Chap 4: Rắc Rối . . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào cô bé cá tính! Tặng em!
- Hơ! Anh tới đây làm gì? Tôi không nhận, anh về đi! - nó vừa ngạc nhiên vừa từ chối quyết liệt.
- Hãy cầm lấy và nghe tôi nói! - người đó dúi bó hoa vào tay nó và nhìn chằm chằm.
- Nghe cho rõ nhé! Trịnh An Di, từ nay tôi sẽ theo đuổi em!
- Nói cái gì thế?? - nó như kẻ mất hồn.
Nhưng người đó không trả lời mà bước đi. Nó ngơ ngác nhìn theo cho tới khi người đó leo lên chiếc xế đỏ bóng loáng phóng vù đi mất. Nhìn bó hồng nhung, nó càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ai thế? Bạn trai à? - Duy Dương nhìn nó rồi hỏi.
- . . .
- Tôi đang hỏi cậu đó!
- Không... không phải! Điên! - nó bừng tỉnh phủ nhận dứt khoát.
- Nhưng tại sao ...? - Duy Dương ngập ngừng rồi nhìn xuống bó hoa trên tay nó.
Nó nhìn rồi quăng thẳng vào thùng rác bên cạnh.
- Đồ khùng! - Nó lầm bầm.
Duy Dương thấy nó quăng một cách không thương tiếc như vậy bèn trố mắt nhìn nhưng rồi cũng không hỏi gì thêm. Tính Duy Dương là thế! Không muốn dò hỏi khi người ta không muốn nói.
- Chúng ta đi thôi! - Duy Dương
- Ừ!
Nhưng vẫn chưa yên, nó thoáng thấy dáng thấp thoáng đang tiến lại gần nó từ phía hành lang với ánh mắt đằng đằng sát khí. Không ai khác, chính là Thiên Bảo. Linh tính cho nó biết sắp có chuyện chẳng lành. May mắn thay, lúc đó Hà Liên đang dắt xe từ trong nhà xe đi ra, nó hét lớn:
- Liên! Mình có việc phải đi bây giờ, cậu đưa xe gửi ở phòng bảo vệ giúp mình nhé! Cảm ơn!
- Nói rồi nó nhảy thẳng lên xe của Dương vỗ mạnh vào vai cậu ta:
- Đi thôi! Nhanh lên!
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nó, Dương cũng vội vã theo, phóng nhanh ra khỏi cổng trường.
Năm phút sau nó mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tự hỏi không biết tại sao khi nhìn thấy Thiên Bảo nó lại hoảng sợ như vậy, bản thân nó cũng chưa chắc Thiên Bảo tìm nó mà! Nó thấy mình thật ngốc!
- Hey! Cậu đưa tôi đi đâu vậy?
- Ăn! - Duy Dương trả lời ngắn gọn.
- ???

Một buổi tối no căng - nó nghĩ như vậy khi được lớp trưởng "nhồi" không biết bao nhiêu thứ vào bụng!
- Tôi không ăn nữa đâu! - nó lắc đầu.
- No rồi à? - Duy Dương cười hiền.
- Cậu đòi tôi trả ơn mà sao lại đãi tôi ăn nhiều như thế chứ? - nó nhăn mặt vì quá no.
- Ai bảo tôi đãi? Cậu trả chứ? - Duy Dương nói với vẻ mặt tỉnh queo.
- Hả? - Nó nuốt ngụm nước xuống cổ, tròn mắt lo lắng nhìn Duy Dương.
- Tôi trả?? Cậu không đùa chứ? Toàn đồ đắt tiền như vậy sao tôi đủ tiền mà trả???
- Ha ha ... Thế mà cậu cũng tin, phong độ như tôi ai lại làm thế! Cậu dễ lừa thật! - Duy Dương cưới lớn.
- Cậu... thật quá đáng! - nó đỏ mặt trách móc, dù sao nó cũng chỉ là con gái, trước tình huống như thế này thì chỉ biết đỏ mặt thôi.
- Thôi, chúng ta đi! - Duy Dương vẫn cười, nhìn nó với ánh mắt thú vị.
Nó không nói gì, cũng không biết gì mà nói. Duy Dương kêu phục vụ tính tiền, nó nhìn cách trả tiền của Dương mà thấy lạ... Duy Dương trên lớp và Duy Dương bây giờ khác xa nhau! Rất ít nói nhưng lại hay cười, đôi lúc nó thích nhìn Dương cười hơn, trông rất... nó không thể diễn tả được!
- Về thôi!
Dương cầm tay nó lôi ra ngoài.
- Tối rồi!
Nghe đến giờ giấc bỗng nhiên nó giật mình, nó đi chơi mà không xin phép, thế nào rồi cũng bị mắng cho xem. Nó lật đật chạy theo Dương.
- Cậu đứng đây đợi, tôi vào lấy xe!
- Ừ!
Tự dưng nó thấy có lỗi, mang tiếng đi trả ơn mà toàn được Dương đãi chứ nó đã tốn đồng nào đâu. Bây giờ nó mới thấy mình là một đứa con gái vô duyên như mẹ vẫn hay mắng... hic.
Dương lái xe ra, nó cũng không để ý tay Dương hình như cầm theo một cái gì đó.
- Cầm lấy cái này!
- Bảo chìa ra cho nó một sợi dây ánh kim.
- Đây là gì thế?
- Tôi muốn cậu đeo nó!
- Đeo ư?
- Đó là yêu cầu duy nhất tôi muốn cậu thực hiện để trả ơn cho tôi!
- ???
- Không phải đồ đắt tiền đâu, cậu yên tâm khỏi ngại!
- Nhưng tại sao tôi phải đeo nó chứ? Mà đây không phải dây chuyền, cũng có phải là lắc tay đâu.
- Thì nó là lắc chân mà! Nếu cậu có đeo cũng không ai nhận ra đâu. Thôi, tôi chở cậu về trường kẻo bác bảo vệ lại la cho coi.
Nó ngồi trên xe đầu óc vẫn nghĩ ngợi về... cái lắc chân. Thế là sao nhỉ??
Về tới nhà, vừa bước vào cửa thì nó nhận được tin nhắn của Đan Linh, nội dung thảm vô cùng:
"Tao buồn quá mày ơi, tao nhớ anh quá, tao . . ." Còn một lô một lốc những lời than vãn dài dằng dặc phía sau nhưng nó không buồn đọc tiếp nữa. Nó chỉ nhắn lại một câu để an ủi con bạn thân: "không đáng để phải như thế!". Yêu mà khổ như con nhỏ chắc nó cam tâm tình nguyện ở vậy suốt đời luôn.
Nhắc đến Đan Linh chợt nó nghĩ đến chuyện xảy ra chiều nay, nó không thể ngờ tên đó lại hành động như vậy. Phải người tặng hoa và tỏ tình với nó chính là kẻ khốn nạn phá nát trái tim bạn thân của nó! Nó không hiểu tên đó nghĩ gì mà lại làm như vậy, chẳng lẽ anh ta không biết cá tính của nó hay sao mà còn muốn trêu đùa nó! . .

Sáng thức dậy, nó vội vã chuẩn bị sách vở cho vào cặp, bỗng chiếc lắc chân mà Duy Dương tặng rơi xuống, nó nhặt lên và băn khoăn có nên đeo hay không. Chần chừ một hồi lâu, cuối cùng nó cũng đeo vào chân. Nó nghĩ đơn giản chỉ là để trả ơn thôi, nhưng lòng thì lại xốn sang một cách kì lạ!
Tới cửa lớp, Hà Liên đã đến và đang ngồi ăn sáng, nó lẳng lặng đi đến chỗ ngồi và nhận ra cái gì đó dưới ngăn bàn của mình. Liên nhìn sang nói:
- Mình thấy nó khi đến lớp, không biết của ai nữa, chắc lớp dưới để quên.
Nó không trả lời vì nghĩ Thiên Bảo đã giữ lời hứa, nó mỉm cười và lấy tay lôi ra, nhưng ... đó không phải là chiếc cặp caro của nó, một chiếc cặp rất xịn nhưng không phải là thứ nó cần!
Mặt nó bỗng dưng tối sầm lại, Hà Liên thấy lạ nhưng không hỏi gì. Nó thì chú tâm nhìn vào chiếc cặp xa lạ với nỗi thất vọng tràn trề.
Vào giờ học.
Mặt nó buồn rười rượi, Duy Dương nhìn sang và cảm thấy kì lạ, nó biết Duy Dương đang nhìn nó nhưng ra điều không để ý.

Hôm nay có tiết của thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm lớp nó còn rất trẻ, cao to, dạy hay nhưng lại thiếu mất một yếu tố quan trọng, Vẻ - đẹp - trai, đôi lúc nó cũng thấy tiếc thay cho thầy.
- Các em, hôm nay thầy có một thông báo quan trọng! - giọng nói kiểu opera của thầy cất lên.
- ???
- Với danh hiệu là lớp có " mặt bằng  nhan sắc" hàng đầu của khoa, năm nay lớp chúng ta sẽ phải đoạt được ngôi vị Thiên Vương trong cuộc thi sắp tới! - Giọng thầy đầy vẻ tự hào.
- Hoan hô... Vậy là sắp có cái để coi rồi! - cả lớp bắt đầu nhao nhao như tổ quạ.
- Khi nào hả thầy???
- Cuối tháng sau!
- Hoan hô! Bic bic!
- Các em trật tự! Chúng ta vào tiết học nào!
Cả lớp bỗng im bặt, nó thì không quan tâm lắm tới những cuộc thi như thế, nó nghĩ rằng nó không hợp.
Đang loay hoay với những suy nghĩ trong đầu thì nó ngạc nhiên khi có một bạn ngoài cửa lớp gọi tên:
- Dạ thưa thầy, An Di có người gửi đồ!
Nó vội vã chạy ra nhưng vẫn không hiểu chuyện gì. Cô bạn đưa cho nó hộp quà to đùng được bọc bằng giấy màu hồng lấp lánh, nói rằng có anh nào muốn gửi cho nó. Nó hỏi tên nhưng cô bạn không biết, nó đành ôm hộp quà về chỗ ngồi trước ánh mắt tò mò của cả lớp.
- Ai gửi cho cậu thế - Hà Liên nhìn hộp quà.
- Cũng không biết nữa! - mặt nó lộ ra vẻ ngờ nghệch...

Ra chơi.
Nó để hộp quà đó rồi chạy đi tìm Thiên Bảo hỏi về chiếc cặp yêu dấu, cũng muốn tránh ánh mắt của Duy Dương, bản thân nó cũng không hiểu tại sao nó lại như thế nữa. Đúng là thật rắc rối.
  Nó lết đến lớp Thiên Bảo với vẻ mệt mỏi. Nó hét lớn chẳng nề hà gì nữa:
- Thiên Bảo, cậu ra đây cho tôi!
Cả lớp nhìn nó không chớp mắt, chưa một ai dán xưng hô với hắn ta như thế, nó là người đầu tiên!
Nhưng Thiên Bảo không ở trong lớp.
Sau một phút bình tĩnh nó mới nhận ra mình gây ra một sự chú ý quá đáng. Nó nhắm mắt cúi xuống với vẻ xấu hổ ngẩng lên cười một cái để lấy cảm tình và xoay người quay về lớp.

Thì bỗng có tiếng nói  ...

- Cậu tìm tôi? - Thiên Bảo ở phía sau khiến nó giật mình quay ngoắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro