Chap 4 - Sẽ ổn thôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc sững sờ, Nayoung cũng có câu trả lời:

- Yebin, nó uống say rồi bị tai nạn giao thông.

Một chiếc taxi lại bon bon trên đường. Minkyung và Nayoung đều buồn rầu với ý nghĩ con bé khờ dại này, nó còn tự hủy hoại bản thân mình đến mức nào nữa chứ?!

Cô bấm nút gọi chị thư kí, 11h trưa nhưng chị không bắt máy. Điện thoại của người cha vẫn y như cũ, nằm ngoài vùng phủ sóng.

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. Cô và Nayoung ngồi lặng lẽ bên ngoài ghế chờ. Ai cũng hiểu rõ lần này không giống những lần trước. Một chị y tá xô cửa chạy ra ngoài, một lúc sau có thêm một bác sĩ nữa, hối hả chạy trở vào. Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.

- Tôi bị thằng người yêu của mẹ đập chai bia vào đầu.

Minkyung ngớ người mất vài giây mới hiểu Nayoung đang nói gì. Là chuyện lần trước.

- Tôi đi tìm mẹ để khuyên mẹ trở về nhà. Nhưng mẹ lên xe bỏ đi mất. Thằng đó giữ tôi lại. Tôi đấm vào mặt nó, vậy là nó đập chai bia lên đầu tôi.

Đây có phải là lúc thích hợp để hồi tưởng không? Hay là hai người chỉ nên ngồi đây, im lặng cầu nguyện cho Yebin sẽ ổn? Nhưng rồi Minkyung chợt hiểu ra, có lẽ Nayoung cần nói chuyện, một thứ gì đó khác để ngăn cô nàng nghĩ đến em gái đang nằm trong kia. Thế nên Minkyung nắm lấy tay Nayoung và nhắc đi nhắc lại:

- Sẽ ổn thôi mà, không sao đâu, sẽ ổn thôi!

Và Nayoung ôm cô, một cái ôm rất chặt. Dù không nhìn thấy giọt nước mắt nào của Nayoung nhưng Minkyung biết cô nàng đang khóc.

Điện thoại reo. Bên kia đầu dây là cô giáo trường mầm non của Xiyeon.

- Cô có phải là bảo mẫu của bé Xiyeon không? Bé Xiyeon đang bệnh, sốt rất cao. Tôi liên lạc với cha của bé và cô thư kí đều không được. May là cô nghe máy. Cha con bé từng nói cô là bảo mẫu, nếu có việc gì thì có thể gọi cho cô.

Minkyung tình cờ vướng vào một vụ chăm sóc cho ba con người vừa bị cha mẹ bỏ rơi. Ngay cả chị thư kí cũng phó thác mọi trách nhiệm cho cô. Dĩ nhiên là cô có khả năng xoay xở. Cô đã 19 tuổi, chưa từng có người yêu, tất nhiên là chưa lập gia đình và chưa có con. Cô vốn là một đứa không bình thường, bị mẹ và đứa bạn thân xem là thành phần cần phải hòa nhập xã hội để lấy lại cân bằng ...

Thế là cô chạy đi đón Xiyeon về nhà. Nayoung ở lại bệnh viện để lo cho em gái.

Con bé sốt khá cao, 39 độ. Minkyung lấy khăn ướt liên tục thấm nước để lau người cho nó. Xiyeon cứ co ro lại và run rẩy. Nhiệt độ không giảm, con bé đỏ như gạch. Cô nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó vẫn im re không hề cất tiếng. Vì mệt mỏi trước những chuyện vừa xảy ra, vừa hoảng hốt không biết mình phải xử lí như thế nào, vừa buồn vì thấy con bé thật đáng thương. Cô đầy lo lắng, hoang mang. Đúng lúc này thì Nayoung gọi:

- Minkyung cứ như thế thì làm sao lo cho con bé đây? Sẽ không có ai khác giúp chúng ta đâu vì vậy phải tự xoay xở thôi!

Và thế là Minkyung phải tiếp tục. Cô cho con bé uống thuốc vừa nãy mua trên đường về nhà, vẫn cứ lau khăn cho nó liên tục. Cứ 10 phút cô cho nó uống một muỗng nước. Cô còn kể chuyện cho nó nghe. Đến chiều, thân nhiệt của con bé đã hạ xuống 37 độ. Cô mừng rỡ nhắn tin cho Nayoung.

Cô nàng nhắn lại: "Yebin cũng vừa ra khỏi phòng. Nó ổn rồi. Không còn nguy hiểm nữa. Bác sĩ nói nằm viện một tuần để theo dõi."

Ngày thứ ba Yebin nằm viện, người mẹ xuất hiện. Bà lặng lẽ ngồi cạnh con bé, nắm lấy bàn tay xanh xao đang phải ghim kim tiêm truyền dịch. Một giọt nước mắt rơi, nhưng bà lấy tay lau đi rất nhanh. Minkyung đoán bà hiểu được rằng giờ phút này không được phép để lộ sự yếu đuối. Đứa con gái cần nhìn thấy mẹ vẫn ở đây, bên cạnh nó, đủ mạnh mẽ để nó lại được dựa vào.

Xiyeon nhìn thấy mẹ đã chạy ngay đến ôm chầm lấy. Con gấu Teddy bị ép vô tình trúng nút On nên lại cất tiếng khóc nức nở, làm cô y tá đứng ở giường bên cạnh giật mình đâm nhầm kim vào đùi bà bệnh nhân thay vì vào mông. Bà ấy than khóc inh ỏi ghê lắm. Mẹ Xiyeon cầm lấy con gấu, ấn nút Xóa. Minkyung thở phào nhẹ nhõm, từ nay, nó lại được trở về làm một con gấu bông bình thường.

Kyungwon há hốc mồm khi nghe Minkyung kể hết mọi chuyện. Phải nói là nó rất thất vọng vì đã vội vàng mừng thầm, khi thấy cô không kể những câu chuyện thần kinh lấy từ trên mạng trong một khoảng thời gian. Nhưng rồi để sau đó, cô tống cho nó một câu chuyện còn điên khùng hơn gấp bội. Mấy ngày nó giận không thèm nói nói câu nào với cô. Nó thoa kem dưỡng da tay một mình, đắp mặt nạ một mình, làm móng một mình, hiển nhiên là luôn trước mắt cô, để cô tự thấm thía về lỗi lầm mình gây ra.

Nhưng rồi đêm nay, khi đèn phòng đã tắt, cả hai đứa đã leo lên giường một lúc lâu, Kyungwon bỗng dưng bắt chuyện lại với Minkyung:

- Còn thức không?

- Còn, sao vậy?

- Tôi giận cậu quá! Không phải vì cậu lén tôi đi làm mấy chuyện khùng điên bên ngoài. Mà là vì cậu đã không thèm kể gì cho tôi nghe hết. Lẽ ra tôi đã có thể giúp cậu trong những lúc khó khăn đó.

- Xin lỗi cậu! – Cô vừa nói vừa mỉm cười.

- Nhưng mà cậu hay thật! Nếu là tôi, tôi đã bỏ chạy khỏi nhà đó từ lâu.

Hai người cười rúc rích. Rồi tiếng trò chuyện cũng nhỏ dần trong đêm.

...........................................................

Văn phong của câu chuyện này có lẽ hợp với tính cách của Shane hơn. Một phần câu chuyện dựa vào thực tế công việc của mình. Và cuộc sống thì nó như vậy đó!

Câu chuyện có kết thúc mở, hy vọng các bạn đừng hụt hẫng. Nếu các bạn trông chờ tình cảm lãng mạn ở đây thì rất tiếc là không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro