chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Erik đã dành những ngày đầu năm mới với mẹ của mình, Edie, người đã nấu nhiều thức ăn đến nỗi đủ để nuôi một đất nước nhỏ. Mặc dù đây phải không phải là lễ Rosh Hashanah nhưng hai mẹ con vẫn tận dụng kỳ nghỉ để dành thời gian quây quần bên nhau. Erik luôn bận rộn với công việc nên anh rất trân trọng các kỳ nghỉ, bởi đây là dịp để anh về thăm mẹ một cách hợp lý.

Edie luôn kín đáo hỏi con trai rằng liệu anh có định đưa ai đến chơi vào dịp năm mới đặc biệt này không, nhưng như mọi khi, Erik vẫn đáp: "Không có đâu, Mama, không có ai cả". Thông thường, Erik không thực sự quan tâm đến việc anh chưa từng dẫn ai về nhà - kinh nghiệm tình trường của anh chỉ gói gọn trong những cuộc tình một đêm. Hơn hết, anh chưa từng gặp người nào mà anh thực sự muốn mẹ mình gặp.

Tuy nhiên, năm nay, Edie đã để ý đến cách miệng Erik mím chặt lại khi anh ấy nói 'Không có đâu Mama, không có ai cả' , nhưng bà cũng không nói gì cả. Người phụ nữ chỉ ném cho con trai một cái nhìn đầy vẻ thông cảm rồi đẩy cậu ngồi xuống bàn ăn nhỏ của mình và thì thầm: "Trông con hơi gầy, Schatz. Bây giờ ăn nhiều vào đi, còn lại mẹ sẽ gói lại mang về cho con".

Erik ở nhà mẹ đêm đó, nằm co ro trên chiếc giường nhỏ xíu mà anh đã nằm trong suốt những năm tháng tuổi thơ. Tâm trí anh nghĩ về Charles một hoặc hai lần (hoặc có thể nhiều hơn thế), tự hỏi cậu sẽ làm gì trong dịp năm mới. Charles có lẽ đã đến xem Lễ hội thả bóng ở Quảng trường Thời đại với Logan, hôn anh ta khi đồng hồ đếm ngược đến 0. Cậu ấy có lẽ đã thì thầm "Chúc mừng năm mới, anh yêu" với bạn trai bằng giọng Anh quyến rũ ấy cùng cặp mắt xanh tròn xoe, đôi môi đỏ cong lên với một nụ cười đáng yêu. Charles có lẽ đã về nhà vào đêm hôm đó và có một cuộc ân ái mừng năm mới tuyệt vời với Logan (nhờ cái vòng cổ chết tiệt và những thứ như thế nữa), trong khi Erik nằm trằn trọc và lạnh lẽo một mình trên chiếc giường quá nhỏ của mình.

Erik rời nhà mẹ vào sáng hôm sau, trên tay ôm đầy những chiếc túi chứa đầy những thùng gỗ chứa khoai tây, những miếng ức bò ướp ngọt và các đặc sản khác của Mama Edie Lehnsherr.

Erik đã không lái xe bởi ngày hôm trước anh muốn đi bộ trong không khí mùa đông trong lành để giải tỏa đầu óc một chút. Tuy nhiên, giờ anh bắt đầu thấy hối hận với quyết định này vì mẹ Edie đã đóng gói cho anh quá nhiều thức ăn; trọng lượng tăng thêm khiến việc đi bộ trở về căn hộ của anh trở nên mệt mỏi và tẻ nhạt hơn bình thường.

Đó là khi Erik đi ngang qua một công viên gần nhà mẹ mình, từ một khoảng trống của những tán cây trụi lá, anh nhìn thấy một cậu trai đang mặc trên mình chiếc áo khoác dày màu xám sẫm, quần đen, găng tay cụt ngón và một chiếc khăn quàng cổ màu be sang trọng trông đầy quen thuộc đang đứng trên bãi cỏ. Nhịp chân của Erik dần chậm lại ngay khi anh nhận ra ngay mái tóc màu hạt dẻ sẫm và làn da đầy tàn nhang khi cậu ta khẽ quay lại, miệng cong lên thành một nụ cười.

Làn gió buổi sáng thoảng qua, Erik trông thấy Charles kéo chiếc khăn quàng cổ chặt hơn. Sau đó, cậu đưa bàn tay đang đeo găng lên miệng, cất tiếng gọi: "Logan! Quay lại đây đi mà!"

Erik bối rối, biết rằng anh nên tiếp tục bước đi - anh không cần gặp bạn trai của Charles, anh thực sự không muốn. Anh không muốn bị tổn thương khi nhìn thấy người đàn ông mà Charles yêu, người đàn ông có lẽ chẳng giống Erik và chẳng bao giờ là Erik.

Bởi vì Charles sẽ không bao giờ yêu Erik, không giống như cái cách cậu ấy yêu Logan. Logan, người đợi Charles trên giường mỗi đêm; Logan, người mà Charles sẽ ăn tối cùng mỗi ngày; Logan, người về cơ bản đã là một phần của gia đình Charles.

Erik biết mình sẽ bị tổn thương, nhưng anh lại chú ý đến hướng đó, mắt nheo lại khi cố gắng nhìn qua hàng cây về phía người đàn ông mà Charles đang gọi.

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua.

Và sau đó, Erik đã nhìn thấy hắn ta.

Một con chó chăn cừu Đức to lớn lao qua bãi cỏ, miệng nhai một quả bóng tennis và hăng hái vẫy chiếc đuôi màu đen. Charles bật ra một tiếng cười dịu dàng, đầy du dương khi con chó quấn lấy cậu, và cúi xuống xoa phần lông sau tai chú chó lớn, hôn lên đầu nó trước khi từ từ gỡ quả bóng tennis khỏi miệng.

"Ngoan lắm Logan," Charles nói với giọng thủ thỉ và chú chó tiếp tục sủa khi nó liếm tay Charles một cách đầy trìu mến, kéo thêm một tiếng cười khác từ Charles. Erik há hốc miệng trước lời nói của Charles.

Logan.

'Logan là một con chó ?!' Tâm trí Erik như gào thét, mắt mở to khi nhìn Charles ném quả bóng tennis bay theo hình vòng cung...

Về phía Erik.

Đôi mắt của Charles nhìn theo quả bóng, quả bóng bật ra khỏi thân cây và dừng lại dưới chân Erik. Con chó - Logan - phóng nhanh như chớp đến chỗ quả cầu màu xanh lá cây sáng, nhưng Erik không thèm để ý đến nó. Không, Erik chỉ đang chú ý đến mỗi Charles, người đã nhận ra Erik đang đứng đó, đôi mắt xanh của cậu ấy mở to.

'Nếu Logan là một con chó, thì Charles không thực sự có ...'

Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm một lúc như những người bạn đời cũ gặp lại nhau trong khi những cơn gió mùa đông luồn qua mái tóc của họ. Chỉ khi Logan đến chỗ Erik, sủa liên tục với anh trước khi anh trả lại bóng cho chú chó, Charles mới bắt đầu đi về phía trước.

"Erik," Charles nói, miệng cậu phả ra những làn khói vì lạnh khi cậu đến gần Erik. Logan vòng qua chân của chủ nhân, đuôi đập vào ống chân của Charles. Nụ cười của cậu hơi yếu ớt, vai cậu khom lại như thể không chắc liệu mình có nên tiếp cận người đàn ông cao lớn trước mặt hay không. Rổi cậu đưa tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc vòng cổ của Logan - chiếc vòng cổ bằng da màu đen mà Moira đã tặng cho cậu trong buổi trao đổi quà Giáng sinh - để giữ yên chú chó đang tràn đầy năng lượng.

"Tôi không nghĩ là mình sẽ gặp anh ở đây," Charles nói khẽ, Erik gật đầu đáp lại, nuốt cục nghẹn trong cổ họng.

"Tôi đang trên đường trở về từ nhà mẹ," Erik nói, Charles ậm ừ, lơ đãng vuốt ve bộ lông của Logan.

"Tôi đoán là anh đã có một năm mới tốt lành, đúng không?" Charles nói, cố gắng bắt đầu cuộc trò chuyện nhưng Erik lại gật đầu, hắng giọng.

"Đúng. Tôi, ừm, luôn đón năm mới với mẹ", Erik nói, trước khi khẽ nâng những túi thừa trên tay lên. Tôi cũng luôn kết thúc chuyến thăm bằng việc mang về quá nhiều thức ăn thừa. Mẹ tôi luôn thích làm quá nhiều. "

Charles khẽ bật cười vì điều đó, mặc dù cậu không ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Nghe hay đấy," Charles đáp, có chút đăm chiêu. "Tôi vừa trải qua năm mới với Logan. Raven đã đi đến Lễ hội thả bóng với bạn gái của em ấy, nhưng tôi, à thì, không cảm thấy thích thú lắm. Nhưng, tôi đã đón năm mới với món mì ống ăn liền và Logan đã rất thích món bít tết của cậu ấy. "

'Charles đã đón năm mới với Logan, nhưng Logan là một con chó và không phải bạn trai của Charles ... Nếu Charles chỉ đón năm mới với con chó của mình thì có nghĩa là .... cậu ấy không có bạn trai ?!?' Đầu óc Erik quay cuồng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Ồ," Erik nói, sự im lặng giữa họ vẫn đầy nặng nề với những điều không thể nói thành lời. Logan, miệng vẫn ngậm quả bóng tennis một cách đầy lười biếng, nhìn qua nhìn lại giữa Erik và chủ nhân của nó, trước khi rên lên ư ử, thu hút sự chú ý của Charles.

"Cậu có đói không, Logan?" Charles thì thầm, xoa cằm chú chó trước khi quay lại nhìn Erik. "Chà, bọn tôi nên về rồi. Thật tuyệt khi gặp anh, Erik. Hẹn gặp lại anh tại nơi làm việc vào tuần sau nhé. "

Charles cố nở nụ cười yếu ớt khác với Erik rồi bắt đầu luồn một sợi dây xích vào vòng cổ của Logan trước khi quay đi. Charles đã đi được vài bước với Logan trung thành chạy lon ton bên cạnh trước khi Erik quyết định làm gì đó.

"Đợi đã!" Erik gọi, vội vàng đuổi theo Charles, người vừa quay lại đầy ngạc nhiên. Charles chỉ nhướn mày. Erik hít một hơi trước khi nói, mắt nhìn Charles.

"Như tôi đã nói, tôi có quá nhiều thức ăn. Có phải cậu... Ý tôi là... Nếu cậu muốn... Cậu có muốn đến chỗ của tôi ăn trưa không? " Erik đề nghị. Đôi mắt xanh của Charles mở to ra, đôi môi đỏ mọng liền mấp máy.

"Ừm," Charles thì thầm, trông thật sự ngạc nhiên. "Tôi ... tôi rất thích, Erik. Nhưng tôi không nghĩ rằng anh... "

Erik cau mày khi giọng Charles nhỏ dần với những điều cậu định nói.

"Không nghĩ gì cơ?" Erik hỏi, che giấu sự lo lắng bằng giọng điệu cộc cằn tự nhiên của mình.

Charles liếm môi, không phải vì quyến rũ mà vì lo lắng.

"Chà, sau bữa tiệc Giáng sinh... ở bãi đậu xe... Tôi không nghĩ là anh lại quan tâm...," Charles nói, giọng trầm xuống. Cậu nhìn xuống đôi giày của mình, nhìn Logan, trước khi nhìn lên Erik ngập ngừng. "Chính xác là tôi không giấu giếm tình cảm của mình, và khi anh rút lui, tôi nghĩ rằng đó là câu trả lời của anh. Cho nên..."

Charles nhún vai, tay siết chặt dây xích của Logan.

"Mein Gott Erik, mày là đồ ngốc," Erik lẩm bẩm, lắc đầu và bước lại gần Charles, cho đến khi ngón chân của họ gần như chạm vào nhau. Erik nhẹ nhàng nâng cằm Charles lên, càng khiến khuôn mặt cậu thêm bối rối nhưng xen lẫn một chút hi vọng. Hơi thở của họ vần vũ trong bầu không khí lạnh giá của buổi sáng, những làn hơi trắng xóa bay lất phất trong cái se lạnh buổi sáng. Erik lướt ngón tay mình trên gò má đã sớm đỏ bừng vì lạnh và có thể vì điều gì khác của Charles, khiến người cậu càng sát lại gần vào Erik.

"Tôi - Anh xin lỗi," Erik nói, thở ra một tiếng dài. "Anh là một thằng ngốc. Anh cũng thích em rất nhiều, Charles. Anh đã thích em, Gott, từ rất lâu rồi. "

"Vậy tại sao lần đó anh lại rút lui? Khi chúng ta sắp... "Charles thì thầm, áp tay lên tay của Erik đang đặt trên má mình.

"Tôi tưởng rằng em đã có bạn trai," Erik thốt lên, má của anh cũng có vẻ nóng lên trước lời thú nhận thật nực cười. Charles chớp mắt, có vẻ bối rối.

"Cái gì cơ? Cái quái gì khiến anh nghĩ như vậy?" Charles hỏi, bật ra một tiếng cười nhỏ thích thú. "Anh nghĩ ai là bạn trai của em?"

Erik im lặng, hoàn toàn xấu hổ, mặc dù mắt anh nhìn xuống con chó có vẻ ngoài hơi hung dữ đang kiên nhẫn ngồi xuống bên cạnh Charles. Charles bắt gặp chuyển động từ môi của anh, đôi mắt cậu sáng lên như những tia nắng và một tiếng cười khúc khích thoát ra từ miệng của cậu.

"Logan á?", Charles hỏi một cách đầy ngờ vực. Má của Erik càng đỏ hơn. "Anh nghĩ rằng Logan, con chó của em, là bạn trai của em?"

"Nghe có vẻ ngu ngốc khi em nói như vậy, nhưng phải, anh đã nghĩ thế," Erik bực bội, đảo mắt khi Charles phá lên cười. Trái tim của Erik rung rinh khi nghe tiếng cười ngọt ngào và đáng yêu của Charles.

"Anh đúng là đồ ngốc," Charles nói sau khi tiếng cười của cậu tắt dần, mặc dù môi cậu vẫn còn sót lại nụ cười phấn khởi. Đôi mắt của Charles dịu thêm muôn phần khi cậu ngước lên nhìn Erik, đôi mắt cậu nhìn anh với sự ấm áp hơn cả khi nói về Logan. "Được rồi, em đoán mình nên làm sáng tỏ mọi chuyện. Erik, em chắc chắn rằng mình không có bạn trai. Chắc chắn là không kể từ khi em gặp anh. Và đây là Logan, cún cưng của em".

"Thì, anh cũng đoán ra được rồi," Erik thì thầm. Charles mỉm cười khi cậu khẽ nhón chân lên, vươn tay về phía trước để đỡ lấy cằm Erik rồi từ từ đặt một nụ hôn lên môi người đàn ông cao hơn. Erik chìm đắm trong sự ấm áp và mềm mại từ đôi môi của cậu. Anh vòng tay qua eo của Charles và kéo cậu lại gần hơn; hai người họ hòa quyện vào nhau như thể họ sinh ra để dành cho nhau.

Charles lại mỉm cười lần nữa trong hơi thở khó nhọc, trước khi hai người họ lùi lại, đồng thời nở nụ cười trên môi.

"Em đang mong đợi một lời giải thích tại sao anh lại nghĩ em lại hẹn hò với Logan trong bữa trưa nay đấy nhé," Charles nói, giọng điệu đầy du dương và vui vẻ, khiến Erik phải nở một nụ cười toe toét theo.

Erik biết mình sẽ rất mất mặt đây, nhưng khi Charles nhìn anh như vậy, anh thực lòng chẳng muốn quan tâm nữa.

"Bởi lẽ Charles Xavier không có bạn trai. Nhưng nếu cậu ấy có, người đó sẽ là Erik Lehnsherr."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro