Chương 16: Tàn phế tiểu thư (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hina_love_BB

Re_up: Ryou Nei

~~~~~~

Sáng sớm hôm sau, Tô Quỳ đã bị Lục Yêu kéo từ trong ổ chăn mềm ra để nói về hoạt động hôm nay, "Một lát nữa Đàm cô cô phường Ti Nghi sẽ tới dạy các lễ nghi trong cung."

Đối với việc này, Tô Quỳ chỉ lãnh đạm nhướng mày, hỏi lại một câu, "Ngươi nhìn ta có thể học tập mấy thứ này à?"

Lục Yêu im lặng, cạn lời.

Sau đó yên lặng đem chăn xốc lên đắp lại lên người cho cô. Tô Quỳ xoay người lại nheo mắt nhìn rồi lười biếng nói:

"Ngươi tới phường Ti Nghi nói với Đàm cô cô, ta bị bệnh, không thể đi, nói càng nghiêm trọng càng tốt!"

Lục Yêu một vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể đi ra ngoài.

-

Giáo phường tư rộng mở, bên trong có cả trăm thanh xuân thiếu nữ sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, dáng người đứng thẳng, mặt nhìn thẳng về phía trước.

Đàm cô cô đứng trước mặt đám thiếu nữ, người mặc một thân cung phục màu đỏ tím, tư thái đoan chính, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Đôi mắt lạnh lẽo tựa như băng đao từ trên người thiếu nữ đảo qua. Phàm là người bị nàng coi trọng, đều nhanh chóng rời mắt, ánh mắt né tránh, không dám cùng nàng đối diện.

Đàm cô cô bỗng nhiên sựng lại, tầm mắt dừng lại ở vị trí thứ ba vắng tanh không một bóng người kia, nheo mắt.

Trong điện nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất không khí đều như ngưng tụ lại. Dưới áp lực vô hình như vậy, các thiếu nữ sợ tới mức ngừng thở, không dám nhúc nhích.

Thật sự là quá áp lực, Đàm cô cô từ đầu đến cuối không mở miệng, khuôn mặt băng lãnh có thể kết thành băng.

Sau một lúc lâu, Đàm cô cô từ đầu đến cuối không mở miệng, khuôn mặt lãnh có thể kết thành băng.

Sau một lúc lâu, Đàm cô cô chỉ về hướng vị trí không người kia, lạnh giọng hỏi: "Người ở vị trí này đâu?"

Tầm mắt quét ngang đến chỗ của mình, các thiếu nữ không tự chủ được cúi thấp đầu xuống.

"Hả?!" Nàng cất giọng, ngữ khí tăng lên.

"Một đám đều điếc không thành, nếu tố chất của các ngươi đều giống như vậy, còn tuyển cái gì? Học cái gì? Dứt khoát thu dọn đồ đạc cút về nhà đi!" Nàng lớn giọng quát, từng câu từng chữ nói năng có khí phách, dư âm vang vọng khắp cả điện.

Trong đám người bắt đầu truyền ra một ít âm thanh khóc thút thít, vừa khe khẽ nói nhỏ, "Hỏi chúng ta làm gì? Chúng ta làm sao mà biết!"

"Đúng vậy, nàng dựa vào cái gì nói chuyện với ta như vậy!"

Lời vừa dứt, Đàm cô cô tầm mắt đã nhìn xuống thiếu nữ đứng vị trí thứ sáu, ra lệnh: "Ngươi, bước ra khỏi hàng!"

Đội ngũ nháo nhào lên, âm thanh nức nở giống như bệnh truyền nhiễm, một số ít không chịu được mà bắt đầu khóc lớn.

Thiếu nữ đứng ở vị trí thứ sáu mặc một thân váy lụa màu hồng phấn, khuôn mặt tươi trẻ, mái tóc dài đen nhánh nhu thuận được làm thành linh xà búi tóc*, bên trên cắm một cây trâm phượng dát vàng, theo thân hình nàng khẽ run.

*Linh xà búi tóc: lười search =)) Đại loại như tóc thiếu nữ cổ đại trong cung đi.

Thiếu nữ kia thấy không ít người đều nhìn mình, mặt bỗng đỏ lên, tiến lên một bước tức giận nói: "Ra thì ra! Ngươi có biết ta là ai không? Cùng lắm cũng chỉ là một nô tài hầu hạ, ngươi kiêu ngạo cái gì? Chúng ta tiến cung vì tuyển tú, không phải tới nghe ngươi quở trách! Nếu là ta có chuyện gì sơ xuất, ngươi gánh vác nổi sao?"

Lời này vừa nói ra giống như sét đánh giữa trời quang, đến mức tiếng khóc nức nở mới vừa rồi cũng im bặt. Trong đại điện, đại cung nữ đồng loạt gục đầu xuống, đầu óc cảm thấy có chút không rõ.

Đàm cô cô cười lạnh, khuôn mặt hoàn toàn kết một tầng hàn băng làm người có một loại ảo giác, chỉ sợ nàng vừa miệng thì băng phun ra đủ giết người.

"Là tam tiểu thư Dụ Oanh Oanh trong phủ Tả Thừa tướng phải không? Lớn lên quả thật không tồi." Nhưng mà ngay lập tức, hàn băng trên mặt Đàm cô cô thoáng chốc biến mất.

Dụ Oanh Oanh vốn có chút rụt rè nhưng khi nghe được những lời kia, khuôn mặt nhỏ đột nhiên nâng lên, một lát sau lộ ra đắc ý. Phảng phất như đang nói: Nhìn đi nhìn đi! Ta đã nói là lão nô tài chính là mấy một con hổ giấy, vực không dậy nổi trời!

~~~~~~~

09/07/2019

Hình ảnh phía dưới là Linh xà búi tóc (Linh xà kế) đó!

Vì Hina lười, nên ta chỉ có thể tự  đi tìm =)) Có phải ta rất tận tâm không!? Hihi.

     


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro