Chương 5: Tàn phế tiểu thư (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hina_love_BB

Beta_er: Ryou_Nei

~~~~~~~~~~~~~~

Tô Quỳ lơ đễnh đưa mắt nhìn, người trong Phùng phủ rất ít. Mẫu thân Phùng Yên Nhiên khó sinh mà chết, còn lại hai di nương cũng nối gót theo sau chết vì bệnh.

Còn chuyện mờ ám trong đó, thì chờ bàn bạc cân nhắc.

Ngoại trừ Tứ nương bên ngoài, Phùng thái sư còn có mấy người thiếp thất, mà những thiếp thất không danh phận này đương nhiên cũng không có tư cách tới thỉnh an lão phu nhân.

Còn vể hai thiếu nữ trước mặt?!

Một thiếu nữ bộ dáng xinh đẹp, nụ cười nên duyên, mặc một thân bạch y, ánh mắt lộ ra một loại thông minh linh hoạt. Thiếu nữ còn lại có chút ảm đạm hơn, tuy rằng khuôn mặt cũng coi như thanh tứ, nhưng biểu cảm chất phác kia nhìn liền biết không được ưa thích bằng thiếu nữ mặc bạch y.

Lướt qua vài lần, Tô Quỳ rốt cuộc cũng hiểu rõ. Nói vậy vị mỹ phụ kia chính là Tứ di nương. Còn thiếu nữ mặc bạch y kia là Phùng Thanh Thanh, quả thật có vài phần xinh đẹp.

Cô hé môi cười, nô tỳ canh giữ trước cửa thấy Tô Quỳ tiến vào liền tươi cười ấm áp vội vàng chào đón. 

"Đại tiểu thư, ngài tới rồi? Mau tiến vào, buổi sáng lạnh, đừng để bị cóng."

Ai thân ai, người thông minh vừa nhìn liền hiểu.

Tứ di nương một nhà ba mẹ con hận đến cắn chặt môi. Tô Quỳ cố ý ngẩng cao đầu, cười đến vô cùng đắc ý để Song Lạc đẩy xe qua người các nàng.

Dù sao cũng không tính toán cùng các nàng kéo gần quan hệ, tăng tiến tình cảm. Cho nên kéo thêm một chút giá trị cừu hận đối với Tô Quỳ bất quá cũng chẳng là gì, không sai biệt mấy.

Sắp đến cửa phòng chính, khóe miệng Tô Quỳ nhếch lên một nụ cười xảo quyệt, quay đầu lại nhìn các nàng, ngữ khí nghiền ngẫm mà bâng quơ nói:

"Ồ ~ đúng rồi, Tứ di nương cùng hai vị muội muội nếu không thì về trước đi. Đứng ở chỗ này bị lạnh thì không sao, chỉ sợ sẽ quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi nha ~"

Quả thực đáng chết!

Đây là Tứ di nương cùng Phùng Thanh Thanh trong lòng đồng thời nghĩ. Mấy ngày trước đây rơi vào hồ nước như thế nào liền không để nàng chết đuối luôn đi!

Phùng Thanh Thanh cắn cắn môi, đang muốn lên tiếng biện giải lại bị Tứ di nương giữ chặt một phen. Bà ta vẫn giữ vẻ điềm nhiên như thường, ha ha cười nói: 

"Đại tiểu thư đừng nói vậy. Đây là bổn phận của bọn làm vãn bối chúng ta, đương nhiên chúng ta nhất định sẽ an tĩnh. Tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến lão phu nhân."

Tô Quỳ liếm liếm môi, hừ mũi một tiếng, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay. Phùng Thanh Thanh hiện tại vẫn còn khá non nớt.

Cô lắc lắc tay áo, "Vậy thì Tứ di nương cứ 'chậm rãi' chờ đi!"

Lúc Song Lạc đẩy cô vào đến cửa, một lão ma ma khom người từ bên cạch đi qua.

Sau khi tiến vào trong chính sảnh, cô mơ hồ nghe được trong viện truyền ra tiếng lão ma ma kia nói chuyện:

"Tứ phu nhân, lão phu nhân hôm nay thân thể không khỏe, miễn cho các ngươi thỉnh an, vậy nên hãy về đi"

"Này...  Thân thể lão phu nhân không khỏe, vì vậy chúng ta càng muốn vào thăm. Biết đâu có thể chiếu cố ít nhiều."

"Không cần, Tứ phu nhân, tam tiểu thư, tứ tiểu thư mời về!"

Đợi lão ma ma vào nhà lại, Tô Quỳ thong thả ung dung mà phất tay ý bảo Song Lạc tiếp tục đẩy xe về phía trước, một chút cũng không thấy mất tự nhiên.

Trong miệng cô ngân ngân nga nga một khúc hát dân gian. Hiển nhiên sáng sớm xảy ra một màn như vậy cũng đủ để cô bảo trì tâm tình tốt cả ngày này.

Lão phu nhân mặc một thân nho bào vạn thọ, trên đầu gắn vài trâm ngọc cao sang được hai tiểu cô nương dìu đỡ vào trong phòng, liền thấy tôn nữ mà mình hết mực cưng chiều đang kiều mũi chân , tay nhỏ gõ nhịp nhè nhẹ, mềm giọng nhẹ thì thầm. Bộ dáng trầm ổn đáng yêu kia làm tâm bà đều bị hòa tan.

Mặt mày bà hớn hở nói, "Ai da, Nhiên nhi hôm nay trông thật vui vẻ nha? Không biết là nghe được chuyện gì vui vẻ, nói ra cho tổ mẫu nghe cùng vui nào."

Tô Quỳ nghe được người tới trên gẹo, cũng không thẹn thùng, dương môi mỉm cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền tựa như rót mật, "Tổ mẫu còn không biết tiểu tôn nữ vì cái gì mà cao hứng sao?"

"Ngươi đó, ngươi đó ~" lão phu nhân chọt nhẹ vào trán cô, "Còn chưa dùng bữa sáng phải không? Lại đây cùng tổ mẫu ăn một chút."

Tô Quỳ lập tức gật đầu, lời hay ý tốt đều đem ra ca ngợi, dỗ đến lão phu nhân mở cờ trong bụng, thẳng mắng cô tiểu quỷ.

~~~~~~~~~~

07/06/2019



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro