Chương 24: Tàn phế tiểu thư (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hina_love_BB

Re_up: Yasushi Mine

~~~~~~

Mành hoa phập phồng bị bao phủ giữa màn đêm của cung điện, gió nhẹ đưa, bóng cây xào xạc, xào xạc từng nhịp.

Một bóng đen mảnh khảnh chợt lóe mà qua, tốc độc cực nhanh, lính tuần canh ban đêm chỉ cảm thấy bị hoa mắt, xoa xoa mắt lại phát hiện trước mắt cái gì cũng không có.

Sâu bên trong lãnh cung hoang vắng, nam nhân mặc hoa phục khoanh tay đứng, ngẩng đầu nhìn về màn sương mù dày đặc ẩn ẩn hiện hiện che khuất nửa vầng trăng ngoài cửa sổ, lẳng lặng trầm tư.

Thân ảnh mảnh khảnh nhẹ bước vào trong điện, quỳ một gối xuống đất, rũ mắt cung kính nói: "Chủ tử."

Nam nhân không quay đầu lại, tay phải vuốt ve nhẫn ban chỉ, mở miệng lạnh nhạt, vô cảm: "Ngươi làm nàng thiếu chút nữa bị thương."

Giật mình, tia sáng từ ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa rọi vào thân ảnh đang quỳ trên mặt đất, không ai khác chính là Lục Yêu.

Khuôn mặt nàng trắng bệch, khắc chế sự sợ hãi sắp phun trào, nói, "Là thuộc hạ không làm tròn bổn phận, thỉnh chủ tử trách phạt!"

Khẽ nhắm mắt, nàng không phản bác. Bởi vì quả thật là do nàng cố kỵ, do dự mới khiến cho Tô Quỳ thiếu chút nữa chịu thương tổn. Nếu lúc sáng nàng dùng hết toàn lực, đừng nói một cái Dụ Oanh Oanh, dù là có mười, cũng chẳng là gì cả.

Nhưng mọi chuyện cũng chẳng thể quay trở lại, sai vẫn cứ là sai.

Môi cắn trở nên tái nhợt, Lục Yêu đứng một bên lẳng lặng chờ đợi Quân Mạc đưa ra phán quyết cuối cùng.

Thật lâu sau, lâu đến mức Lục Yêu một lần cho rằng tim mình như muốn ngừng đập.

Quân Mạc lạnh lùng quay đầu lại, đôi mày sắc bén tà phi như tấn, môi mỏng phun ra lời lạnh lùng, tàn nhẫn, "Tự mình đến hình đường lãnh năm mươi ri, hôm nay liền tha ngươi, nếu có lần sau......" Ngươi cũng không cần tới gặp ta.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lục Yêu vội vàng dập đầu tạ ơn, "Đa tạ chủ tử khoan dung!" Nàng đương nhiên biết lời sau Quân Mạc không nói ra là có ý tứ gì.

Nhưng tối nay có thể nhặt về một cái mạng nhỏ thì đã may mắn lắm rồi. Vốn dĩ nàng chắc rằng hôm nay mình sẽ chết không còn gì để nói, bởi vì nàng thấy trên người Quân Mạc có một loại tình cảm nồng nhiệt, hắn vì Tô Quỳ hết lần này đến lần khác lần lượt phá lệ, thậm chí còn không màng lộ con át chủ bài nguy hiểm, chỉ vì bảo vệ sự an toàn của Tô Quỳ.

 Quân Mạc xoa bóp ấn đường*, phất tay, "Đi di, ngươi nhớ kỹ, từ lúc bổn vương đưa ngươi đến bên nàng, ngươi đã không còn là thuộc hạ của ta nữa, mà là nô tài của nàng!"

* Ấn đường: phần giữa hai đầu lông mày.

Lục Yêu tâm run lên, "Vâng!"

-

Thời gian như bóng lướt qua khe cửa, vội vàng chạy mất. Chỉ chớp mắt liền tới rằm trung thu.

Ban đêm, hoàng gia mở tiệc chiêu đãi đủ loại quan lại cùng vui vẻ, trên hành lang dài treo đầy đèn lồng đỏ, ánh nến lay động đem cung tường lục ngói bao phủ trong một mảnh trong mông lung. Thẳng say đắm lòng người ---

Hôm nay cung là thời cơ các tú nữ biểu hiện, đối với tú nữ có dã tâm mà nói, có thể biểu diễn trước mặt ngự giá cùng cả triều văn võ bá quan một lần, chính là cực kỳ nổi bật.

Cho nên, còn chưa tới trung thu, một đám tú nữ liền đã chạy khắp nơi lôi kéo quan hệ, các ma ma cô cô là những người được hối lộ nhiều nhất, kiếm mãn bụng nước luộc*.

*kiếm nãm bụng nước luộc: ý ở đây là được hối lộ nhiều đến thỏa mãn, người được lời nhiều nhất.

Chỉ là chuyện này cùng Tô Quỳ không dính một xu quan hệ, chưa nói đến cô bản thân đi đứng không tốt, lấy kiêu ngạo của cô mà nói làm sao có thể để tên toàn cấp hoàng đế nhét vào hậu cung được chứ?

Tối nay vai chính không phải Tô Quỳ, không phải một đám tú nữ loạn nhảy, mà là Phùng Thanh Thanh.

Nguyên kịch bản, Phùng Thanh Thanh ở trong dạ yến trung thu mặc một thân y phục thêu tơ vàng bướm vũ, nhảy một khúc hồng vũ cực khó, kinh diễm đủ loại quan lại, thành công khiến cho hoàng đế chú ý.

Lần này, Tô Quỳ không có nhúng tay vào, cốt truyện vẫn diễn ra như trước.

Thân là quan gia thiên kim, thì có thể cùng người nhà ngắn ngủi đoàn tụ trong chốc lát. 

Tô Quỳ sớm đã bị Lục Yêu đẩy đến bên cạnh lão phu nhân, không tránh được bị lão phu nhân than thở, nói cô gầy đi nhiều quá.

Ngay cả Phùng Tranh ngồi bên trái trong yến hội cũng liên tiếp quét mắt nhìn cô vài lần, Tô Quỳ cười thầm, cũng thoải mái hào phóng mà trưng ra một khuôn mặt tươi cười. Sau đó thu hồi tầm mắt, lơ đãng lướt qua đôi mắt lạnh lẽo như sương lạnh ngàn năm.

Là hắn ーー

~~~~~~~~~~~

17/07/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro