Chap 1 - Công việc mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu biết điều gì xảy ra khi ta ngắt đầu một con gián không?

- Nó sẽ chết?

- Không, gián có khả năng sống sót nhiều ngày khi đầu đã lìa khỏi cổ. Nó sẽ nằm giãy giụa ở đó và ...

- Thôi đi, ghê quá!

- Thế cậu có biết điều gì kinh khủng nhất khi sư tử ăn thịt người không?

- Gì?

- Một khi đã nếm "vị người", sư tử có xu hướng sẽ tiếp tục. Nó sẽ xếp con người lên hàng đầu trong tháp thức ăn của mình và dành cả cuộc đời để săn lùng ...

- Cậu bệnh quá rồi! Cậu cần tìm việc để làm đi, thay vì chúi mũi vào Internet và bị nhiễm những câu chuyện điên khùng thế này.

- Thế cậu có biết ta có thể bị văng mắt ra nếu như cố gắng hắt hơi mà vẫn mở mắt không?

- Im đi! Nếu cậu không từ bỏ những thứ bệnh hoạn này thì tôi và cậu không thể sống chung trong cái nhà này nữa.

Và thế là mùa hè năm nhất đại học, Minkyung bắt đầu tìm việc làm thêm. Theo yêu cầu của cô bạn thân cùng phòng – Kyungwon, người đang không thể chịu đựng nổi gu tìm kiếm của cô. Minkyung bắt đầu khoanh vùng những công việc mình có thể tham gia.
Khi thấy Minkyung cứ vò đầu bứt tóc trên ghế sofa khi đã quá 12 giờ đêm. Kyungwon vừa ngáp dài vừa cho lời khuyên.

- Cậu nên đi làm gia sư đi! Vốn tiếng Anh của cậu trước giờ chỉ được dùng để mò mấy thứ nhảm nhí khủng khiếp trên mạng thôi, lần đầu tiên trong đời hãy dùng nó cho mục đích tốt đẹp đi!

Và thế là Minkyung mơ về những đứa nhỏ dễ thương. Bọn họ sẽ cùng nhau đọc sách trên những gác mái đầy hoa, bên cạnh là ly café xay, đàm đạo về từ vựng và ngữ pháp tiếng Anh.

Hôm nay Minkyung đã nhận được công việc. Một chị thư kí đã gọi và hỏi xem cô có thể nhận dạy thêm cho cả 3 đứa con của một ông giám đốc hay không. Khi bàn về lương, giọng chị rất phấn khởi. Nhưng khi cô hỏi về "lũ trẻ", chị bỗng dưng bật cười, giọng chị trở nên gấp gáp: "Tôi đảm bảo với cô là mọi thứ đều rất tuyệt vời."

Minkyung đã không biết rằng đó là mánh khóe để tránh trả lời sự thật của các cô thư kí. Bất cứ khi nào bạn hỏi vào chi tiết nhưng họ trả lời rằng "tổng thể" rất tuyệt vời, thì đó chính là điều bịp bợm.

Ngày đầu tiên đi làm, Kyungwon chuẩn bị cho Minkyung một chiếc áo màu bạc hà khá đẹp, chân váy mullet đen. Có lẽ là quá sặc sỡ cho một gia sư, nhưng cô vẫn đồng ý, phòng trường hợp biết đâu gác hoa mà cô tưởng tượng là có thật. Kyungwon nắm tay Minkyung thật chặt. Cô bạn rất chăm xài kem dưỡng da nên bàn tay nó mịn màng phải biết.

- Hứa với tôi nhé, cậu sẽ không kể cho chúng nó nghe những câu chuyện khùng điên mà cậu vẫn hay sưu tầm!

Giọng nó tha thiết kinh khủng, ánh mắt long lanh, giống y như lúc Minkyung sắp chuyển đến thành phố này, mẹ cũng nắm tay cô thật chặt và nói:

- Hứa với mẹ nhé, con sẽ sống ngon lành và không làm những trò điên khùng trước giờ con vẫn hay làm!

Thật đáng phẫn nộ, tất cả mọi người làm sao vậy chứ?

Không gác hoa, không café xay và cũng không những đứa trẻ dễ thương. Khi đến nhận nhiệm sở ngày đầu tiên, Minkyung đã biết mình hoàn toàn lầm lạc về cuộc đời này. Khoảng thời gian chìm đắm trên Internet với những thứ khủng khiếp khiến cô không kịp cập nhật rằng có những thứ kinh dị khác cũng đang diễn ra trong hiện thực này.

Ba đứa "học trò" nhìn Minkyung từ bên kia chiếc bàn phòng khách, ngồi xếp hàng trên chiếc ghế sofa đắt tiền. Gọi là "học trò" nhưng đứa con gái lớn nhất thì bằng tuổi cô. Với thành tích đánh bạn học ở hầu hết các trung tâm ngoại ngữ nổi tiếng trong thành phố, giờ đây cô nàng phải học tại nhà. Cô em gái nhỏ hơn một tuổi, khá dễ thương. Nhưng căn cứ vào 3 chiếc bông tai cùng ngự trị ở một bên tai phải, một hình xăm cung Thiên Bình nhỏ xíu ở chỗ đeo nhẫn ngón tay giữa, Minkyung ngờ rằng học tại nhà là phương án tốt nhất để hạn chế nó khỏi những trò chơi bời. Cuối cùng, con bé nhỏ xíu mới 5 tuổi, ôm gấu Teddy, lặng lẽ nhìn Minkyung với đôi mắt trong veo.

Không có cha mẹ của ba chị em ở nhà, thay vào đó là chị thư kí – người đã tiếp cô qua điện thoại, thay mặt cho phụ huynh. Mọi người chào hỏi nhau, sắp xếp lịch học. Nayoung – đứa con gái bằng tuổi Minkyung, chỉ trả lời những gì được hỏi. Yebin – em gái, chỉ trả lời những gì nghe có vẻ dân chơi. Xiyeon – đứa 5 tuổi, dùng đôi mắt to thao láo để trả lời mọi câu hỏi. Bọn nó làm cô căng thẳng. Minkyung không thể đóng vai bà cô giáo đeo kiếng, tỏ vẻ răng đe qua từng hơi thở. Cô thực tế chỉ là một cô gái 19 tuổi, mặt non choẹt, cố tỏ ra mình có thể kiểm soát được tình hình.

Cuối buổi, chị thư kí chào tạm biệt Minkyung. Cô đọc được trong đôi mắt chị sự đắn đo và phân vân, rồi bất ngờ chị ôm cô, tay vỗ vỗ vào lưng. Có cảm giác nếu đây không phải một vụ quấy rối thì nó có nghĩa là một lời động viên rất mãnh liệt. Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô. Xiyeon, mắt trong veo và đen láy. Cô đưa tay gõ nhẹ đầu mũi nó. Và nó mỉm cười.

Cha của ba chị em là người đàn ông luôn trong tình trạng "Tôi đang họp. Cô cần gì?" Và thực sự Minkyung cần ông ấy ở nhà để giải thích dùm cô xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra:

Ngày thứ 1, Yebin chẳng làm gì ngoài sải bước khắp căn phòng. Nó nói với cô rằng nó đang luyện tập dáng đi Marilyn Monroe. Đó là dáng đi rất nổi tiếng, là chìa khóa sự quyến rũ. Nếu như cô nhớ không lầm, thì ở đâu đó người ta viết rằng đây là dáng đi pha lẫn giữa sự ngây thơ và dâm đãng.

Ngày thứ 2, Nayoung thì chịu nhìn vào sách, nhưng điều đáng lo ngại là dường như cô nàng chỉ đọc đúng một chữ, ở một dòng, tại một trang, trong suốt 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Và cô không có nhiệm vụ gì khác ngoài việc lảm nhảm như người điên về việc hỏi xem cô nàng đang đọc đến đâu rồi.

Ngày thứ 3, Xiyeon cứ bắt cô phải kể đi kể lại câu chuyện "Cô bé bán diêm". Cô còn tình cờ phát hiện ra con gấu Teddy của nó biết khóc nức nở, có khoảng 5 phút đồng hồ nó chẳng làm gì khác ngoài việc tua đi tua lại tiếng khóc đó.

Nhưng người cha đó chẳng nói gì khác với Minkyung ngoài những lời: "Cứ kiên nhẫn. Hãy làm công việc của cô đi". Công việc của Minkyung là dạy học, là ngồi ê mông một tiếng rưỡi trên ghế, chỉ để nói những gì đã được soạn sẵn trong giáo án. Cô không thể nhìn vào những ánh mắt xa xăm của một đứa con gái để xem nó đang suy nghĩ gì. Cô cũng không thể khuyên nhủ cô em gái rằng có những giá trị tốt đẹp hơn ngoài việc đi trên giày cao gót. Cô cũng không thể xé xác con gấu Teddy của đứa nhóc 5 tuổi chỉ vì nó làm cô ớn lạnh.

Mẹ của ba chị em cũng bặt vô âm tín. Mỗi khi Minkyung hỏi đến, không ai thèm trả lời. Không khí nặng nề đi hẳn. Thế nên về sau, cô không hỏi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro