1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoyeon - Thư Nguyên
Yooyeon - Lưu Nhiên

--------------------------------------------

Lưu Nhiên sinh ra và lớn lên trong một gia đình tiểu thương tại thủ đô Hà Nội trong những năm đô hộ của người Pháp. Vốn được xem là trái ngọt trong nhà, cô được cha mẹ hết mực yêu thương và đặt nhiều kỳ vọng. Họ gửi cô vào học tại trường đại học Y Hà Nội, một ngôi trường danh giá, với hy vọng sau này cô có thể trở thành một vị bác sĩ tài giỏi.
Tại trường Y Hà Nội, Lưu Nhiên nổi bật với thành tích học tập xuất sắc và vẻ đẹp duyên dáng, thanh lịch. Trong một buổi gặp mặt giữa sinh viên và toàn quyền Đông Dương do trường tổ chức, Lưu Nhiên tình cờ gặp con trai của Toàn quyền Đông Dương, một người đàn ông đã có vợ, quyền lực và giàu có, vị này đã bị Lưu Nhiên thu hút từ cái nhìn đầu tiên.

- Cho phép tôi được biết tên của quý cô đây?

- Thưa ngài Joseph, tôi là Lưu Nhiên

- Đúng là Lưu Nhiên mà người ta hay kể rồi, tôi đã nghe rất nhiều về cô

- Thật sao? Cảm ơn ngài - Lưu Nhiên đáp lời, cố giữ một tông giọng bình thản

- Nói thật với cô, tôi thật sự bị lôi cuốn bởi những người xinh đẹp và có tri thức...như cô Nhiên đây chẳng hạn - Joseph đảo mắt một vòng từ đầu tới chân Lưu Nhiên

- Nhưng chẳng phải ngài Joseph đây đã có người đầu ấp tay gối rồi sao?

Con trai của Toàn quyền Đông Dương nắm lấy tay cô, ánh mắt anh ta trở nên nghiêm túc:

- Tôi biết, nhưng thật sự tôi muốn có cô ở bên cạnh, cô có hiểu rằng đây là một cơ hội không phải ai cũng có được không? Cha tôi có thể giúp cô đạt được những gì cô muốn, và cô cũng sẽ giúp gia đình cô được an nhàn hơn khi cô chấp nhận lời đề nghị này.

Lưu Nhiên thở dài, cô không chấp nhận số phận này, cô thấy rõ sự bất công và không muốn trở thành một món hàng trao đổi. Cô muốn tự quyết định cuộc đời mình và không bằng lòng để người khác chi phối.

- Thưa ngài Joseph, tôi không muốn trở thành một món hàng để trao đổi cũng như chen vào hạnh phúc của người khác. Tôi có những lý tưởng và ước mơ của riêng mình, và tôi không muốn đánh mất chúng chỉ vì những thứ vật chất kia.

Con trai của Toàn quyền Đông Dương thở dài, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng hơn:

- Nhiên, tôi chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho cô, hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị của tôi. Tôi sẽ không ép buộc cô, nhưng hãy nhớ rằng cơ hội này sẽ không đến lần thứ hai.

Lưu Nhiên gật đầu, rút bàn tay mình ra khỏi tay của Joseph rồi từ từ rời khỏi hội trường.

Sau cuộc gặp mặt tại trường, Lưu Nhiên trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Ánh đèn lờ mờ trong căn nhà nhỏ của gia đình cô không thể xua tan đi những suy nghĩ rối bời trong đầu. Vừa bước vào nhà, cô đã thấy cha mẹ mình đang ngồi chờ sẵn, ánh mắt họ đầy hy vọng và lo lắng.

Mẹ cô bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:

- Lưu Nhiên, ngài Albert và con trai ngài ấy là ngài Joseph vừa tới đây, Con thấy ngài Joseph thế nào?

Lưu Nhiên thở dài, rút tay lại, cố giữ giọng bình tĩnh:

- Mẹ, con không muốn làm vợ lẽ của người khác, đường đường là một người có học thức, sao con phải chen vào cuộc sống hôn nhân của người khác ạ? Con không thể sống một cuộc sống bị ràng buộc như vậy.

Bố cô, người từ nãy giờ ngồi im lặng, bất ngờ lên tiếng, giọng nghiêm nghị nhưng không kém phần tha thiết:

- Lưu Nhiên, con phải hiểu rằng đây là cơ hội hiếm có. Gia đình chúng ta không phải lúc nào cũng có thể đứng vững trong xã hội này. Nếu con đồng ý, không chỉ con mà cả gia đình mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Lưu Nhiên nhìn cha mình, ánh mắt kiên định:

- Bố, con hiểu những khó khăn mà gia đình mình đang đối mặt sau nạn đói. Nhưng con không thể chấp nhận một cuộc sống như vậy. Con muốn tự mình quyết định số phận của mình, không muốn trở thành một món hàng trao đổi."

Mẹ cô khẽ thở dài, giọng nghẹn ngào:

- Con gái, cha mẹ chỉ muốn con có một cuộc sống tốt đẹp. Chúng ta không muốn ép buộc con, nhưng hãy suy nghĩ kỹ. Đừng vội vàng quyết định.

Lưu Nhiên cảm nhận được tình yêu thương và sự lo lắng của bố mẹ dành cho mình, nhưng cô cũng biết mình không thể sống trái với những gì mình tin tưởng. Cô bước lên phòng, bỏ lại sau lưng những lời thuyết phục và ánh mắt hy vọng của bố mẹ.

Trong phòng mình, Lưu Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Từng ngôi sao lấp lánh như những hy vọng nhỏ nhoi, nhưng với cô, chúng chính là biểu tượng của tự do và sự quyết tâm. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn để bảo vệ lý tưởng và sự tự do của mình.

Đêm đó, Lưu Nhiên không thể chợp mắt, nếu cứ tiếp tục dây dưa như này, e rằng Joseph sẽ ôm hy vọng chờ ngày cô đồng ý, nhưng thật lòng mà nói, Lưu Nhiên không phải là người tham vật chất đến nỗi bán đứng bản thân mà gả vào làm vợ lẽ của người ta, nhưng nếu cô từ chối thì anh ta cũng sẽ chẳng để yên cho cuộc sống của cô tại chốn thủ đô này được. Chợt nhớ đến lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến trên loa phát thanh mấy hôm trước, cô biết rằng cuộc đời mình sẽ có biến động từ đây.

Sáng hôm sau

Lưu Nhiên đã dành cả một ngày hôm sau để suy nghĩ về quyết định rời Hà Nội theo đoàn xe tiếp tế để đến với chiến trường Điện Biên Phủ. Cô ngồi trong phòng, nhìn qua khung cửa sổ, nơi những tia nắng sớm chiếu rọi vào căn phòng nhỏ bé. Mỗi tia sáng như một lời nhắc nhở về những lý tưởng và ước mơ mà cô luôn theo đuổi.

Trong tâm trí cô, những lời cha mẹ nói đêm qua vẫn văng vẳng. Cô hiểu sự lo lắng của họ, và cũng hiểu rằng quyết định của mình sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai của cả gia đình. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Lưu Nhiên biết rằng cô không thể sống một cuộc đời mà không cho cô cảm giác tự do.

Những ký ức về những ngày tháng học tập tại trường Y hiện lên trong đầu cô, những giờ học căng thẳng nhưng đầy đam mê, những đêm thức trắng bên bàn học, và cả những lần cô mơ ước về việc dùng kiến thức của mình để giúp đỡ người khác. Cô nhận ra rằng trái tim mình đã chọn một con đường khác, con đường mà cô sẽ cảm thấy sống đúng với lý tưởng và khát vọng của mình.

Buổi chiều hôm đó, Lưu Nhiên quyết định rời khỏi nhà. Cô đi dạo qua những con phố quen thuộc của Hà Nội, nơi cô đã lớn lên và có biết bao kỷ niệm. Cô cảm nhận được sự bình yên và tĩnh lặng của thành phố, nhưng cũng nhận ra rằng chính sự bình yên này không thể níu kéo bước chân cô.

Cuối cùng, khi ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Lưu Nhiên trở về nhà với một quyết định chắc chắn. Cô sẽ rời Hà Nội, theo đoàn xe tiếp tế đến chiến trường Điện Biên Phủ. Cô sẽ mang theo tất cả những gì mình đã học được, tất cả lòng quyết tâm và dũng cảm, để cống hiến cho tổ quốc thân yêu.

Tối hôm đó, Lưu Nhiên ngồi cùng cha mẹ bên bàn ăn. Không khí lặng lẽ và căng thẳng, không ai nói gì. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu và nói:

- Bố mẹ, con đã suy nghĩ rất kỹ. Con sẽ lên Điện Biên. Con biết rằng đây không phải là một chuyện đơn giản, nhưng con tin rằng đây là con đường đúng đắn cho cuộc đời con, con muốn dùng kiến thức đã tích lũy bao năm qua để góp sức cho chiến dịch này"

Bố cô nhíu mày, giọng nghiêm nghị:

- Lưu Nhiên, con có biết mình đang nói gì không? Con có hiểu rằng chiến trường rất nguy hiểm không? Chẳng bậc cha mẹ muốn con cái đi vào chỗ bom đạn khói lửa như vậy.

Mẹ cô cũng không giấu nổi lo lắng, mắt bà đẫm lệ:

- Con gái, mẹ biết con có lý tưởng và muốn góp phần vào cuộc kháng chiến. Nhưng mình còn trẻ mà con, tương lai còn dài. Con có chắc rằng mình sẽ chịu đựng được những gian khổ ở chiến trường không?

Lưu Nhiên nhìn thẳng vào mắt bố mẹ mình, giọng nói của cô đầy quyết tâm:

- Bố mẹ, con đã suy nghĩ rất nhiều. Con biết con đường này sẽ đầy gian nan và nguy hiểm, nhưng con không thể đứng nhìn đất nước mình đau khổ mà không làm gì.

Bố mẹ cô im lặng, không khí trở nên ngột ngạt hơn. Mẹ cô tiến lại ngồi gần con gái mình hơn nhẹ nhàng dặn dò, cố gắng không rơi nước mắt trước mặt cô:

- Con gái, bố mẹ không muốn mất con. Nhưng nếu con đã quyết tâm như vậy, cha mẹ không thể cản được con. Hãy nhớ bảo trọng và luôn nghĩ đến gia đình. Mẹ chỉ mong con an toàn. Hãy giữ gìn sức khỏe và hãy hứa với bố con và mẹ rằng...ngày toàn thắng phải trở về, nhé?

Cô ôm mẹ mình thật chặt, vỗ về bà rồi cất giọng nhẹ nhàng:

- Con hứa, ngày chiến dịch toàn thắng con sẽ lại trở về là Lưu Nhiên bé bỏng của bố mẹ

Lưu Nhiên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nhận được sự ủng hộ của cha mẹ. Đêm đó, cô thu xếp hành lý, chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho cuộc hành trình. Trái tim cô tràn đầy hy vọng và quyết tâm, sẵn sàng đối mặt với những thử thách đang chờ đợi phía trước.

Bố cô lúc bấy giờ mới lên tiếng, giọng ông như bị nghẹn lại, bởi, chẳng có cha mẹ nào có thể chịu được khi con mình lại chọn một con đường nguy hiểm như vậy, ông cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, dặn dò đứa con gái:

- Nhớ viết thư về nhà.

Lưu Nhiên quay sang nhìn thân phụ mình với một nụ cười, khẽ gật đầu:

- Con nhớ rồi ạ.

Sau khi có được sự đồng ý của gia đình, cô viết đơn xin gia nhập đội quân y để lên đường lên Điện Biên Phủ. Lưu Nhiên rời Hà Nội trong đêm, đi theo đoàn xe thồ tiếp viện đến chiến trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro