Pokchya - Darkness and you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Arghhh... "
Những tiếng la khản đặc vang lên hòa với tiếng thở gấp gáp đầy nhọc nhằn. Một, hai, ba vệt máu đỏ tóe ra, rải rác trên nền đất lạnh toát cùng vài giọng cười đùa thỏa mãn đầy man rợ. Đó là những lần bị đánh đập đáng sợ mà Cha Junho - cậu sinh viên năm 2 khoa Mỹ thuật đã phải trải qua trong suốt mấy tháng trời. Từng nắm đấm giáng xuống đôi gò má gầy hồng hào, xuống ổ bụng yếu ớt, mỗi lần đi qua đều để lại cảm giác đau nhói đến tột cùng, đều tựa như chẳng còn thở được.

Bọn chúng, những tên bắt nạt bậm trợn, chúng nắm được thóp của em và rồi không ngừng lấy đó ra để làm thứ lý do tiêu khiển, bắt em phải phục tùng những mệnh lệnh để thỏa mãn từng giận dữ của chúng. Bọn chúng chỉ kéo em vào những cơn đau nhói dữ dội do vết thương từ các lần đánh đập, hay chúng gieo rắc vào đầu em dăm ba câu chửi bới, những từ ngữ thô thiển tục tĩu đay nghiến nhất. Tất cả chỉ để thỏa mãn bản thân. Bọn chúng - những tên độc ác vô cảm. Junho chỉ hận vì từ nhỏ đến lớn, dù là trải qua bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng đi nữa, em vẫn chẳng thể nào tự bảo vệ nổi bản thân mình.

Còn người đang ngồi kia, gương mặt thất thần ngước nhìn từng tên độc ác phủi tay bước đi, miệng cười hả dạ sau khi đã trút bỏ được bực tức trong lòng bằng việc "ban tặng" cho Junho vài quả đấm, cậu ta từ từ bò lại đến nơi em đang nằm với nền gạch vụn vặt vài cành cây khô. Hốc mắt đỏ hoe, đôi môi run lên vì xót xa, cậu ta - Lee Eunsang, là người yêu em, cũng là người em yêu nhất.

- "Jun-Junho"

Ôm nhanh lấy người trước mặt vào lòng, Eunsang cắn chặt môi nhưng đến cuối cùng vẫn là rơi nước mắt. Những vết xước hằng rõ trên da thịt của người đang nằm trong lòng mình, tận mắt nhìn qua, còn điều gì đau hơn nữa?

- "Em không sao, bạn đừng khóc nữa, ngồi một lát nữa thôi chúng ta cùng nhau về nhà được chứ?"

Giọng Junho thì vẫn cứ ôn nhu như thế, dù cơ thể em đã yếu đi vài phần. Đây chẳng phải lần đầu em bị như vậy, điều đáng sợ này cứ như đã hóa thành một loại thói quen khiến em phải chịu đựng từ rất lâu rất lâu rồi.

- "Anh xin lỗi"

Buông Junho ra, Eunsang chỉ biết lí nhí vài chữ trong tiếng nức nở.

- "Anh xin lỗi Junho, anh không bảo vệ được bạn, anh thật đáng trách"

Junho dùng bàn tay yếu ớt còn dính vài hạt cát bụi nhỏ của mình, từ từ rồi dịu dàng nâng khuôn mặt đỏ hoe của Eunsang lên, em lại mỉm cười thỏ thẻ:

- "Em không sao, em chịu được, miễn sao Eunsang đừng bị gì là được rồi"

Cậu lại càng ôm chặt Junho hơn, trái tim đau nhói sờ vào từng vết xước nơi cánh tay em. Cũng chỉ trách ông trời lại ban cho cả hai một số phận thảm thương đến thế...

Eunsang từ nhỏ đã không có ba, chỉ sống với mẹ của mình, nhưng cuộc đời những tưởng sẽ đơn giản và bình yên như bao đứa trẻ khác thì chuyện đau buồn lại bất ngờ xảy ra với đứa trẻ đáng thương này. Năm em lên 7 tuổi, người mẹ mà em luôn hết mực kính trọng, yêu thương lại đâm ra rượu chè, bà ta chán nản với cả thế giới xung quanh mình, chán nản với cuộc sống nghèo khổ lại một mình nuôi thêm một đứa con. Bởi thế, những lần tức giận hay uống quá chén, bà ta đều về nhà trút hết tất cả lên người đứa bé đáng thương. Lee Eunsang của năm 7 tuổi hồn nhiên đầy khát vọng đã phải đối mặt với mọi thứ đau thương như vậy, còn đâu nét đơn thuần trong đôi mắt ấy nữa.

Trong suốt khoảng thời gian đó, có lẽ chỉ có duy nhất Junho là người thân thiết với Eunsang, cũng là điểm tựa nhỏ nhoi nhưng vô cùng vững chãi. Từng nỗi đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn của cậu, em đều là người thấu hiểu tất, bởi lẽ cả hai đều là thanh mai trúc mã, đều lớn lên cùng nhau từ buổi dạo đầu của cái tuổi ấu thơ đầy kỷ niệm. Bản thân Junho, em chẳng thể nào kìm được lòng mình khi thấy một Lee Eunsang bé nhỏ luôn chằn chịt những vết thương, em xót thay, nhưng vì còn quá nhỏ nên chẳng thể làm gì được, chỉ có thể lặng lẽ ngày qua ngày, ở bên cậu, nắm tay cậu, cùng cậu vượt qua những thứ đáng sợ ấy.

Tất cả những ký ức không mấy vui vẻ đó, ngày một ngày một góp thành bóng đêm cùng nỗi sợ hãi trốn sâu trong tận cùng tiềm thức, Eunsang luôn trở nên ám ảnh mỗi khi nhìn thấy những trận đánh đập, hành hạ khác. Cũng bởi lẽ vì con sâu yếu đuối trong lòng ngày một lớn, khiến cậu không tài nào thoát khỏi được cái vỏ bọc nhu nhược của mình, khiến cho những lần Junho bị bọn bậm trợn kia bắt nạt đều là một mình em chịu đựng, cậu thì chỉ có thể đứng nhìn, nước mắt không ngừng rơi, trái tim không ngừng đau nhói. Nhưng Junho hiểu điều đó, em biết Eunsang đã phải trải qua những đau đớn gì, em không trách hờn gì cậu, cũng không mong cậu can thiệp vào những thứ rắc rối này. Cái em mong là một đời bình yên trọn vẹn về sau cho người mà em yêu nhất.

...

- "Bạn đang làm gì vậy?"

Eunsang khẽ lên tiếng, bước đến nơi có người con trai ngồi trầm ngâm bên ô cửa sổ. Ánh nắng vàng hoe hôn nhẹ lên mái tóc màu nâu óng ánh, điểm tô đôi ba sắc hồng cho gương mặt xinh đẹp thuần khiết dù vẫn còn vương lại chút vết thương nơi khóe miệng.

Khoác vai Junho, Eunsang nghiêng đầu nhìn vào cuốn tập vẽ trước mặt em, là một vòm trời bao la hùng vĩ với những vì sao tỏa sáng lấp lánh, trông vô cùng thơ mộng và xinh xắn. À còn nữa, ở phía dưới xa xa kia là hai người đang ngồi trên thảm cỏ, vừa nhìn vào đã thấy cảm giác ấm áp lan tỏa cả không gian xung quanh.

- "Đây là anh sao?"

Vừa nói, Eunsang vừa chỉ vào người ngồi bên phải, có chút cao hơn lớn hơn, chắc chắn có thể che chở cho người còn lại.

- "Bạn nói xem"

Junho quay lại, tươi cười rạng rỡ. Nhưng nụ cười này lại chỉ làm Eunsang thấy buồn hơn. Cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dùng ngón tay cái xót xa miết nhẹ khóe miệng nơi vết thương thâm tím còn đọng lại, sau đó lại chuyển xuống đôi bàn tay thon dài của em, xoa xoa mấy vết bầm.

- "Bạn còn đau không?"

- "Ưm, không đau nữa"

- "Anh xin lỗi!"

- "Bạn xin lỗi nữa thì em giận đó, bạn không có lỗi, nếu bạn bị gì thì người có lỗi là em mới đúng"

Nói đoạn Junho kéo tay mình lại, dùng ống tay áo dài màu trắng tinh khôi che đi rồi lại mỉm cười nhìn Eunsang:

- "Em không sao hết á, em cũng không muốn Eunsang dính vào mấy chuyện này, sau này thấy bọn chúng thì bạn cứ đi trước đi, đừng đi theo em, nhớ chưa?"

Eunsang nhíu mày nhìn Junho, trong chốc lát lại tự nghĩ rằng thì ra mình yếu đuối và tệ hại đến thế sao? Thì ra Junho luôn bảo vệ cho mình nhưng còn bản thân thì chưa một lần vì Junho mà đứng lên chống trả, thì ra là... là rất nhiều, rất nhiều thứ.

Cậu không nói gì nữa, chỉ mệt mỏi gục mặt lên vai em, trong lòng vương vấn mối nghi suy vẫn vơ, rối như tơ nùi không cách nào gỡ được. Phải làm sao? phải làm sao mới có thể bảo vệ được người mình yêu? Đó là câu hỏi mà Eunsang đã đặt ra bao mùa mưa rồi, chỉ tiếc thay cậu mãi chẳng thể có được đáp án, là vì cậu không tìm thấy? hay do chẳng thể tìm? hoặc là... không có?

...

- "A... a a a, dừng... dừng lại đi"

Tiếng Junho thều thào, đôi tay ôm chặt lấy ổ bụng từ lâu đã nhói lên vì các cú đá truyền thẳng đến. Nước mắt em giàn ra, chảy xuống khóe miệng đã gần như tứa máu.

- "Câm mồm, tao chưa vui lên thì dừng lại cái đéo gì?"

- "Xin-xin anh, dừng... dừng lại đi"

- "Mẹ nó! Mày nói thêm một câu, tao liền đánh mày nhiều thêm một cái"

Trong căn nhà kho tối om bây giờ chỉ còn lại âm thanh vang vọng của tiếng cây gỗ va đập vào xương thịt, tiếng cười đùa châm chọc của bọn người điên kia cùng tiếng la đau đớn, thảm thương của Junho. Lại thêm một lần nữa, đây đã là lần thứ hai trong tuần em bị bọn chúng đánh rồi, chỉ lo cho cái thân thể ngày càng yếu ớt này, đến một lúc nào đó sẽ chẳng còn có thể chịu đựng nổi nữa.

Eunsang vẫn sốt sắng chạy đi tìm Junho. Hình dáng không thấy đâu, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, chỉ nhiêu đây thôi cũng đã thành công khiến cho Eunsang lo đến độ đứng ngồi không yên. Đi lòng vòng khắp các phòng học, các phòng sinh hoạt và phòng thí nghiệm còn hoạt động, nhưng vẫn đáng tiếc thay, không một ai cho Eunsang câu trả lời, cũng không một ai nhìn thấy Cha Junho.

Rồi trong phút chốc như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu liền chạy một mạch đến nhà kho phía trong phòng đa năng của trường, cũng chính là cái nơi quen thuộc mà cậu đã biết bao nhiêu lần chứng kiến cảnh người yêu mình bị đánh đập, hành hạ.

Vừa chạy đến trước cửa, Eunsang đã nghe được âm thanh kêu la của người bên trong.

- "Jun-Junho"

Cậu bịt tai lại, đôi môi mấp máy tên em, nỗi sợ hãi cùng cực lại bắt đầu bao trùm lấy lý trí khi bên tai cậu đã thoang thoảng những tiếng đấm đá, tiếng va chạm, la hét,... Chần chừ rồi lại chần chừ, Eunsang cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân mình, chán ghét cái cách cậu đứng yên mặc kệ phía trong kia người đang chịu đau đớn lại là người cậu yêu nhất, là người yêu cậu nhất và cũng là người quan trọng với cậu nhất, có lẽ là hôm nay, cũng có lẽ là mãi mãi về sau...

Đúng vậy, Junho là người quan trọng nhất với Eunsang, cả cuộc đời này. Bọn họ trong quá khứ đã từng hứa với nhau: "Sau này, Lee Eunsang sẽ có Cha Junho, Cha Junho sẽ có Lee Eunsang, cứ thế mà sống hạnh phúc". Đúng thế, cậu làm sao có thể quên được lời hứa này khi mà khoảng kỷ niệm không vui của tuổi ấu thơ hiện lên thì một chút hồi ức tốt đẹp nhỏ nhoi mà Eunsang có được cũng chỉ quanh quẩn mãi trong vòng tròn có sự hiện diện của Cha Junho. Thế nên, Eunsang một lời đã quyết, Junho sẽ là người con trai cùng mình đi đến suốt quãng đường sau này, nhất định sẽ hạnh phúc, và cậu chắc chắn mình sẽ là người đem lại hạnh phúc cho em.

Vượt qua nỗi sợ hãi trong lý trí, trái tim Eunsang giờ như được sưởi ấm và tiếp thêm sức mạnh từ tình yêu nồng nhiệt, cậu đạp mạnh cánh cửa nhôm chưa được chốt cẩn thận. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, tổng cộng sáu đôi mắt đục ngầu màu của sự tàn ác kịch liệt hướng về phía cậu, nắm chặt tay, liếc nhìn qua con người ôm bụng đau đớn nằm sải dưới nền đất lạnh lẽo kia, khuôn miệng cậu không tự chủ mà lỡ thốt ra vài lời không hay ho gì mấy:

- "Bọn điên, các người dừng tay được chưa?"

- "Oắt con ở đâu ra? Muốn chết à? Sao bọn tao phải dừng?"

- "Vì cậu ấy là người của tôi"

Junho đã mệt lử nhưng đôi tai vẫn loáng thoáng nghe được giọng nói quen thuộc, gắng gượng chút sức lực còn lại, em ngồi dậy, hai hàng chân mày nhíu đến sát lại gần nhau khi nhìn thấy Eunsang đứng đó:

- "Eunsang à, bạn mau đi ra khỏi đây đi, mặc kệ em"

- "Sao đây thằng oắt, bây giờ bày đặt muốn cứu nhóc này sao? Tao nhớ không lầm rằng trước giờ mày luôn chỉ biết yếu đuối ngồi một góc nhìn nó bị đánh đập thảm thương lắm mà, sao hôm nay mạnh mồm thế hả? Hay muốn bị ăn đập chung?"

- "Hôm nay tôi sẽ thay bạn ấy, các người muốn đánh bao nhiêu thì cứ nhắm thẳng vào tôi"

Vừa nói, Eunsang vừa đi lại, ôm chặt lấy Junho nhỏ bé, quay lưng lại với bọn chúng như có ý che chở em.

- "Eunsang, bạn làm cái gì vậy, buông em ra mau"

Junho cố gắng vùng vẫy nhưng tiếc rằng em chẳng còn chút sức lực nào cả. Hiện tại em còn sợ việc Eunsang bị đánh hơn cả cho bản thân mình.

- "Ngon nhỉ? Thế thì chúng tao cho mày biết thế nào là lễ độ"

Bọn chúng nói là làm liền, từng cú thúc vào lưng cứ thế mà gây ra tiếng động vang lên mạnh mẽ, Eunsang cắn răng chịu đựng, đã bao lâu rồi cậu chưa trải qua lại cảm giác này, đôi tay cậu đã hơi run nhưng trái tim thì lại một lòng muốn hứng trọn tất cả mọi thứ, chỉ cần... Junho được bình yên.

Bọn chúng đang tức giận, lại ngày một mạnh chân hơn, Junho chỉ biết hét lớn cầu xin trong vô vọng:

- "Lee Eunsang, buông em ra đi, buông ra đi... Dừng lại, đừng đánh nữa, xin các anh, đừng đánh nữa mà... tôi xin các anh"

Nước mắt Junho tuôn chảy nhiều đến nỗi thấm ướt cả một vạt áo sơ mi trắng tinh, em lại gào lên trong tiếng nấc. Mỗi cú thúc mạnh

- "Làm ơn hãy dừng lại, đừng đánh nữa"

- "Ở trong này" - Đằng cửa có tiếng người la lên cộng hưởng thêm vài tiếng bước chân mạnh mẽ va chạm với nền đất, ngoài ấy có lẽ đang có nhiều người tiến đến.

Tất cả mọi hành động của bọn bắt nạt đều dừng ngay lại khi trước mặt chúng là 2 người quản nhiệm cùng vài ba bạn sinh viên ở phía sau. Thì ra họ đã tìm thấy nơi này, nơi mà bọn bắt nạt thường xuyên lộng hành, hành hạ Junho.

- "Ba em khá lắm, đi xuống phòng hiệu trưởng ngay cho tôi, đừng tưởng những chuyện xấu xa độc ác mà các em đã làm thì không ai biết"

Sau đó thì, mọi chuyện cũng dễ tưởng tượng hơn nhiều rồi đấy. Tất cả bọn chúng sẽ phải nhận được những hình phạt thật thích đáng.

Còn Junho, em chỉ kịp ôm chặt lấy Eunsang lần nữa trước khi hoàn toàn ngất lịm đi vì kiệt sức.

...

Mở mắt ra, Junho chẳng cảm nhận được gì nhiều ngoài cái mùi thuốc tây xộc thẳng vào cánh mũi cùng cơn đau dữ dội rải rác khắp thân thể.

Từ lúc ngất đi, em đã được chuyển xuống phòng y tế của trường, được xác trùng vết thương rồi thoa thuốc, băng bó cẩn thận. Eunsang cũng đã đề nghị với cô y tế để mình ở lại chăm sóc cho Junho. Nhưng vấn đề khiến Junho sốt sắng nhất bây giờ là Eunsang đi đâu mất rồi?

- "Bạn tỉnh rồi sao"

Eunsang kéo cửa bước vào, tay cầm túi thức ăn nóng hổi vừa mới mua từ dưới căn tin. Đặt xuống bàn, cậu nhẹ nhàng ngồi vào một mép giường bệnh, ôn nhu vuốt lấy mái tóc hơi ướt của em.

- "Bạn vừa đi đâu vậy?"

- "Anh vừa làm việc với thầy hiệu trưởng cùng mấy tên kia"

Như nhớ ra chuyện gì đó, Junho vội vội vàng vàng xoay người Eunsang lại

- "Mà bạn như thế nào rồi? Vết thương sao rồi? Có đau lắm không?"

Eunsang bật cười, bẹo lấy má em

- "Anh chẳng sao cả, chỉ là chút vết thương xoẹt qua thôi, không có gì to tát, anh chỉ lo cho bạn thôi"

- "Lee Eunsang, có phải bạn bị ngốc không? Em đã dặn bạn rằng không được nhúng tay vào mấy chuyện phiền phức này của em, tại sao bạn không chịu nghe lời em, bạn có biết..."

Chưa kịp dứt lời, Eunsang đã chặn Junho lại bằng một nụ hôn ngọt ngào lên mái tóc nâu mềm mại, dìu dịu hương mộc lan.

- "Giờ thì anh làm được rồi, anh bảo vệ được bạn rồi, đó là điều mà anh luôn muốn làm nhất"

- "Nhưng em không thể để bạn làm thế được, trong quá khứ bạn đã trải qua quá nhiều thứ rồi, vậy nên..."

- "Vậy nên giờ anh sẽ bù đắp nó bằng tình yêu của chúng ta, bởi vì anh thương bạn nên anh không sợ gì nữa, cũng vì anh thương bạn nên anh chẳng còn nhớ hay bận tâm về quá khứ nữa, bởi vì anh thương bạn... nên hãy để anh bảo vệ và che chở cho bạn, được chứ?"

Trái tim Junho mềm nhũn mất rồi, đây chẳng phải lần đầu em nghe cậu nói thương mình nhiều đến vậy, chỉ là, đây là lần đầu cậu nói thương em với nhiều cảm xúc đến như vậy.

Căn phòng yên lặng, chỉ còn tiếng gió khe khẽ thổi qua như làm nền cho bản nhạc du dương trầm lắng sắp nổi lên. Là bản giai điệu nhẹ nhàng mà hai trái tim chân thành cùng tạo nên, là một tình yêu vô cùng to lớn.

Ôm ôm thêm một cái nữa, Junho thì thào vào tai Eunsang

- "Bạn hứa sẽ bảo vệ và che chở cho em rồi thì cả cuộc đời này nhất định không được nuốt lời đâu đấy!"

- "Cha Junho, trái tim anh bảo rằng nó rất yêu bạn"

- "Hả?"

Từ "yêu" mà Eunsang vừa thốt ra có đôi chút làm em giật mình, chớp chớp mắt chờ đợi cậu nói tiếp. Eunsang nhìn Junho của mình ngốc nghếch mà không khỏi bật cười, cậu xoa xoa mái tóc em rồi hoàn thiện điều đã từ lâu mà bản thân muốn nói:

- "Anh yêu bạn, Cha Junho!" 

END.

.written by Kám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro