Chap 2: Cú chạm mặt "bạo lực"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ê! Con nhỏ mới đến! Ai cho mày dám có ý với bạn trai tao hả? Phải nhìn lại mình đi chứ, đũa mốc mà bày đặt chòi mâm son.
Nó bần thần không hiểu Hoàng Mỹ đang nói gì.
- Đang nói cái gì thế! Tôi không hiểu??
Hoàng Mỹ mỉm cười đưa chiếc điện thoại ra trước mặt nó, và hình ảnh trong đó chính là cảnh nó va vào hot boy của trường lúc nãy.
Nó thoáng ngạc nhiên nhưng rồi hiểu ra tất cả, ai đó đã rảnh rang quay lại cảnh nó đụng vào hot boy để "trình" lên "công chúa" nhằm "lập công".
Và hành động của Hoàng Mỹ có thể được liệt vào những kiểu đánh "ghen" kỳ cục nhất mọi thời đại.
- Mày định làm quen gây ấn tượng với Thiên Bảo theo cách cổ lỗ sĩ như thế này à? Đúng là buồn cười!
Nó nhìn thẳng vào mặt Hoàng Mỹ.
- Xin lỗi bạn hiểu lầm rồi, đó chỉ là sự cố bất ngờ chứ tôi chẳng có ý định cướp đoạt của bạn cái gì cả. Bây giờ, mời bạn xin lỗi tôi vì hành động quá đáng vừa rồi!
- Cái gì? Mày đang nằm mở giữa ban ngày à? Hay muốn tao tát thêm cho vài cái để tình hẳn. Không nói nhiều nữa, lần này tao cảnh cáo, lần sau thì mày không còn đứng được trong cái trường này nữa đâu.
Nói rồi Hoàng Mỹ quay lưng bỏ đi nhưng nó níu tay lại và... tát cho Hoàng My một cái như trời giáng khiến cô nàng choáng váng.
- Xin lỗi! Trong mắt tôi bạn không phải là công chúa!
Rồi nó cười nhẹ và ngồi xuống, nó ghét con gái hách dịch.
Tất nhiên Hoàng Mỹ sẽ không tha cho nó, nhưng nó không sợ, quá lắm thì sẽ chuyển trường, nó cũng không muốn ở lại đây, trong một môi trường đầy áp lực.
- Con nhỏ này! Mày chán sống rồi. Mày. . .
- Có thôi đi không!
Người thứ ba lên tiếng. Nó ngẩng mặt lên. Thiên bảo khoanh tay dựa vào thành cửa nói vọng vào.
- Key! Nó . . . nó dám tát Mỹ! - Hoàng Mỹ sụt sịt.
-Ai làm bạn trai cô hồi nào mà cô dám nói như thế! Tôi không muốn dính vào rắc rối, làm ơn đừng gây phiền toái như vậy nữa.
- Có ai cần dính vào đâu mà phiền với toái! - nó nói bằng một thái độ giống như trêu chọc.
Thiên Bảo nhìn nó. Mọi người cũng nhìn nó. Hôm nay nó đã trở lại với chính mình, với cá tính vốn dĩ và nó thấy thoải mái vô cùng.
   Thiên Bảo bỏ đi.
   Hoàng mỹ càng tức tối hơn.
   Nó thì vẫn bình thản.
Tiếng chuông reo chấm dứt sự hỗn loạn. Hoàng Mỹ liếc nó một cái rõ dài rôi vùng vằng bỏ về lớp.
Thế là rắc rối bắt đầu . . .
Cậu lớp trưởng nhìn nó. Ánh mắt kỳ lạ ấy. Nó nhìn lại. Điều này khiến cho cậu ta bối rối rồi quay lưng đi, nó càng cảm thấy tò mò hơn!
Hà Liên chạy lại, vẻ mặt lo lắng.
- Cậu bị khùng à? Sao lại gây chuyện với hai người đó, muốn gặp rắc rối sao?
- Tớ thích thế! - Nó cười tươi nhìn Hà Liên, vô bạn cành ngạc nhiên hơn.
Bỗng nó giật mình, nhớ lại câu nói của Hoàng Mỹ khi nói với Thiên Bảo.
Key ư? Chẳng lẽ . . . Không thể nào! Nhưng sao lại có sự trùng hợp như vậy được. Nó ngơ ra một lúc rồi tự an ủi mình rằng tất cả chỉ là hiều lầm và không nên nghĩ gì nữa. Đó là cách mà nó vẫn dùng khi bị bế tắc trước một vấn đề mà nó cho là khó khăn.
Trên đường về nhà, đầu óc nó vẫn miên man suy nghĩ về những chuyện xảy ra, nó không biết mình có làm đúng hay không nữa, nó chợt thấy sợ.

Sau bữa ăn tối, nó lăn vào bàn học để thanh toán nốt đống bài tập . . Nó thở dài nhìn những công thức khó nhớ và chồng vài tập thử thách tính nhẫn nại và kiên trì của nó.
Có tin nhắn!
Nó mở ra đọc, là của Đan Linh. Con nhóc nhắc nó đừng quên cuộc gọi ngày mai. Nó bực mình quăng điện thoại vào đầu giường. Rắc rối, đúng là rắc rối!

Kết quả của một đêm không được ngủ: Nó dậy trễ. Không kịp nhai miếng bánh mỳ, nó ba chân bốn cẳng bay lên xe phóng đến trường. Nó vội gửi xe chạy ba chân bốn cẳng vào lớp để tránh gặp cô giáo la sát. Và rồi nó trượt chân...
    Á. . . á . . . á . . .
Đó là một thứ tạp âm. Vì nó vô tình làm một người nữa phải gánh chịu cú va đập không đáng có này!
  Nó mở mắt và khiếp đảm khi thấy mình đang đè lên người mà đáng ra nó không nên đụng phải - Thiên Bảo. Nó trợn mắt vùng đứng dậy. Tất nhiên nó chẳng hề hấn gì vì người lãnh đạn chính là cậu hot boy tội nghiệp. Mặt nó đỏ bừng còn Thiên Bảo thì lồm cồm đứng dậy, quần áo lấm lem từ từ tiến lại gần nó.
Biết rằng sẽ cơ chuyện chẳng lành, nó nhắm mắt nhắm mũi vơ chiếc cặp rồi chạy thật nhanh, không quên để lại "lời nhắn gửi":
   - Tôi... Tôi xin lỗi nhưng tôi còn có việc gấp phải đi, nếu muốn tính sổ gì thì đợi lúc ra chơi nhé!
  Và  thế là nó bỏ chạy, để lại hắn đứng ngơ ngác như kẻ mất hồn.
   Vào tiết một.
   Nó vừa thở vừa hổn hển lau mồ hôi, Hà Liên ái ngại nhìn sang.
  - Cậu sao thế?
  - Không có gì, mình hơi mệt, sáng nay dậy muộn quá!
  - Tất cả các em lấy sách vở ra chuẩn bị vào bài!
Tiếng của cô giáo dạy lý vang lên khiến nó bình tĩnh trở lại. Nó mở cặp ra định lấy sách vở nhưng chợt khựng lại...
   Hốt hoảng. . .
  Nó đã cầm nhầm cặp của Thiên Bảo.
  Mặt nó nhăn lại trông khổ sở vô cùng. Hà Liên lại nhìn sang. Nó cũng khồn buồn để ý, trong đầu nó lúc này là một mớ hỗn độn, không có sách vở thì làm sao học đấy?? Nhưng may là trong cặp của nó không có giấy tờ gì quan trọng. Nếu không chắc nó phải đập đầu vào gối mà tự tử mất thôi!
Tuy nhiên, trong vô vàn xui xẻo thì cũng còn một cái gọi là may mắn. Trong chiếc cặp lộn chủ mà nó đang giữ có cuốn sách lý. Nó nhủ thầm xin lỗi Thiên Bảo rồi đặt sách và vở lên bàn, khéo léo để Hà Liên không phát hiện ra nó đang dùng đồ của hot boy.
  Hai tiết lý nặng nề trôi qua.
  Đầu nó vẫn ong ong chưa thể trở lại bình thường, nó đang cố gắng chuẩn bị tinh thần để chịu tội, nó tưởng tưởng đến viễn cảnh đau khổ sắp xảy ra và tự an ủi cho số phận của mình.
Ra chơi.
Trông mặt nó lúc này chẳng khác gì kẻ sắp bị hành hình. Ai nhìn cũng phát sợ. Nó gục đầu xuống bàn và nhắm chặt mắt lại. Chờ đợi.
  Nhưng mười lăm phút trôi qua mà nó vẫn không thấy động tĩnh gì. Nó ngẩng mặt lên, chuông báo vào tiết ba đã reo lên, nó không tin vào mắt mình nữa, nó đã thoát, Thiên Bảo không tìm tới nó. Ít ra là trong lúc này!
Nó đứng phắt dậy, vẻ mặt vui sướng lạ lùng. Cậu lớp trưởng lại nhìn nó, nó cũng không để ý nữa. Nhưng lần này cậu ta lại nhanh nhảu chạy đến, đứng sát bên nó, vẻ mặt trông vô cùng khẩn thiết. Nó ngẩn người nhìn cậu ta với những dấu hỏi to đùng. Cậu lớp trưởng cứ nháy mắt liên tục với nó, tay dụi dụi vào người nó như đang ám hiệu gì đó. Nó vẫn không hiểu. Cuối cùng không còn cách nào khác, cậu lớp trưởng đành phải lôi xộc nó ra ngoài cửa trước ánh nhìn của các thành viên trong lớp.
Nó bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào mặt lớp trưởng.
- Nè! Cậu bị khùng à???
- Cậu... cậu...
- Thật là... cậu nhìn váy của cậu đi!
Và mặt nó đỏ bừng lên, hai tay bụm miệng lại để không phát ra tiếng "á". Váy của nó đã bị rách một đường dài phía bên trái.
  Nó nhìn lên lớp trưởng rồi nhìn xuống chiếc váy của mình. Xong rồi... chạy thẳng!
  Nó cảm thấy quá xấu hổ. Chạy nhanh vào phòng vệ sinh nữ rồi ngồi khóc lóc trong đó. Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy xấu hổ như vậy, nó muốn độn thổ, muốn trở nên vô hình!
- An Di! Cậu có trong đó không??
Nó vừa nấc vừa ngẩng lên. Ai đó đang gọi nó...
- Ai đó? Hức hức...
Nó nín khóc ngay lập tức. Duy dương ư? Cái tên này... là cậu lớp trưởng??? Nhưng đây là phòng về sinh nữ mà???? Nó đứng dậy mở cửa phòng vệ sinh.
- Cậu... cậu sao lại ở đây??? Cậu là con trai cơ mà???
- Không nói nhiều nữa! Đây là cặp của cậu và áo khoác của tôi, nó cũng khá dài nên cậu có thể mặc vào để che chỗ bị rách, tôi sẽ nói với giáo viên bộ môn là cậu bị ốm nên xin về. Cầm lấy. Tôi đi đây!
Nó ôm đống đồ vào người với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Đó là lớp trưởng của nó sao???
Một lúc sau nó phì cười, hoá ra cậu bạn lớp trưởng Duy Dương của nó lại dễ thương đến thế. Nó chợt cảm thấy ấm lòng.
  Chiều.
  Đang ngủ ngon lành thì tiếng nhỏ Linh dưới nhà vọng lên chan chát. Nó vùng dậy như người mộng bước xuống cầu thang.
- Mày vẫn con ngủ được à? - Đan linh cất giọng hờn dỗi, không hiểu sao một đứa như nó lại có thể chơi thân với một đứa có tính cách yểu điệu quá đáng như thế.
Nó mắt nhắm mắt mở nhìn con bạn và ...suýt té
- Trời ơi, mắt mày sao sưng vù lên thế? Bộ mày không ăn không ngủ mà chỉ biết khóc thôi à??? - nó bực mình nói lớn.
-Hic, tao ... hức hức...
- Thôi thôi, tao lên thay áo quần đây, đừng có rơi mua trước mặt tao nữa.
Nói xong nó bay vù lên cầu thang, nếu không nhanh chân nó sẽ phải chứng kiến một cơn mưa nước mắt từ con bạn.
- Đi đâu đây?
- Quán cà phê! Hức hức...
- Thì biết là quán cà phê nhưng là quán nào mới được?!
- Beta! Hức hức...
- Rồi! Ngồi tên và nín ngay đi!
Nó ngán ngẩm
Dừng xe trước quán cà phê, nó bảo Linh vào trước ngồi nói chuyện với tên khốn nạn, nó sẽ vào sau và ngồi bàn bên, dẫu sao cũng là chuyện riêng giữa hai người.
Nó bước vào chăm chú tìm con bạn thân, may mắn là bàn bên cạnh vẫn còn chỗ trống. Nó lẳng lặng bước đến và ngồi xuống, lắng tai nghe cuộc đối thoại của một đôi "đứt gánh giữa đường".
- Sao tới muộn thế? - Tên sở khanh cất giọng.
- Tại... tại... xe hư! - Đan linh có vẻ rất sợ tên này. (Nó bỗng thấy bực mình.)
- Anh vào đề luôn, thực sự em rất dễ thương, rất hiền, rất biết nghe lời, tóm lại là hội đủ tiêu chuẩn. Anh cũng rất thích em nhưng đó là chuyện quá khứ, nói thật là em khiến anh thấy chán. Chúng ta còn trẻ nên dứt khoát, để tránh đau khổ cho cả hai khi không còn tình cảm với nhau. Chúng ta chia tay, em đường em, anh đường anh. Ok?
- Nhưng... nhưng...
- Có lẽ em sẽ buồn một vài hôm nhưng không sao, tất cả cũng sẽ qua. Cứ bình tĩnh! - (nó nổi điên trước giọng điệu đểu giả đến phát ngấy của tên đó.)
- Có phải... có phải anh đã có người khác??? - Đan linh hỏi với giọng yếu ớt.
- Chuyện này cũng khó nói... cứ cho là vậy!
- Anh... anh thật là quá đáng! Huhu
Nó chợt cảm thấy xấu hổ thay cho con bạn, tự nhiên lại khóc trước một kẻ không ra gì. Nó không thể ngồi yên được nữa!
- Đứng dậy, đi về thôi! - nó lôi con bạn đứng dậu ra lệnh.
- Ai thế này? - Tên khốn nạn tỏ vẻ ngạc nhiên.
  Nó không trả lời mà chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường và căm ghét.
- Tao đã bảo mày đừng đến vậy mà mày không nghe, bây giờ thì thấm chưa? Thật không chịu nổi mày, cái tên khốn nạn này có gì để mày phải lưu luyến chứ? - nó nói to.
- Này này cô em! Nói năng đoàng hoàng, ai là tên khốn nạn hả?
- Đứng dậy nhanh. Tao không muốn một trông thấy bộ mặt bỉ ổi vô liêm sỉ này thêm một giây nào nữa. - nó quát và Đan linh lại khóc um lên.
Cuối cùng nó cũng lôi được con bạn đứng dậy, đang định bỏ đi thì tên kia kéo tay nó lại.
- Này cô nhóc! Ăn nói kiểu gì thế? Không còn phép tắc gì nữa à?
Lần này thì nó nổi điên thật sự, nó quay lại tát tên kia một phát "không thấy bầu trời" rồi xả một tràng:
- Phép tắc à? Không có phép tắc với hạng người như anh. Tôi cảnh cáo anh lần cuối, anh không được làm phiền đên bạn của tôi nữa, hãy để nó yên. Một kẻ như anh không xứng đáng với tình yêu của nó.
Rồi nó quay đi, nhưng hình như vẫn cảm thấy chưa thoả, nó quay lại hất nguyên ly nước cam vào mặt tên khốn nạn:
- Con gái không dễ ăn hiếp đâu!!
Nó bỏ đi, để lại vô vàn ngạc nhiên cho tất cả khách trong quán. Tên kia thì đứng như trời trồng, sững sờ nhìn theo bóng kẻ vừa tát mình. . .




Bây giờ mình vừa thi xong nên rảnh sẽ ra chap bất cứ lúc nào viết xong, có sai sót gì mong mọi người góp ý ạ!! :3

   - Lý Huyền Vũ -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro