Chap 3: Oan gia =))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối...
Vừa ngồi vào bàn học nó sực nhớ đến chiếc cặp tội nghiệp. Nhưng tại sao giờ ra chơi chiều nay không thấy Thiên Bảo tìm nó để đòi lại, chẳng lẽ hắn ta không cần thiết chiếc cặp này sao??? Nhưng nó thì rất cần ... chiếc cặp caro, đó là quà sinh nhật của ba - món quà duy nhất ba tặng cho nó kể từ khi nó biết mở quà!
Học được hai tiếng, nó lăn ra ngủ trên bàn với một mớ suy nghĩ lộ xộn. Sáng mai nó sẽ đi tìm Thiên bảo để đòi lại cặp.
Sáng...
Nó thay quần áo và chợt nhìn thấy chiếc áo khoác màu nâu của Duy Dương, nó lại tủm tìm cười. Cậu ta thật sự rất thú vị, không khó gần như bấy lâu nay nó vẫn nghĩ. Ăn sáng xong, nó rời khỏi nhà với chiếc cặp của Bảo và cái áo của Dương, hai thứ nó cần phải trả lại và lấy lại cái của nó.
Vừa đến trường nó chạy ngay vào lớp.
Nhưng cậu lớp trưởng hình như chưa đến. Nó ngỡ sẽ gặp cậu ta, sớm trả áo để tránh ánh mắt dị nghị của lũ bạn, không ngờ hôm nay nó lại đến trước, thường ngày Duy Dương tới rất sớm mà! Nó chợt thấy thắc mắc.
Năm phút... chỉ còn năm phút nữa là vào học mà Duy Dương vẫn chưa đến! Nó bắt đầu lo lắng. Lần đầu tiên nó cảm thấy lo lắng cho một tên con trai nào đó.
Hà Liên thấy nó có vẻ bất thường liền hỏi:
- Cậu sao thế?
- Không sao!
Đó là câu hỏi và câu trả lời luôn được sử dụng trong cuộc trò chuyện của nó và Hà Liên, không gì hơn, đơn giản đến mức chán nản, ở Hà Liên luôn có một cái gì đó luôn khiến nó phải băn khoăn và khó hiểu.
Bỗng nó thấy Duy Dương từ ngoài cửa chạy vào với vẻ hớt hải. Cả lớp chạy đến hỏi cuống quýt, nó không đến nhưng cố gắng lắng tai nghe, nó không thích đám đông.
- Sao thế Dương?? Có chuyện gì mà vội vã thế??
- Mình... mình... mình vừa tông xe...
Khuôn mặt Dương tái nhợt lộ rõ vẻ sợ hãi, nó cũng thế!
- Sao cơ? Tông xe? Cậu tông người ta ư? Có ai bị thương không? Nặng hay nhẹ? Do cậu hay do người ta???
- Nặng lắm... nặng lắm... nằm một đống giữa đường... máu me bê bết...
Cả lớp hoảng loạn, nó thù trợn tròn mắt, không thể đứng ngoài được nữa, nó chạy đến, cầm chặt lấy tay của Dương hỏi dồn:
- Có thật như vậy không? Tại sao lại có thể như thế được?
- Thật...
- Vậy giờ họ ở đâu? Sao lại không đua đi cấp cứu mà còn chạy vào đây làm gì???
- Không kịp nữa rồi...
Cả lớp hét toáng lên, đứa nào đứa đáy nhìn nhau đầy khiếp sợ, nó thì nhìn chằm chằm vào Duy, anh mắt không thể bi đát hơn.
- Nam hay nữ, già hay trẻ??? - nó hỏi bằng giọng sầu thảm.
Dương thoáng ngạc nhiên
- Cũng không biết nữa...
- Sao lại không biết, con người chứ có phải con chuột đây mà khôn biết là nam hay nữ chứ?? - nó nổi khùng hét toáng lên.
- Thì là chuột mà! - cậu lớp trưởng thản nhiên nói.
Nó và các bạn như đáng rơi tự do trên không. .
Duy Dương phá lên cười, cả lớp vẫn ngơ ngác nhìn nhau. Sau một phút trấn tĩnh, tất cả đã hiểu ra, đó đều là trò của lớp trưởng.
- Thằng điên này, mày hết trò rồi sao mà bày ra cái này để doạ hả? Đồ không có trái tim!
- Ai bảo mình bịa, sự thật là thế mà, mình đi học trễ, gấp quá không chú ý nên mới cướp đi sinh mạng của hai chú chuột tội nghiệp.
Cả lớp phá lên cười, không ngờ lớp trưởng hằng ngày ít nói cũng biết pha trò!
Riêng nó thì thấy không vui tí nào, nó lẳng lặng quay trở về bàn học. Lần đầu tiên trong đời tim nó đập mạnh như thế. Ấy mà sự lo lắng của nó thành vô nghĩa. Thật là...
Vào giờ học.
Nó vẫn còn cảm thấy khó chịu xen lẫn xấu hổ, hành động quan tâm quá đáng vừa rồi của nó trước mặt Duy Dương không biết có làm cậu ấy chú ý không, nó mong là không, càng mong càng tự trách cái tính bộp chộp của mình.
Bỗng chiếc áo khoác của Dương trong cặp nó rơi ra, nó vội cúi xuống nhặt lên, nhưng Hà Linh đã nhìn thấy.
- Áo của ai thế? Mình trông quen quen, hình như không phải của cậu.
- À ... Ừ... (nó lúng túng) của mình ấy mà...
- Vậy sao? - Hà Liên hỏi với vẻ nghi ngờ.
Nó không nói gì, quay mặt lên bảng. Hà Liên cũng biết ý nên không hỏi nữa.
Giờ ra chơi, lớp vắng người. Nó lấy cái áo trong cặp tiến đến chỗ Dương.
- Nè! Trả cho cậu! Cảm ơn vì đã giúp tôi!
- Không sao! Không cần phải khách sáo như thế! - Duy Dương cười.
Nó cũng cười nhẹ. Không biết nói gì thêm, nó quay gót định bước về chỗ ngồi.
Bỗng Duy Dươg níu tay nó lại...
- Cậu không định trả ơn cho tôi sao?
- Trả ơn??? - nó ngạc nhiên
- Nếu cậu thấy khó thì thôi!
- Không! Tôi cũng không thích nợ nần người khác, cậu muốn tôi trả ơn cái gì đây? - nó nhấn giọng.
- Ra về cậu đợi rồi biết thôi.
- ???
Nó thắc mắc nhưng cung không hỏi thêm nhiều. Nguyên nhân là vì nó còn chuyện chưa giải quyết.
Nó chạy lại chỗ ngồi lấy chiếc cặp lộn chủ rồi phóng nhanh ra của tìm Thiên Bảo.
- Dk13A! Đây rồi! - nó lẩm bẩm.
Sau một hồi thu hết can đảm nó mới dám hé mặt vào cửa lớp gọi một cô bạn ngồi bàn đầu hỏi nhỏ:
- Cho mình gặp Thiên Bảo với!
- Thiên Bảo???
- Đúng! Thiên Bảo! - nó nói nhở hết mức có thể.
- Tụi bay ơi! Có một em mới toanh tới tìm hoàng tử của lớp mình kìa! - cô bạn hét lớn với một nụ cười tươi như...bông.
Nó cứng người, trong khi nó cố gắng hỏi nhỏ nhẹ để giảm bớt sự chú ý thì...
Nó lắc đầu cúi xuống.
May mắn là Thiên Bảo có trong lớp.
Cậu ta đủng đỉnh bước đến, vẫn điệu bộ đó, vòng hai tay và đứng dựa vào thành cửa.
- Cậu tìm tôi?
- Ừ ...
- Có chuyện?
- Ừ...
- Chuyện gì?
Nó hít một hơi thật sâu và nói:
- Tôi... tôi... xin lỗi chuyện hôm trước. Cậu...cậu cho tôi lấy lại chiếc cặp!
- Cặp? Cặp nào??
Nó tròn mắt kinh ngạc.
- Cặp mà cậu lấy nhầm... À không! Cái cặp của tôi, khi đó tôi lấy nhầm cập của cậu nên ... - chưa bao giờ nó phải cúi đầu thê thảm như thế này.
- Xin lỗi! Không biết!
Cậu ta phán một câu cụt lủn rồi quay lưng đi vào.
Nó xị mặt, trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc" như thế này, nó quyết định "liều" mặc dù không biết là đúng hay không.
- Cậu đứng lại! Nếu không... - nó ngừng lại, dẫu sao vẫn cảm thấy có lỗi đôi phần.
Thiên Bảo dừng lại nhưng không quay đầu, một giây sau cậu ta bươc tiếp...
- Nếu không tôi sẽ công khai bí mật tình yêu của cậu cho coi! - nó la lên, đủ để tất cả chú ý.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó cùng với những dấu hỏi to đùng hiện lên trên từng khuôn mặt.
Thiên Bảo dừng hẳn lại, quay lưng và tiến lại về phía nó, mặt lạnh hơn tiền.
- Cậu vừa nói gì? Nhắc lại xem!
- Tôi nói là nếu cậu không trả cặp cho tôi thì tôi sẽ công khai bí mật tình yêu củ chuối của cậu. - nó nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.
- Tôi không đùa với cậu. Đừng bịa chuyện thêm phiền phức.
- Key biết Lin đang giận Key, rất giận là đằng khác. Nhưng thực sự Key không cố ý. Chỉ là... chỉ là Key không thể kiềm chế... - nó ghé tai Thiên Bảo nói nhỏ nguyên văn lời tỏ tình bất đắc dĩ đêm nọ nó được nghe nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị hắn bịt chặt miệng lôi tuột xuống cầu thang.
Xuống tới chân cầu thang, đau tay quá nên nó giật mạnh.
- Thả tay ra, có gì thì nói đừng có lôi đi như thế! Đau!
- Cậu... tại sao cậu lại biết?
Lần đầu tiên nó nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt như vậy của hắn.
- Tôi cũng đâu có biết, tại cậu cả mà... - nó nói với vẻ thản nhiên.
- Đừng đùa nữa... tôi muốn biết tại sao. Có nói hay không? - Thiên Bảo trợn mắt nhìn nó với vẻ giận dữ, nó biết không nên đùa vào lúc này nên nghiêm túc trở lại.
- Tôi không đùa. Đêm đó tôi đang ngủ ngon lành thì cậu gọi lung tung phá hỏng giác ngủ của tôi. Ban đầu tôi tưởng thằng khung nào nôi cơn, hoá ra là cậu.
- Sao cơ? Không thể có chuyện đó được!
- Tôi cũng có biết đâu!
- Số di động của cậu là ...
- Hỏi làm gì?
- Nói! - Thiên Bảo la lớn
- 0904523699
- Trời đất! - Thiên Bảo ngỡ ngàng.
- Sao? Đúng chưa? Tôi có rảnh đâu mà giỡn với cậu.
Thiên Bảo đứng sững một hồi, rồi xoa xoa tay.
- Này... này...
- Cậu phải giữ bí mật chuyên này. Tôi cấm cô nói cho bất kì ai. Nếu không đừng trách tôi!
- Đừng giở cái giọng doạ nạt ra đây, tôi cũng không phải hạng người đi kể chuyện người khác, nếu cậu chịu trả cặp cho tôi thì tôi cũng không lôi chuyện này ra nói đâu.
- Được rồi, tôi sẽ nói người đem cặp tới cho cậu.
- Thế thì tốt! Tôi về lớp đây!
Nó thủng thẳng bước đi, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, nó quay lại hỏi:
- Mà Lin là ai vậy?
Thiên Bảo trợn mắt nhìn nó. Nó biết không nên đụng chạm vào lúc này đành xuống nước:
- Không nói thì thôi, tôi không hỏi nữa.
Và thế là nó trở về lớp. Thiên Bảo nhìn theo rồi thở dài...
Sự thật là hắn đã bấm nhầm số, chỉ sai một con số thôi nhưng lại ra cơ sự này. Âu cũng là ý trời...
Còn nó sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng những hành động bồng bột vừa rồi sẽ đem lại cho mình những rắc rối kinh khủng đến mức nào.
Ra về.
Phải khó khắn lắm nó mới "rước" được con ngựa điện ra khỏi nhà xe chật chội. Vừa ra đến cổng, nó đã nhìn thấy Duy Dương đứng đó tự lúc nào, nó lặng lẽ dắt xe đến.
- Cậu lấy xe rồi à? Đi thôi!
- Nhưng đi đâu? - nó tỏ vẻ khó hiểu.
- Cậu đi cất xe đi, tôi sẽ chở!
- Cất xe ư? Không cần đâu, tôi không thích. - nó lắc đầu.
- Tôi đi xe máy, cậu đi xe đạp, bất tiện lắm!
- Xe tôi cũng là xe đạp điện chứ bộ! Chạy cũng khá nhanh đó. Hứ! Cậu thật là...
Chưa nói hết câu thì nó bất ngờ khi thấy ai đó đang tiến lại phía mình, tay cầm một bó hoa to, người ấy càng tiến lại gần thì nó càng tròn mắt hốt hoảng. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro