Chap 5: Nghiệt duyên..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cặp của tôi đâu? - nó bắt đầu tỏ thái độ giận dữ.
- Tôi đã trả rồi, cậu còn đòi gì nữa?
- Không phải! Đó không phải là cặp của tôi! - nó càng giận dữ hơn.
- Đúng là... theo tôi!
Thiên Bảo cầm tay nó lôi đi, đó là cách tốt nhất  để trốn khỏi ánh mắt dò hỏi của đám người xung quanh, có lẽ nó sẽ là người lập kỷ lục về số lần gây náo động ở trường này.
- Thả tay ra! - nó vùng tay.
- Tất nhiên, tôi cũng có muốn đâu! - Thiên Bảo buôn tay nó ra.
- Bây giờ thì trả lời đi! Cặp tôi đâu!
- Mất rồi! - Thiên Bảo đáp cụt lủn.
- Cái gì? - nó giấu không nổi vẻ ngạc nhiên.
- Cũng không biết sao lại mất nữa... nhưng tôi đã mua cái mới đền rồi mà!
- Thôi đi, đừng tỏ ra như thế! Tôi thấy không hợp với cậu chút nào! - Thiên Bảo nhăn mặt.
- Cậu thích hay không thích cũng mặc xác cậu, bây giờ tôi yêu cầu cậu trả lạ cái cặp của tôi ngay lập tức! - nó nói, giọng nghiêm khắc.
- Tôi đã nói là mất rồi, tôi không thích đùa!
- Tôi cũng không đùa! - giọng nó run run
- Mệt cậu quá! - Thiên Bảo nói với vẻ lạnh lùng rồi bỏ đi.
- Thật quá đáng! - nó nói thầm với vẻ bức xúc, nhìn theo bóng Thiên Bảo một xa dần.
  Và . . .
- Ui da!
Đó là âm thanh được thốt ra từ miệng hot boy sau khi bị nó giáng một đòn chí tử.
Cụ thể là nó bay đến, dùng cùi chỏ tống một cú thật mạnh vào lưng Thiên Bảo khiến cậu nhóc ngã lăn ra đất, nhưng vì hăng quá nên nó... cũng ngã luôn.
Vậy là nó đã ba lần "đụng" vào người hot boy với mức độ tăng theo cấp số nhân... Đầu tiên là đụng nhẹ, rồi vồ vập vào người ta, giờ là cố tình đánh hot boy. Một bản lĩnh phi thường!
Sau cú đáp đất dữ dội ấy, nó lồm cồn bò dậy ... Thiên Bảo một tay chống đất, một tay ôm bụng từ từ đứng dậy, ngước mặt nhìn nó - ánh mắt "rực lửa".
Nó thoáng giật mình. Có lẽ cú đánh của nó quá mạnh, Bảo đứng lên rồi lại khuỵ xuống, nó nhanh chóng lấy tay đỡ vội. Nhưng kết quả lại không như mong muốn. Tay nó đã vô ý cào xước tay trái của Thiên Bảo. Đúng là một thảm kịch!.
Nó trở về lớp với bộ dạng quá thảm hại! Bây giờ nó mới thấy lo cho quãng thời gian tiếp theo. Ngày ngày phải đối mặt với tất cả những chuyện như thế này, Thiên Bảo chắc chắn sẽ không tha cho nó sau hàng loạt những vụ "khủng bố" mà nó đã gây ra. . .
Ngồi thẫn thờ một lúc, nó mới chợt nhớ ra hộp quà. Nó mệt mỏi rút cái nơ rồi từ từ mở. Nó không để ý rằng xung quanh là những ánh mắt xăm soi đầy tò mò.
Một chiếc băng đô cài đầu màu đỏ  nhung. Món quà mà không ai ngờ đến, nó không để ý cái băng đô mà ánh mắt của nó đang hướng về tấm thiệp cũng màu đỏ. Nó mở ra...
  "Tặng em!" Ký tên: Nam An.
Đó là một cái tên lạ hoắc đối với nó.
Tiếng lớp trưởng yêu cầu mọi người về chỗ ngồi đã chấm dứt mọi thắc mắc đang bủa vây nó. Duy Dương nhìn nó, ánh mắt dò hỏi. Nó cúi xuống, thấy bối rối vô cùng.
Duy Dương đến gần nói nhỏ chỉ đủ cho mình nó nghe:
  - Mình có chuyện muốn nói với cậu, cuối giờ gặp ở cổng trường!
  - Ừa . . .
  Nó lúng túng trả lời, tự dưng cảm thấy có lỗi với Dương. Nhưng vì sao lại thế thì nó không biết. Dương với nó chưa có một sự công khai nào cả, cũng chưa có ai thể hiện rõ lòng mình, chẳng qua chỉ là một buổi đi chơi thôi mà.
   Nó lại nhìn món quà . . . Không thể hiểu được!

Ra về.
Một vai nó đeo cặp của Thiên Bảo, vai còn lại vác thêm chiêc cặp mới, hồi nãy nó quên mất việc đem trả cho Thiên Bảo, nhưng có lẽ không cần thiết, Thiên Bảo mà thấy nó chắc sẽ ăn tươi nuốt sống nó mất, đợi một dịp thanh bình nó sẽ mang trả, rõ ràng không phải chỉ mình nó có lỗi mà.
  Sau khi thoát khỏi nhà xe chật chội, nó thấy Duy Dương vẫn đứng ở chỗ cũ. Nó hít một hơi sâu rồi tiến đến.
Đang trong tình trạng sầu thảm, nó chợt trông thấy ai đó ở bên kia đường mở cửa xe bước ra vẫy nó. Nó nhíu mắt nhìn (nó bị cận nhẹ) và nó tá hoá khi trông thấy người đó khi trong tay hắn giơ một tấm thiệp rất giống tấm thiệp trong hộp quà sáng nay nó mới nhận. Sau một giây chăm chú, nó ngã ngửa khi nhận ra đó là ai! Nam An, chính là hắn! Là tên khốn nó đã nguyền rủa! Biết được nó đã trông thấy và nhận ra mình, Nam An cười nhẹ rồi phóng xe đi, anh ta đến đây chỉ để làm như thế!

Nó như người trên mây, nhưng cái nhìn của Duy Dương khiến nó trở về với thực tại. Nó tiến đến và cất tiếng hỏi sau bao nhiêu dồn nén:
- Cậu muốn nói gì với mình à?
- Cũng không quan trọng lắm... nhưng mình muốn làm rõ một điều...  -  giọng Dương trầm xuống khiến nó càng lo lắng.
- ???
- Cậu đã có bạn trai? - Dương hỏi với đôi chút ngượng ngùng.
- Ai bảo cậu thế? - Nó tròn mắt.
- Mình cảm thấy thế!
- Không... làm gì có... mình...
Nó định kể cho Dương nghe chuyện của nhỏ Đan Linh và Nam An nhưng tiếng chuông điện thoại làm nó phải ngưng lại.
- Alo! Có chuyện gì vậy mẹ?
- Con về nhà nhanh nhé! Mẹ có chuyện gấp!
- Chuyện gì thế mẹ? - nó bắt đầu lo lắng.
- Con cứ về nhà đi!
- Ơ... alo...
Nó nhìn chiếc điện thoại rồi nhìn sang Dương.
- Xin lỗi cậu, mình phải về đây, có gì mai gặp rồi nói cũng được!
- Ừ! - Dương trả lời với vẻ buồn buồn.
- Chào cậu!
Nó biết Dương không vui nhưng nó không thể ở lại. Nhìn ánh mắt Dương nó chợt thấy khó chịu những cũng đành dắt xe ra về. . .
Vừa về đến nhà nó đã chạy xộc vào cửa, miệng kêu í ới:
- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?
- Về rồi đấy à? - mẹ nó ngồi trên ghế phòng khách quay nhìn nó.
- Có chuyện gì mà mẹ gọi con về gấp thế?
- Thì mẹ sợ con hay đi chơi với bạn về trễ nên mẹ gọi cho chắc.
- Đúng là. . .
- Thôi, mau lên phòng thay đồ rồi đi cùng mẹ.
- Đi đâu vậy mẹ?
- Tới nhà một người bạn của mẹ, nhanh lên kẻo người ta đợi.
Nó ngớ người một lúc rồi cũng lò dò bước lên gác.
Trên đường đi.
- Sao con chưa bao giờ nghe ba mẹ nói về việc có bạn ở đây nhỉ?
- Thì lâu nay họ có ở đây đâu, họ mới từ Mỹ về. Đó là những người bạn tốt nhất của cả ba và mẹ đấy.
Nó "à" lên một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
  Taxi dừng trước một ngôi biệt thự cực kỳ sang trọng, đó là lần đầu tiên nó được tận mắt thấy một căn nhà đẹp như thế!
Mẹ nó bấm chuông, cánh cửa sắt màu xám chạm trổ hoa văn cao ngất ngưởng từ từ mở. Một người phụ nữ trung niên trông rất sang trọng đứng sau cánh cổng thấy mẹ nó liền chạy lại và ôm chầm lấy, nó ngạc nhiên.
  - ôi! Phương, mình nhớ cậu quá, đã mười năm rồ còn gì! - người phụ nữ đó nói vẻ xúc động.
- Mình cũng nhớ cậu nhiều lắm! Trông cậu đẹp hơn xưa nhiều! - Mẹ nó cười rạng rỡ.
- Thôi, vào nhà rồi hãy nói... mà đây là An Di ư? Sao trông lớn thế này? - người phụ nữ nhìn nó với ánh mắt đầy trìu mến.
- Dạ, con chào bác! - nó kính cẩn.
- Ừ! Nhưng nó ngang lắm, giống y như cậu hồi còn con gái! - mẹ nó đùa.
Hai mẹ con bước vào trong. Nó tròn mắt nhìn xung quanh với vẻ ngỡ ngàng. Ngôi nhà màu trắng ngà với nhiều ô cửa sổ được thiết kế theo kiểu cổ điển, những giàn hoa giấy màu vàng, đỏ, da cam quấn quýt những thành rào tạo nên một không gian thanh khiết cho mái hiên.
Nó và mẹ ngồi trên chiếc ghế màu đen nhung, người phụ nữ đi vào trong và bưng ra hai cốc nước chanh.
- À! An Di năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? - người phụ nữ nhìn nó hỏi.
- Cậu quên mau thế? Nó kém con cậu 2 tuổi!
- Ừ nhỉ! Công việc làm mình lú lẫn mất  rồi! - bà ấy cười tươi.
- Thưa bà chủ, cậu chủ đã về! - Tiếng chị giúp việc làm nó giật mình.
- Mới nhắc nó đã về rồi! - người phụ nữ nhìn ra cửa.
Vì nó ngồi quay lưng ra cửa nên không nhìn thấy cậu ta và cũng không định quay lưng lại để nhìn. Nhưng khi nghe giọng nói của cậu ta thì nó ngạc nhiên và chồm người nhìn lại.
- Thưa mẹ, con đã về!
Và ngay khi nó quay lại nhìn thì mắt nó gần như "lệch tròng" khi chiêm ngưỡng dung nhan của cậu chủ. Nó không tin vào mắt mình. Nó chớp mắt liên tục, còn cậu chủ cũng sững sờ nhìn nó, hai cặp mắt bộc lộ sự ngỡ ngàng tột độ. Phải! Không ai khác, đó chính là Thiên Bảo!

Nó chỉ kịp "á" lên một tiếng rồi úp mặt vào người mẹ... trớ trêu thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro