại ở căn phòng cuối hành lang tầng một, giơ tay vặn nắm cửa nhưng tiếng rên vang ra từ đằng sau chnhs cửa khiến hắn khựng lại một chút.

-Ah….xin… lão gia..aa.. đừng mà….dừng….

Quay ra nhìn lão quản gia khiến lão im lặng cúi xuống, đôi mày nam tính nhếch lên một chút thách thức, khó hiểu và lập tức thành khinh rẻ.

“Bệnh mà sung chán..”

Hắn tặc lưỡi, đẩy hẳn cánh cửa ra, đằng sau cánhcửa là cái cảnh khá quen thuộc với hắn. Lão đang “cưỡi” một cô hầu nhìn có vẻ trẻ trung, trên sàn là hàng đống mảnh vải vụn bị xé.

Cha hắn đưa mắt nhìn kẻ phá đám giây phút “hưởng thụ” của mình, nhếch thấy đứa con lâu nay đã trở về. Lão vui mừng ra mặt, quấn tạm quanh thân hình già nua một tấm áo choàng. Nếp nhăn trên trán hơi xô vào nhau khi lão cười, tiến đến gần đứa con trai của mình.

-YunHo… Con đã về.

Cúi chào lão đàn ông mang chức danh “cha của mình”, hắn nhếch nụ cười quen thuộc, khuôn mặt đầy tính cảnh giác cũng như sát khí chết người.

-Papa Jung, con về rồi đây.

-Về là tốt rồi, mau vào đây nào. _ rồi người hầu bên ngoài giúp lão mặc lại quần áo, đưa lão tiến gần chiếc ghế bành to thoải mái. Đứa gái hầu kia thì bị đưa đi ra khỏi phòng, khuôn mặt vẫn còn đọng nét sợ hãi…

Hắn đưa mắt liếc qua đống thuốc đặt trên bàn gỗ, già khú bệnh nặng mà vẫn ham muốn các cô gái trẻ đẹp sao?

-Hôm nay con về có chuyện gì không? _ Đưa tay ho khan vài tiếng, mấy cô hầu mang thuốc đến và một cái bàn xông cho lão.

-Hôm nay vừa ra. Con đến công ty, và nghe được chuyện của JunKi. _ Hắn bình thản ngồi xuống chiếc ghế sofa da đen, miện vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi.

-Ah… JunKi… Cha cũng vừa nghe xong, thật tiếc cho một người có tài như vậy.

Lão lắc đầu tiếc nuối, nhưng đôi mắt đục kia lại đang tỏ vẻ thỏa mãn. Lão đã cất công tay chân lão đi xử lý, không gọn nhẹ sao được.

Hắn im lặng, đôi mắt nhìn chăm chú vào biểu hiện của lão. Định lừa phỉnh ai??? Hắn là con của lão đấy, những mánh khóe, thủ đoạn chẳng phải hắn là người hiểu rõ nhất sao?

-Thôi cha, con không làm phiền cha nữa con xin phép ra ngoài. Cha cứ dưỡng sức đi. _ “Vì ông sẽ không sống được lâu nữa đâu.”

Nhìn bóng dáng cao ngạo đầy bá khí của hắn đi ra phía cống chính, lão quản gia và đống người làm thở dài. Mỗi lẫn ông chủ và cậu chủ nói chuyện với nhau. Họ cảm giác như đang bị ngột thở, căng thẳng hết sức.

Lão nhìn theo hướng con trai lão mà mỉm cười, giờ này hắn đã về, chắc chắn sẽ huy động tay chân để thâu tóm công ty, có thể hắn cũng sẽ giết lão đi để chiếm lấy công ty lắm. Dù lão già nhưng số lão vẫn còn. Chừng nào còn sống, công ty lão vẫn phải thuộc về lão! Không ai được phép lấy mất.

Nhưng lão có ngờ đâu, hắn về không phải để chiếm đoạt công ty.

Mà là để trả thù.

"Người ta từng nói... Hổ phụ sinh hổ tử mà ".....

…………………………

-Hyun Bin~ anh đang làm gì vậy?

JaeJoong hỏi nhỏ khi thấy người yêu có vẻ đăm chiêu lạ thường. Hay anh đang mệt mỏi? Bộ ở công ty có việc gì sao???

-Anh đang suy nghĩ một chút thôi. Không sao đâu em. _ Quay ra cười nhẹ với JaeJoong, rồi lại chú mắt vào tờ báo có dòng tít “ PHÓ GIÁM ĐÔC CÔNG TY S.M.E ĐƯỢC PHÁT HIỆN CHẾT Ở CHÂN CẦU!

Anh đang nói dối cậu. Thật ra anh đang lo. Dù gì… Anh cũng là người họ Jung… và công ty S.M.E

-Vậy ah. Vậy em ra ngoài mua chút đồ nhá anh!

….cũng là của cha anh.

-Haiz~ _ Thở dài, cha anh… người cha của anh… Người chủ tịch Jung Hyuk Ok làm mưa làm gió trên thương trường hồi ông còn trẻ…. Người mà mẹ anh đã yêu hết mình…. Người không công nhận anh… Người khiến anh hiểu được chữ “ Con hoang” như thế nào…

Ôm đầu mình, anh không muốn JaeJoong biết anh có những lúc như thế này. Cậu sẽ rất lo cho anh. Lòng phụ tử trong anh vẫn chưa bao giờ giảm, anh vẫn khao khát anh sẽ được gọi cha. Được gặp đứa em cùng cha khác mẹ mà đã bị tách ra từ lâu.

Những suy nghĩ ngổn ngang làm anh đau đầu, có lẽ anh nên đứng dậy pha một cốc café để tỉnh táo một chút…

.

.

.

.

.

.

.

JaeJoong đi ngang qua khu trung tâm thương mại, cậu cũng không thích vào đây vì đồ ở trong đây đắt lắm, nhưng cậu muốn mua cho anh một chiếc áo lạnh, thời tiết sắp thu rồi mà Hyun Bin cứ mặc phong phanh làm cậu lo. Nói mãi mà cái đầu heo kia vẫn chả chịu nghe theo. Cậu đành phải tự tay đi mua cho anh một cái thôi.

Lang thang qua những shop quần áo, lựa chọn mãi mà chưa thấy có gì bắt mắt. JaeJoong thở dài, chẳng lẽ đã cất công đi lại về tay không?? Trong ánh đèn vàng ấm áp của khu thương mại, có một chàng trai đẹp trong chiếc áo len mỏng đỏ, khoác ngoài là chiếc áo khoách vải dài màu nâu đang loay hoay đi lại qua những shop quần áo. ( A/N: cảnh tượng bắt mắt. ^^)

Đi ngang qua cửa hàng gần khu vực trang sức, cậu chợt thấy một chiếc áo…

-Ah!! Cái này!!! _ Lon ton chạy vào cửa hàng, trong lòng không thầm nghĩ, chiếc áo này sẽ rất đẹp với Hyun Bin. Với tay chỉ với nữ nhân viên, cậu hồ hới nói.

-Lấy cho tôi cái áo này!

Cái này… không phải một mà là hai giọng nói cũng vang lên.

Quay ra nhìn về phía giọng nói lạ vang lên, JaeJoong nhận ra một cô gái với mái tóc nhuộm vàng xinh xắn, suông dài. Đôi mắt to tròn kia cũng đang nhìn cậu một cách bất ngờ. Hai người cứ chằm chằm nhìn nhau cho đến khi JaeJoong thu hồi lại cái nhìn vì ngượng ngùng.

-Cô muốn lấy chiếc này ư?? _ JaeJoong khẽ hỏi làm cho cô gái sực tỉnh.

-Vâng… Tôi muốn thử cái này.

-Cho cô?? _ JaeJoong hơi trong mắt, nếu cậu nhớ không nhầm thì… Err~ đây là cửa hàng nam mà.

Nhìn thấy biểu hiện tròn dẹp của cậu, cô gái khẽ cười rồi tủm tỉm đáp lại.

-Oh không, cái này là tôi thử cho người yêu tôi.

-Cô cũng cũng đang đi mua cho người yêu sao? Tôi cũng vậy. _ Cậu mỉm cời nhẹ với cô gái, cuộc tranh giành cái áo bây giờ đã chuyển thành cuộc “buôn dưa”, và dừng lại chỉ khi có tiếng nói thứ ba xen vào.

-Jessica, sao lâu vậy?

Cái giọng trầm trầm làm JaeJoong giật mình, nhìn qua phía cô là một người đàn ông nam tính trong bộ vest xám đen. Đôi mắt xám tro cứ dán vào cậu và cô gái, khiến JaeJoong khó chịu vì bị nhìn chằm chằm.

Đối lập với trạng thái của JaeJoong là sự vui vẻ của cô gái kia.

-YunHo~ em sắp xong rồi.

-Nhanh lên nhé. _ Đôi mắt kia vẫn chú mục vào cậu.

-Nếu cô thích cái áo này thì cô cứ lấy đi. _ Cậu mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt bộc lộ vẻ vui sướng của cô gái, dù gì cậu cũng là đàn ông con trai, phải nhường phụ nữ chứ.

-Thật không? Anh không ngại chứ?

-Không sao đâu mà. Cô cứ lấy đi. _ Cậu mỉm cười rồi quay ra gọi nhân viên đóng gói cái áo vào túi.

-Cảm ơn anh nhé. _ Cô gai mỉm cười rồi quay ra phía người yêu. _ Đi thôi anh.

-Uhm. _ Đôi môi dày khẽ thở nhẹ. Đôi mắt xám quét qua JaeJoong một chút rồi chuyển sang hướng khác luôn.

Khi hai bóng khuất dần, cậu mới thở phì, ai đời lại soi mói cậu vậy. Cậu có làm gì đâu? Hay là sợ cậu đang dụ dỗ người yêu của anh ta chắc.

Phẩy tay cho qua, JaeJoong lại lăn qua các hàng quần áo, tiếp tục cuộc hành trình tìm quà cho Hyun Bin….

………………….

Trong xe.

Mặc kệ cô người yêu đang tíu tít khoe bên cạnh hắn vẫn đang chú mục vào ô cửa. Thấy hắn không nói gì, Jessica vẫn tiếp tục, dù sao cô cũng đã quen với sự thờ ơ này rồi. Làm người yêu hắn nhưng ít khi hắn quan tâm đến cô lắm. Đã rất nhiều người yêu hắn nhưng chỉ có mình cô là lâu dài nhất. Cô cũng mong ước đấy chứ, cô cũng yêu hắn đấy chứ. Nếu không thì cô đã bỏ hắn ngay từ lúc hắn vào tù, nếu không thì sao cô sẵn sàng chờ hắn trong 2 năm?? Chẳng phải cô yêu hắn lắm sao?

-YunHo~ em rất vui khi anh đã về. Em nhớ anh lắm.

Nũng nịu ghé vào gần hắn, nỗi nhớ này, tình yêu này hắn sẽ hiểu được thôi mà. Chỉ cần cô cố gắng, hắn sẽ yêu cô.

Xoa nhẹ vào mái tóc vàng suông thẳng, hắn ậm ừ trong miệng. Nhìn người con gái đang ngồi bên cạnh mà hắn chẳng có cảm giác gì nhiều. Hắn đang nghĩ đến lão già, đến công ty, đến những ngày ở trong tù, đến cái chết của tay thân cận nhất.

Rồi tất cả những hình ảnh đó nhạt dần.

……..Nhường chỗ cho hình ảnh nụ cười dưới ánh đèn vàng ấm áp làm ám ảnh hắn.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro