Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả có lời muốn nói: 

Chương trước ta đã sửa lại thời gian giao tiền là 6 giờ sáng nhé, để cho phù hợp với cốt truyện :3

31. 

Trời dần dần hửng sáng, không khí trong phòng đã không còn lạnh lẽo như buổi tối, tuy nhiên Atobe Keigo vẫn không nhịn được cuộn người lại. 

Hắn không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, Jirou cùng Sanada Kentarou rời đi mới được bao lâu? 

Một ngày không ăn uống, hơn nữa không nghỉ ngơi tốt làm Atobe Keigo cảm thấy cơ thể có điểm khó chịu, trong đầu cứ ong ong cả lên. 

Trước lúc đến địa điểm giao tiền, bọn bắt cóc thường có thói quen kiểm tra lại con tin, hơn nữa còn phải đảm bảo con tin có thể nói chuyện, sau đó thường sẽ gọi điện thoại hối thúc bên gia đình, một mặt bảo đảm cho bên kia biết con tin vẫn còn trong tay bọn họ. 

Có điều hiện tại hai người kia đã chạy đi, nếu như những người kia phát hiện, khả năng cao sẽ không cần gọi điện thoại nữa, khẳng định sẽ chia người ra tìm kiếm con tin. Mà hiện tại còn có hắn ở đây, cho nên những người kia phải để lại đây ít nhất một người để trông chừng, cũng để thuận tiện xử lí con tin. 

Một đến hai người sẽ tìm kiếm con tin bỏ trốn, những người khác tiếp tục làm việc của mình, đến nơi nhận tiền chuẩn bị giao dịch. 

Đầu óc có điểm nặng nề, tuy nhiên Atobe Keigo vẫn suy nghĩ không ngừng, tránh cho việc bản thân không tỉnh táo. 

Mà đây cũng là chuyện duy nhất hắn có thể làm lúc này. 

Sau đó, quả nhiên đúng như hắn suy nghĩ, một lúc sau liền có người đi vào kiểm tra, là thanh niên đeo kính có vẻ trí thức kia. 

Đối phương kinh ngạc nhìn hắn, liền chậc lưỡi một tiếng, hô lớn: "Chú Yoshida, có hai thằng nhãi bỏ trốn rồi!" 

Những người bên ngoài vốn đang sửa soạn chuẩn bị đạo cụ nghe vậy liền sửng sốt, một đám chạy vào trong này. Đặc biệt là ông chú già có vẻ hiền lành tên Yoshida kia, ánh nhìn thương hại ngày hôm qua biến thành tức giận, sau đó không biết thế nào, đi tới đá Atobe Keigo một cái. 

Tiểu hài tử năm tuổi nào chịu được đối đãi như vậy, đau đớn kêu lên. 

"Thật không ngờ lại để cho hai thằng nhãi kia chạy trốn, may mắn vẫn còn tên nhóc nhà Atobe ở đây." Yoshida cười lạnh, nhìn chằm chằm mấy dấu chân bẩn thỉu ở sau lưng Atobe Keigo, châm chọc nói: "Atobe thiếu gia cũng thật là cao thượng, hi sinh bản thân mình để cho đồng bọn chạy thoát." 

Hắn nói xong, không thèm để ý Atobe Keigo nữa, quay người lại phân phó đám người kia nhanh chóng đi xung quanh tìm kiếm. 

Atobe Keigo ôm bụng nằm dưới sàn nhà, lạnh lùng xuyên qua tóc mái nhìn chằm chằm những người này. 

32.

Mấy người tìm kiếm xung quanh, không tìm được hai người Akutagawa Jirou cùng Sanada Kentarou, chỉ có thể đi trước đến nơi giao dịch, để lại thanh niên mắt chuột tiếp tục tìm kiếm cùng tên mập mạp ở lại canh chừng Atobe Keigo. 

Trời đã bắt đầu sáng, Atobe Keigo nằm dưới sàn nhà nhìn tia sáng le lói trước mặt, cảm thấy bản thân hiện tại nhất định là vô cùng chật vật, không hoa lệ chút nào. 

Một mặt khác, hắn lại vô cùng may mắn khi biết đám người kia không tìm được hai người bọn họ, ít nhất thì hắn cũng biết hai người kia hiện tại đang an toàn. 

Chỉ là... 

Mấy tên kia rời đi được một thời gian, tên mập kia liền đứng ngồi không yên. 

Cửa ra vào mở ra, để tiện cho đối phương canh chừng, cho nên Atobe Keigo nhìn rất rõ biểu tình của tên mập kia. 

Đặc biệt là mỗi lần đối phương nhìn chằm chằm vào người hắn, ánh mắt tham lam chứa đầy dục vọng kia làm hắn vô cùng buồn nôn, đau đớn ở bụng không ngừng làm hắn thanh tỉnh. 

Tên mắt chuột đã đi được một thời gian, xem ra là vẫn chưa tìm được hai người kia. Mà tên mập mạp cũng đã bắt đầu không nhịn được nữa, quay mắt xem xét xung quanh một vòng, sau đó liền đứng dậy, đi vào trong này. 

Hắn bước đến càng gần, trực giác của Atobe Keigo lại báo động không ngừng. Tiểu hài tử năm tuổi dùng hết sức ngồi dậy, nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt là cảnh giác cùng phòng bị, tựa như một con ấu thú. 

Bộ dạng này của hắn càng làm cho tên mập mạp cảm thấy kích thích. Hắn vốn thích những tên nhóc đáng yêu như thế này, hơn nữa cũng đã từng thử qua mấy lần, tuy nhiên những đứa trẻ trước kia không ai đáng yêu như vị thiếu gia này, hơn nữa cảm giác xâm phạm một tên thiếu gia nhà giàu quyền quý càng làm hắn cảm thấy thích thú. 

Tên mập mạp vẫn luôn đơ một khuôn mặt chợt cười rộ lên, trong mắt Atobe Keigo, đối phương hiện tại xấu xí tới cực điểm, cũng làm hắn ghê tởm tới cực điểm. 

Cho nên khi tên mập kia vươn tay tới định chạm vào người hắn, Atobe Keigo liền nhịn không được dùng toàn lực đem bàn tay kia đánh ra. 

Tên mập ăn đau nhíu mày, không vui nói: "Vốn định cho ngươi có thể thoải mái một chút, nhưng xem ra là ta nhầm rồi. Những đứa trẻ hư như ngươi, nhất định phải bị trừng phạt một chút." Hắn nói xong, tàn nhẫn tát Atobe Keigo một cái, lực đạo rất mạnh, đem gò má trắng nõn đánh sưng đỏ. 

"Cút ra, đừng chạm vào ta!" Atobe Keigo không màng đau đớn giãy dụa, tên mập mạp kia đem hắn đè xuống đất, cúi người định hôn hắn, tuy nhiên đều bị hắn tránh ra. 

Thậm chí Atobe Keigo còn vô cùng ngoan độc đưa chân lên đá vào chỗ hiểm của đối phương, đáng tiếc lại bị chặn lại, đồng thời hắn cũng thành công chọc giận người này, bị đánh có điểm thảm. 

Tên mập nóng vội đưa tay, không vui đem áo của Atobe Keigo xé ra, tay lại bắt đầu sờ mó trước ngực hắn. 

Atobe Keigo bị đối phương sờ đến ghê tởm, dạ dày không ngừng cuồn cuồn, cổ họng bởi vì la hét nên có điểm đau đớn. 

Khi bàn tay đối phương duỗi đến quần của hắn, hơn nữa có dấu hiệu đem nó kéo xuống, Atobe Keigo trừng mắt phẫn hận nhìn tên khốn trên người mình, thậm chí lần đầu tiên xuất hiện suy nghĩ muốn giết người. 

Sau đó , hắn nhìn thấy phía sau lưng đối phương xuất hiện một mảnh màu đen. Chỉ nghe 'cốp' một tiếng, tên mập vốn dĩ đang đè trên người hắn không biết thế nào ngất đi, đem toàn bộ thân thể mập mạp đè lên tiểu hài tử dưới thân, suýt tí làm Atobe Keigo thở không được. 

33. 

"Keigo, ngươi không sao chứ?" Giọng nói của Akutagawa Jirou vang lên, tràn đầy lo lắng.

Tên mập trên người bị đẩy ra, lộ ra hai thân hình vô cùng quen thuộc ở trước mặt. 

Sanada Kentarou trên tay vẫn còn ôm một cục gạch lớn, phía trên thậm chí còn dính máu. Atobe Keigo quay đầu sang, quả nhiên phát hiện tên mập kia trên trán đang không ngừng chảy máu, tuy nhiên nhìn bộ dạng kia cũng chỉ đang ngất xỉu, chưa chết được. 

Akutagawa Jirou đem hắn kéo lên, nhìn thấy dấu vết thâm tím trên người hắn, liền khóc lóc: "Oa oa oa, Keigo..." 

Atobe Keigo cũng không có thời gian ngẫm lại, chỉ có thể bất đắc dĩ kéo lại áo quần. Áo trên của hắn bị xé một mảng lớn, tuy nhiên vẫn có thể tạm thời chắp vá được, nhưng cũng lộ ra một tảng da thịt trắng nõn cùng những vết xanh tím ghê người. 

Hắn chỉ có thể vươn tay ôm lấy Akutagawa Jirou, vỗ về an ủi đối phương. 

Sanada Kentarou hít một hơi thật sâu, đem viên gạch trên tay thả xuống, sau đó cúi người lục soát người tên mập mạp, may mắn tìm ra điện thoại. 

 Nhưng cũng chính lúc này, điện thoại trên tay hắn liền vang lên. 

Tiếng chuông đem ba người dọa sửng sốt. Atobe Keigo lập tức nhíu mày, cầm lấy điện thoại trên tay Sanada Kentarou, bên trên là một số lạ, cho nên hắn liền ấn tắt máy, hơn nữa đem điện thoại điều về tĩnh âm. 

"Hiện tại không thích hợp ở lại đây, bên ngoài còn có người." 

Hắn nói xong, trên tay không ngừng nhập một số điện thoại, nắm lấy tay Akutagawa Jirou chạy đi.

Sanada Kentarou gật đầu, chạy nhanh chỉ đường cho Atobe Keigo.

Hắn cùng Akutagawa Jirou sau khi chạy đi đã xem xét xung quanh, trốn tránh đám người tìm kiếm, rồi mới cẩn thận chạy về đây. Trên đường còn suýt bị phát hiện, may mắn lúc đó có một con chuột chạy qua, nên vị trung niên tên Yoshida kia mới không nhìn thấy bọn họ. 

Atobe Keigo chạy theo Sanada Kentarou, vết thương trên người không ngừng truyền lại, hơn nữa đầu hắn không biết thế nào lại có điểm nóng lên, xem ra là bị sốt. 

Điện thoại trên tay vẫn chưa có người bắt máy.

Hắn gọi là số điện thoại tư nhân của phụ thân, không thể có chuyện không có người bắt máy được, trừ khi là phụ thân hắn không giữ điện thoại, hoặc là đang có chuyện, cho nên không thể nghe máy. 

Atobe Keigo lại nhập một số khác, lần này rất nhanh đã được người tiếp nhận, tuy nhiên, nội dung bên trong lại làm cho hắn vô cùng sững sờ. 

Giọng nói nữ thư kí của phụ thân hắn vang lên, không có chút nào ôn hòa như bình thường, ngược lại mang theo một loại lạnh lùng khinh thường.

"Sao lại gọi điện cho ta vào lúc này, hiện tại Atobe tổng tài đang chuẩn bị tiền rồi, ta đã xem xét qua, hắn cũng không có gian lận chút nào, tuy nhiên đám cảnh sát đang mai phục ở chỗ giao dịch, các ngươi xem cẩn thận một chút, đừng tự tiện gọi ta vào lúc này, cẩn thận bị lộ. Cũng đừng quên đem Atobe thiếu gia xử lí cẩn thận, nếu xong việc ta nhất định sẽ không quên các ngươi, tiền nhất định sẽ không thiếu." 

Nàng nói xong cũng không đợi Atobe Keigo phản ứng liền cúp máy, vô cùng vội vàng. 

Hắn có điểm không thể tin được nhìn điện thoại, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng nói lạnh lùng của đối phương. 

Atobe Keigo càng nghĩ sắc mặt càng đen. 

Nếu như hắn đoán không lầm, vụ bắt cóc này căn bản là đã được chuẩn bị trước.

Cái gì mà thuận tay nhìn thấy hắn cùng Akutagawa thiếu gia, cho nên bắt luôn. Hắn cùng Jirou trốn ra ngoài chơi cũng không có ai biết, ngoại trừ vị nữ thư kí này, hơn nữa còn là đối phương giúp hai người họ lừa gạt đám bảo vệ.

Đây căn bản là một âm mưu đã định trước!

34. 

Shinji thư kí là nữ thư kí duy nhất trong đám thư kí của Atobe tổng tài, hơn nữa cũng là một trong những người thân cận được tổng tài tin tưởng. 

Vị thư kí này từ lúc Atobe có nhận thức đến giờ vẫn luôn ở cùng phụ thân hắn, còn chăm sóc hắn từ nhỏ. 

Atobe phu nhân bởi vì khó sinh mà mất sớm, cho tới nay Atobe tổng tài bởi vì tôn trọng Atobe Keigo, cho nên cũng không có ý định cưới thêm vợ, hơn nữa cũng rất cẩn thận bảo trì khoảng cách cùng những nữ nhân khác, tránh điều hiểu lầm không cần thiết.

Cho nên, từ nhỏ đến giờ, trong mắt Atobe Keigo chỉ có hai nữ nhân, một là mẫu thân của hắn, người còn lại chính là nữ thư kí luôn chăm sóc hắn Shinji Rena. 

Tính tình đối phương hắn cũng khá rõ, hơn nữa cũng không phản cảm chuyện phụ thân hắn cưới nàng, cho nên, đây là vì cái gì? 

Trong đầu Atobe Keigo quay cuồng không ngừng, càng nghĩ càng không thể tin được, hơn nữa cũng đã bắt đầu đem những chuyện này xâu chuỗi lại với nhau. 

Chuyện nàng cùng phụ thân hắn chuẩn bị kết hôn hắn cũng biết rõ, hơn nữa cũng không phản đối. Cho nên chỉ mấy tháng nữa nàng sẽ trở thành Atobe phu nhân quyền lực vô hạn, chỉ là nếu như nàng không cảm thấy đủ đâu? 

Chỉ làm Atobe phu nhân vẫn không làm nàng thấy đủ, như vậy nếu như con trai nàng kế thừa Atobe gia thì sao? 

Chỉ có người con có mang dòng máu của mình trong người mới có thể làm người cảm thấy yên tâm. 

Cho nên con cả Atobe Keigo cần thiết không tồn tại.

Bởi vì với tính tình của Atobe gia chủ, vị trí gia chủ tiếp theo vẫn sẽ là của Atobe Keigo, đây là chuyện không thể nào lay động, hơn nữa cũng đã được ghi vào văn kiện, giao cho luật sư từ lúc hắn được phụ thân công nhận là trưởng thành.

Vị trí của Atobe Keigo là không thể lay động.

Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết rõ. 

Cho nên, nếu như muốn một người thừa kế khác, Atobe Keigo nhất định phải bị loại bỏ. 

Mà đây, cũng có thể chính là căn nguyên của vụ bắt cóc này.

Cái gì mà thuận tiện bắt cóc Atobe thiếu gia, hắn mới chính là nhân vật chính trong trò chơi này, mà người bị thuận tiện, căn bản chính là Akutagawa Jirou cùng Sanada Kentarou mà thôi. 

Lấy Sanada Kentarou làm tấm mộc, cho nên tất cả mọi người sẽ không ai nghi ngờ vị Shinji thư kí ôn hòa hiền lành, cũng không ai biết được Atobe Keigo mới chính là trọng tâm của vụ bắt cóc.

Nếu như vậy có thể khẳng định thêm một chuyện, điện thoại riêng của phụ thân hắn nhất định là đang trong tay Shinji Rena, tuy nhiên, cũng có thể khẳng định một chuyện, việc bọn họ chạy trốn, đã bị nàng biết. 

Atobe Keigo hiện tại không biết nên gọi cho ai để báo tin, chỗ phụ thân hắn đã bị khống chế, cảnh sát lại không thể được, nếu như ở đó có người của nàng thì sao, như vậy ba người bọn họ sẽ càng nhanh bị tóm lại. 

Tên ngốc Jirou càng không cần phải nói, ngay cả số điện thoại cảnh sát hắn cũng không nhớ, trong não tên kia ngoài ngủ, ăn cùng tennis ra cái gì cũng không có.

Như vậy chỉ có...

"Sanada Kentarou, ngươi còn nhớ số điện thoại của gia đình mình sao?" 

35.

Cho nên vốn bị gia đình lấy lí do tuổi nhỏ ném lại ở nhà Sanada Genichirou một đêm không ngủ nhìn chằm chằm ngoài cửa chợt nghe thấy tiếng điện thoại bàn vang lên. 

Cùng hắn thức một đêm Yukimura Seiichi cũng phát hiện chuyện này.

"Ngươi đừng lo lắng, có lẽ là bá phụ gọi về báo tin." Hắn đứng bên cạnh xem Sanada Genichirou trừng mắt nhìn điện thoại, an ủi nói. 

Đêm qua Genichirou bị tiếng điện thoại phiền nhiễu không thôi, một đám thân thích biết chuyện liền gọi điện hỏi han không ngừng, đem Sanada Genichirou chọc giận không nhẹ, cho nên giờ điện thoại vang lên đối phương liền bốc hỏa. 

Sanada Genichirou cũng biết bản thân thất thố, hắn khụ một tiếng, cầm lấy điện thoại, sau đó không thể tin được hô lên: "Kentarou?!!" 

Yukimura Seiichi: "......" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro