Chap 6: Tỏ tình An Di?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Sao thế con? - Mẹ nó ngạc nhiên hỏi.
  - Hai đứa học cùng trường à? - Mẹ Thiên Bảo bất ngờ hỏi.
- Hình như thế! Nhìn đồng phục con cậu giống đồng phục của nhỏ Di mà! Đúng là duyên số! - mẹ nó cười
- Lại đây Key! - mẹ hot boy vẫy tay.
Thiên Bảo ngồi xuống, mắt vẫn chưa rời khỏi nó. Nó không dám nhìn lại, cứ chúi mặt sau lưng mẹ.
- Sao tay con lại bị thương thế này? - mẹ Bảo cầm tay con trai lo lắng hỏi.
- Không sao cả, con vô ý! - Thiên Bảo nói, mắt vẫn nhìn nó chằm chằm, còn nó vẫn không dám nhìn. Đó là vết thương do móng tay nó gây ra.

Suốt buổi nói chuyện, nó không nói gì, Thiên Bảo cũng vậy, chỉ có hai người mẹ là nói chuyện rôm rả, họ đâu biết mối quan hệ phức tạp của nó và Thiên Bảo, chậc chậc ...
- Key, dẫn bé Di lên trên tham quan nhà mình đi con, bạn bè học cùng trường thì còn lạ lẫm gì nữa! - Mẹ Bảo vỗ vai con trai.
- Dạ????? - nó và Thiên Bảo đồng thanh.
- Đúng rồi, hai con lên lầu chơi để người lớn nói chuyện cho thoải mái! - mẹ nó cũng đồng tình.
  Nó quay sang nhìn mẹ với ánh mắt trách cứ. Tại sao mẹ lại dẫn nó theo, lại còn bắt nó... nó bực mình nhưng cũng đành đứng lên theo Thiên Bảo. Cả hai như đang đeo hai cái gông dưới chân, lết thết từng bước nặng lên cầu thang.
  Lên tới lầu hai, Thái không nói không rằng đi thẳng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, để nó đứng bơ vơ một mình. Nó cũng không buồn gọi lại, nó biết Bảo đang giận nó, vả lại nó cũng không có gì để nói với Bảo.
Nó bước đi một mình. Không cần Bảo dẫn đi, nó vẫn có thể tham quan ngôi nhà này. Hot boy được sống trong một cung điện như vậy, hèn gì đôi lúc nó nhìn Bảo cứ nghĩ đến những chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích.
Men theo cầu thang, nó nhìn thấy những chậu hoa màu xanh nước biển bắt mắt phía ban công, nó tiến lại gần, trông chúng thật đẹp, nó mân mê từng cánh hoa đầy vẻ hứng thú.
- Đừng chạm vào nó! - tiếng Bảo cất lên làm nó giật mình đứng dậy.
- Làm gì dữ vậy! Tôi thấy nó đẹp nên chỉ muốn xem thôi! - nó bất mãn.
- Cậu không hợp với nó! - Bảo nói vẻ khẳng định.
- Cái gì? - nó bực mình - Thôi đi! Tôi biết cậu giận tôi chuyện chiều nay nhưng chính cậu là nguyên nhân của sự rắc rối, giá mà cậu không gọi nhầm rồi bắt tôi phải nghe những lời tỏ tình kỳ cục thì có lẽ tôi và cậu đã không có nhiều mâu thuẫn như lúc này. Mặc dù tôi không phải là cô Lin gì đó, nhưng tôi nghĩ với lời tỏ tình vô duyên như thế thì không ai đủ can đảm để chấp nhận cậu đâu! - nó nói với vẻ trêu chọc.
Nhưng nó không ngờ đó là lời xúc phạm đối với Thiên Bảo. Cậu ta tiến nhanh về phía nó rồi dừng lại ngay trước mặt khiến nó phải dựa người vào thành cầu thang sau thấp lè tè sau lưng.
- Tôi không cho phép cậu can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi! - Thiên Bảo tỏ vẻ khó chịu.
- Tôi không thèm. - nó nói rành rọt.
- Từ nay hãy tránh xa khỏi tầm mắt của tôi! - Thiên Bảo nhìn nó không chớp mắt.
- Me too! - nó không thèm nhìn Bảo.
Thiên Bảo nhanh chóng quay người trở về phòng. Nhưng ... chân hot boy đã quệt phải chân nó một cái khá mạnh không thể giữ thăng bằng. Nó ngã nhào lăn mấy vòng bậc cầu thang. Thiên Bảo chỉ kịp nghe tiếng nó í ới trước khi ngã nhào xuống, tay cậu ta với theo định giữ nó lại nhưng không kịp...

Ò e ò e ò e . . .
Choàng tỉnh dậy, nó suýt nữa ngất khi nhìn thấy ba, bốn gương mặt đang nhìn nó chằm chằm...
Nó nhìn thấy mẹ, ba và bác nhu, mẹ Bảo, nhưng không thấy Bảo đâu. Nhớ lại chuyện kinh hoàng vừa rồi nó bực mình vô cùng.
- Con tỉnh rồi à? Con làm ba mẹ lo quá! Sao lại ngã từ cầu thang xuống? - mẹ nó suýt xoa.
- Tại vì... - nó nói lớn, định bụng nói do Thiên Bảo "bạo lực" nên mới khiến nó như vậy, nhưng nghĩ lại nó lại thôi. Dù gì nó cũng gây khá nhiều thương tích cho Bảo. Cói như nó trả lại. Hic...
- Sao con?
- Tại còn mải nhìn mấy chậu hoa nên trượt chân thôi! - nó nói với vẻ mệt mỏi rồi nghiêng đầu qua một bên và nhắm mắt.
- may là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. - Bác nhu an ủi mẹ nó.
- Ừ. . .
Cả ba người ra ngoài cho nó nghỉ ngơi. Có lẽ mai nó sẽ phải nghỉ học để ở lại bệnh viện theo dõi.
Thiên Bảo không vào thăm nó, nó cũng không quan tâm. Nhưng thực ra từ khi nó được đưa vào viện, cậu ta vẫn luôn đứng canh ở ngoài...
Nó nhận được tin nhắn trước khi chuẩn bị ngủ, lúc đó chỉ mới sáu giờ tối.
Một số máy lạ!
"Tôi nghe tin em bị tai nạn, tôi rất lo cho em, hãy mau bình phục, em đau làm tôi đau..."
Nó đã biết ai gửi. Nếu Linh biết nó đang là đối tượng của người yêu cũ có lẽ sẽ không tha cho nó đâu. Nhưng nó vô tội. Thế rồi nó không nghĩ gì thêm, nằm xuống ngủ!
  Tám giờ tối.
Nó tỉnh giấc khi thấy có dấu hiệu lạ: Ai đó đang nắm tay nó.
- Dương! Cậu đến khi nào thế? - nó ngạc nhiên khi thấy Dương đang ngồi bên cạnh, cầm tay nó.
- Một tiếng trước... thấy cậu ngủ nên mình không gọi. - Dương nhẹ nhàng nói.
- Sao từ ngày hôm qua đến giờ thái đôj cậu kì lạ vậy? - nó hỏi, giọng hờn trách.
- Xin lỗi... mình không cố ý... chỉ tại...
-???
- Thôi ... không nói nữa ... bây giờ mình muốn hỏi cậu, cậu phải trả lời thật lòng ... - Dương nhìn vào mắt nó.
- Ừ ... - nó cảm thấy bối rối.
- Cậu có bạn trai chưa?
- Ơ... tất nhiên là chưa... - nó bối rối hơn, mặt đỏ lên.
- Vậy cậu có đồng ý làm bạn gái của mình không? - Dương nghiêm túc hỏi.
Nó tròn mắt nhìn Dương. Nó không tin những gì mà cậu bạn lớp trưởng nói. Mặt nó đỏ rần, chưa bao giờ phải ngượng đến thế!
- Cậu cứ trả lời theo trái tim cậu cảm nhận... mình chỉ cần cậu nói "có" hoặc "không" thôi! - Dương nhìn nó chăm chú hơn.
- Mình...
Nhưng Thiên Bảo đã không cho nó nói. Hắn đẩy mạnh cửa bước vào, cả nó và Dương đều hướng mắt nhìn. Câu chuyện đành dang dở.
- Tôi đến đưa cháo cho cậu. - Bảo nói với giọng đều đều.
- Cảm... ơn! - nó thấy nghèn nghẹn trong họng, đơn giản vì nó thấy xấu hổ.
- Anh cứ để đó, tôi sẽ giúp An Di! Cảm ơn vì đã mang đến!
Thiên Bảo nhìn Duy Dương chằm chằm, không nói gì. Nó thấy trong đôi mắt Bảo có gì đó rất lạ. Hắn đưa cặp lồng cháo cho Dương, sau đó quay sang nhìn nó. Bây giờ mới để ý đến khuôn mặt của Bảo, cặp mắt sáng và lông mày rậm, trông rất lạnh và dường như vô cảm với thế giới xung quanh, và nó cũng phát hiện Bảo có đeo bông tai, một chiếc khuyên màu bạch kim thấp thoáng sau mái tóc. Người Bảo toát lên vẻ nam tính đặc biệt. Nhưng Bảo không nhìn nó nữa, quay lưng đi. Nó không hiểu sao hắn lại ít nói thế.
Thiên Bảo quay người bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Lấy hai tay vuốt mặt vẻ mệt mỏi. Thực ra hắn đã đứng ngoài từ lâu, nghe hết cuộc trò chuyện giữa nó và Dương, đến lúc nó chuẩn bị thốt ra câu trả lời thì hắn vào phá đám. Bản thân hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy. Trong lòng có hàng ngàn câu hỏi cho hành động của mình. Nhưng tất cả chỉ là nguỵ biện!
Sau khi ăn xong tô cháo, Dương cũng ra về. Trước khi đi, không quên nhắc nó:
- Mình sẽ chờ câu trả lời của cậu vào ngày mai! - Dương nở một nụ cười thật hiền, chúc nó ngủ ngon...
Còn lại một mình, An Di bất đầu suy nghĩ, nhưng nó nằm xuống và nghĩ rằng mai sẽ giải quyết tất cả... Phải! Ngày mai... rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Sáng sớm nó đã có mặt ở trường sau một ngày ăn ngủ trong bệnh viện. Nó bỗng thấy vui khi nghĩ về lớp. Mấy cậu nhóc cùng lớp nhảy bổ ra chào nó bằng những nụ cười không thể tươi hơn được nữa, nó cũng cười vì cảm thấy hạnh phúc. Tuyết đã đến và tặng nó một chiếc kẹo mút, mừng nó ra viện.
Bảo đến, Hôm nay trông cậu ta cực kỳ cuốn hút với kiểu tóc mới và một phong cách khác hẳn ngày thường, thực sự rất là đẹp trai, chính nó cũng thấy thế, và nó cũng ngại ngùng hơn.

Vào tiết học, nó đang chăm chú nghe giảng thì cô bạn hôm nọ lại lù lù bước vào cửa lớp nói lớn:
- An Di có người gửi quà!
Nó ngẩng mặt lên, tròn mắt rồi cũng hiểu ra. Cả lớp dường như cũng quen với "sự kiện" này trừ Dương...
Nó chạy ra, hộp quà lần này có vẻ nhỏ hơn, vẫn mau đỏ. Nó để hộp quà bên cạnh không để ý đến nữa.
Ra chơi.
Dương hẹn nó xuống căn tin, nó cũng đã chuẩn bị tinh thần để trả lời. Nó lon ton định chạy xuống cầu thang, nhưng sự hiện diện của Thiên Bảo trước cửa lớp nó khiến mọi chuyện hỗn loạn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro