Chương 18: Tàn phế tiểu thư (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hina_love_BB

Re_up: Ryou Nei

~~~~~~~~~~~~

Trong lòng suy nghĩ ra sao cô liền thuận lý thành chương hỏi ra miệng, "Sao ngươi lại tới đây?"

Rảnh rỗi?

Tô Quỳ nhíu nhíu cái mũi nhỏ, mày thanh mục tú hơi nhíu lại, khuôn mặt nhỏ vừa mới tỉnh ngủ còn vương nét ngây ngốc, nhìn qua cực kỳ đáng yêu. Nhưng mà đôi mắt kia nhìn hắn đầy ghét bỏ Quân Mạc lại thấy đến rõ ràng. Hắn đưa tay lên gần miệng ho khan hai tiếng, giọng nói tràn đầy ý cười, "Nghe nói ngươi bị bệnh?"

Bất đắc dĩ khinh bỉ nhìn hắn, Tô Quỳ nghĩ, lúc này mới một chút mẹo nhỏ không bao nhiêu, sau này hắn sẽ biết.

Nhưng không phải hắn sắp xếp người bên nàng hay sao?! Nếu xếp vào cơ sở ngầm, chẳng lẽ hắn không biết sinh bệnh là chuyện giả?

Nam nhân nhàm chán.

Cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Quân Mạc nhìn Tô Quỳ chỗ nào cũng đều thuận mắt. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân, hôm nay tổng cộng chỉ là thấy hai mặt của cô, ngưng lại không kiềm lòng đặt tâm tư của mình dừng trên cái tiểu nha đầu vô lương tâm này, không thể nào ngừng lại.

"Đa ta Vương gia quan tâm, chỉ là Vương gia, ngài có biết nam nữ thụ thụ bất tương thân, huống chi nơi này là Trữ Tú Cung, mà A Quỳ là tuyển tú nữ! Ngài như vậy, đem Hoàng Thượng, đem A Quỳ đặt chỗ nào?"

Nếu như bị người khác phát hiện, tỷ như Phùng Thanh Thanh vẫn luôn nhìn cô như hổ rình mồi, có mười Tô Quỳ cũng đều không đủ chết.

Một phen lời nói lãnh đạm ẩn ẩn tức giận phá vỡ sự trầm tư của Quân Mạc.

"Ta....." Quân Mạc nhíu mày, hắn rất muốn nói rằng hắn quả thật không đem hoàng đế để vào mắt, nhưng lại sợ lời nói đại nghịch bất đaọ này dọa đến TÔ Quỳ.

Nghĩ nghĩ thật đúng là không biết nên nói như thế nào mới thích hợp.

Lục Yêu là hắn sắp xếp vào ở trong cung làm nổi gián nhưng hiện giờ lại bị hắn phái tới phụ trách chiếu cố và bảo hộ Tô Quỳ. Có thể nói nếu Tô Quỳ xảy ra chuyện gì thì ngay sau đó liền sẽ được thủ hạ trình bày rõ ràng với hắn.

Hắn đương nhiên biết là Tô Quỳ giả bệnh. Nhưng mà trong lòng luôn có chút không được tự nhiên, lo lắng nàng vạn nhất là thật sự bị bệnh thì sao bây giờ.

Lúc này thấy khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, nhăn nhăn cái mũi nhỏ, môi anh đào hơi hơi nhếch lên, tự cho là thực uy phong giận trừng mắt hắn.

Chỉ là hiệu quả kia......

Giống như là một con mèo nhỏ đang xù lông, Quân Mạc nén cười, đưa tay vỗ vỗ đầu con mèo đang xù lông nào đó, "Không phải sợ, có ta ở đây không ai có thể tổn thương ngươi."

Hắn còn dám cười! 

Móng vuốt của Tô Quỳ cào vào hắn, cọ cọ cọ dịch hướng vào trong giường, trừng mắt mèo lên án hắn, "Ai nói với ngươi như vậy? Đừng nói ngươi không hiểu, ta là tuyển tú nư! Từ khi bước vào cửa cung này liền trở thành người của Hoàng Thượng. Ngươi, ngươi như bây giờ, là muốn hại chết ta sao!"

Nói xong nước mắt ủy khuất thẳng rơi xuống, từng viên lạch cạch lạch cạch thấm vào chăn gấm, nháy mắt nhuộm thành một mảng ướt đẫm.

Vừa ăn cướp vừa la làng đại khái chính là như thế.

Quân Mạc dở khóc dở cười, cô cho rằng hắn không thấy được đáy mắt giảo hoạt kia hay sao? Trên mặt khóc đến thương tâm là vậy, nhưng trong mắt một chút sợ hãi cũng đều không có.

Lại nói, hắn thân là đương triều Nhiếp Chính vương, cô chẳng lẽ không biết nói như vậy có ý nghĩa gì sao?

Tô Quỳ cúi đầu khóc thút thít, nước mắt rơi như mưa, trong lòng tiểu nhân lại nhảy nhót chờ đợi: Mau đến an ủi ta! Đem đùi ngươi đến đây! Nói cho ta ngươi sẽ để ta dựa vào! Đến đây đi đến đây đi!

Trong lòng cô nhảy múa đến vui vẻ, nếu để Quân Mạc biết cô trong đầu YY như vậy, hắn đại khái không biết nên khóc hay nên cười tốt hơn.

Đang lúc Tô Quỳ oán niệm nghĩ tên nam nhân Quân Mạc này rốt cuộc đang làm gì, lại còn chưa tới an ủi cô thì nhanh chóng cảm nhận được bàn tay to khô ráo ấm áp khẽ nang mặt mình, tay còn lại ôn nhu lau nước mắt trên mặt cô.

~~~~~~~~~~

10/07/2019

Hãy ném cho ta cái 'Bình chọn' để ủng hộ ta đi, để an ủi ta đi ~~~ Chán quá ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro