HanSang_Đợi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi chiều nắng tắt
.
Có thể chăng nếu anh mong nụ cười sau cuối của người
.
Có thể chăng lời yêu thương ngọt ngào nơi đầu môi
.
Có thể chăng nét dung túng nhẹ dịu nơi đáy mắt?
.
Vào mỗi ban sớm khi sương mai còn vấn vương quyến luyến đọng lại trên phiến lá đầu cành, khi gió còn chờn vờn cánh rèm mỏng manh, anh vẫn luôn muốn mình là người tỉnh dậy trước tiên để ngắm nhìn khuôn mặt mà anh sắp không thể chạm tới. Anh còn nhớ thói quen mỗi khi mơ màng tỉnh dậy từ giấc ngủ của em, sẽ ôm anh thật chặt và nhẹ mỉm cánh môi. Anh yêu em, yêu sự bình yên khi ở bên em, muốn gom góp từng chút dịu dàng, hạnh phúc của thế giới này cho riêng mình trân quý của anh mà thôi.
Anh vẫn còn nhớ ngày hạ năm ấy, một sáng hè nắng gắt nóng nực, khi em thong thả rảo bước giữa trung tâm của Seoul náo nhiệt, khi cả hai đều chưa biết đến sự hiện diện của người kia trên cõi đời này.
Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, tình cờ làm sao khi bóng dáng ấy lại vô tình rơi rớt vào tấm ảnh nhàn nhạt của anh như làm bừng lên vạn vật giữa buổi mai nóng bỏng. Biết không em? Rằng vẻ đẹp không nằm trên gò má của người thiếu niên mà nằm ở đôi mắt của gã si tình?
Có thể trong mắt kẻ khác, em chỉ là một cậu trai có vẻ ưa nhìn, nhưng với anh đó là cả niềm tương tư trao gửi, là cả yêu thương cuộc đời ban tặng kẻ thất bại này. Ngày hè nóng nực, nhưng giữa hạ chí cuồng nhiệt anh lại say em, riêng mình em mà thôi.
Trong hồi ức ngắn ngủi của mình, ngày đông năm ấy khi ta đã là của nhau vẫn luôn thường trực trong anh. Ngày anh lấy hết can đảm của một thằng con trai để tỏ nỗi lòng thầm kín gìn giữ bấy lâu. Em đã khóc như một đứa trẻ mà anh cần bảo vệ, ôm chầm lấy anh như thế giữa khoảng không đất trời tĩnh lặng. Anh không muốn em khóc, nhưng nếu vì hạnh phúc, hãy luôn như vậy em nhé! Khóc vì anh, vì hạnh phúc mà anh trao gửi riêng em.
Anh biết, rằng sẽ không còn chung lối với em về mai sau.
Đã cùng nhau trải qua bao hạnh phúc, khó khăn của nhân gian khói lửa, cho tới ngàn kiếp, cho tới khi thân xác này héo mòn, kí ức ấy sẽ mãi luôn hằn sâu trong tâm trí anh để rồi đồng hành với tình yêu này trường tồn theo ngày dài đêm rộng.
.
Cùng nhau vượt qua ngàn bão tố, chông gai nhưng lại chẳng thể bên nhau ngày mưa tan.
Cho tới giờ đây ngẫm lại, anh thực sự cảm thấy hối hận vì một thời quá khứ điên cuồng yêu em rồi bày tỏ vội vã đến vậy.
Giá ngày ấy, anh đừng lang thang dạo phố, đừng mong muốn một vài góc ảnh đẹp dưới phố phường náo nhiệt thì anh đã không gặp em...
.
Giá ngày ấy, em không lọt vào ống kính của gã gàn dở này thì giờ đây anh đã không phải bất lực nhìn em khóc...
.
Giá hai ta đừng gặp nhau...
.
Giá hai ta đừng yêu nhau...
.
Giá tất cả không còn là giá như....
.
Anh từng nói rằng việc gì đến cuối cùng cũng có cách giải quyết, nếu chưa có cách giải quyết thì chưa là cuối cùng. Ừ, chính anh đã từng nói như vậy. Nhưng em biết chăng...
Vào ngày anh mạnh miệng thốt ra câu đó để trấn an em lại chính là ngày anh nhận án tử chấm hết cuộc đời mình. Cho tới tận cùng, anh vẫn lạc lối trong câu chuyện không hồi kết của cuộc đời mình.

Ngày buồn nhất, có lẽ là ngày phải miễn cưỡng chọn cho mình một nụ cười để ngăn giọt nước mắt tràn ra.

Anh biết chứ, biết tất cả những nguyện ước của em.
Cũng muốn cùng em đi đến tận cùng thế gian để thấu hết tình này lớn lao tới nhường nào.
Cũng muốn cùng em ngắm hết vạn dặm giang san đã bên anh yêu em theo năm tháng chảy trôi.

Sau này em sẽ hiểu, mỗi người đến với thế giới này đều có những ý nghĩa khác nhau...
Sau này em sẽ hiểu, có người vì yêu em mà ở cạnh, có người vì muốn em hạnh phúc mà lìa xa...
Sau này em sẽ hiểu, tình yêu này không là thứ cảm xúc tạm bợ hời hợt anh dành cho em...

Anh có ước nguyện nhỏ nhoi
Muốn cùng em chờ ngày mưa tan để bước tiếp dưới con đường hửng nắng
Muốn cùng em chung sống dưới mái nhà của riêng đôi ta
Muốn vì em mà lánh xa thế giới cuồng loạn
Muốn nắm tay em tới tận cùng nhân gian
.
Nhưng người ơi, cõi đời là cõi hữu hạn, người đến người đi mang theo bao sầu thẳm ưu tư, hợp và tan. Cất anh vào lồng ngực, tha thứ cho anh....
Xin em, hãy quên anh đi.
Hãy để anh mãi là giấc mộng đẹp từ thẳm sâu trong tâm khản em, là cánh én chao liệng trong hồi ức trắng trong. Để rồi mai này khi một mối tình đẹp chớm nở với em, anh sẽ trở thành kí ức thầm kín của em, là bí mật sẽ không khiến em day dứt.
Tình ta đương đẹp nhưng vì người mà vụn vỡ. Là bởi anh kiệt sức mà không thể bấu víu để ở lại bảo vệ em giữa ác liệt thế giới ấy.
Hứa với anh, rằng ngày sau dẫu đớn đau cũng hãy nở nụ cười đối mặt, dẫu khó khăn cũng đừng bật khóc và dẫu nhớ anh tới nhường nào đi chăng nữa, hãy học cách quên.
.
Mãi đến sau này
Khi anh đã không còn tồn tại
Khi thân xác này đã lụi tàn
Cho tới tận sau cuối, em mãi là nắng trong lòng anh, là tia dương quang giữa ngày tăm tối.
.
Không sớm thì muộn, ai rồi cũng sẽ gặp một người, không phải đầu tiên mà là cuối cùng. Người ấy có thể không đến vào ngày nắng đẹp, nhưng sẽ đến vào ngày mưa râm, một ngày thật buồn và cầm đôi tay em vượt qua u ám. Hãy sống thật tốt, hãy tìm một người yêu em hơn cách anh đã từng.
Đi qua ngày nắng, lắng lại ngày mưa.
Vào ngày nắng gắt mưa tan, dừng chân nơi kí ức muôn thuở mà hai ta trao nhau, xin em hãy đừng quên.
Đừng quên rằng anh vẫn luôn ở đây
Để lặng thầm...
Để yêu em...
Theo dài rộng năm tháng !
__
Written by Ziếng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro