Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói bên này Lý Liên Hoa sư đồ dịu dàng thắm thiết, một bộ tình thâm nghĩa trọng.

Tại chỗ Vạn Thánh Đạo, một người giấu ở dưới áo choàng màu đen, không đem bộ mặt công khai với thế gian.

Phong Khánh nhỏ giọng trấn an chủ thượng, người nọ hơi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ máu gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của Tất Mộc Sơn cùng Lý Liên Hoa, "Lão già chết tiệt kia cư nhiên còn sống. Ha ha..."

"Ta có thể giết lão một lần liền có thể giết lão lần thứ hai!" Người nọ mặt mũi quen mắt cỡ nào, chính là Thiện Cô Đao ẩn nấp bóng dáng mười năm.

Phong Khánh trung thành tận tâm, khuyên nhủ: "Chủ nhân, không gian này quỷ dị rõ ràng thiên về Lý Liên Hoa. Chúng ta giờ phút này nên ẩn núp, chờ đợi kỳ ngộ."

"Ta đã chờ đợi 10 năm rồi! Ngươi muốn ta tiếp tục chờ!" Thiện Cô Đao sợ động tác quá lớn bại lộ chính mình, không dám động thủ, lại thấp giọng gầm lên giận dữ, đem Phong Khánh mắng cẩu huyết đầm đìa.

Giấu ở trong đám người, động tĩnh của Thiện Cô Đao bên này cũng không bắt mắt. Lý Liên Hoa vừa giải độc xong, theo lý thuyết sẽ không cảm thấy hàn ý mới đúng. Nhưng sau lưng y lại mơ hồ phát lạnh, luôn cảm thấy có người nhìn trộm mình.

'Là sư huynh sao?' Lý Liên Hoa rũ mắt, Tứ Cố Môn đều tới nơi này, y không tin hết lần này tới lần khác lại bỏ sót Thiện Cô Đao.

Phương Đa Bệnh tìm được Thắng Châu Giáp, trong lòng nhận định Lý Liên Hoa có liên quan đến Kim Uyên Minh. Hơn nữa đặc điểm tương xứng với Dược Ma, càng muốn đuổi kịp Lý Liên Hoa, bắt y trở về Bách Xuyên viện, đem đủ loại chỗ bất thường trên người y lột trần.

Nhưng công tử nhà giàu nay lại nghèo ngay cả một chén mì chay cũng không gọi nổi.

Bên trong khách điếm Ngọc Thành, Phương Đa Bệnh dương dương đắc ý vạch trần thân phận Dược Ma trên bàn cơm, Lý Liên Hoa không nói gì lắc đầu, tiểu tử này thật sự là cho hắn vài phần màu sắc liền dám mở phường nhuộm.

Ai đã dạy cậu ta lý luận về việc điều tra vụ án như vậy? Không có bất kỳ logic nào để nói, quả thực là hồ ngôn loạn ngữ!

Chân chính Dược Ma ở dưới ghế, cười lớn nhạo báng.

"Phương công tử, lão phu thành danh tuổi đã lục tuần, mười năm trôi qua, làm sao có thể cải lão hoàn đồng?"

"Suy luận này của ngài, là không có đầu óc đi?"

Dược Ma nhìn ra được Tôn thượng đối với Phương gia thiếu gia này không có hảo cảm gì, trong lúc nói chuyện càng tỏ ra càn rỡ, thấy mặt mày Tôn thượng lạnh băng cũng không ngăn trở, trong lòng yên ổn.

Dương Quân Xuân không khỏi đồng ý, "Đúng vậy, Lý môn chủ nhìn qua có rất nhiều điểm chung với Dược Ma, nhưng nếu cẩn thận suy đoán, những điểm đáng ngờ này đều không thể thành lập."

Phương Đa Bệnh xấu hổ đỏ mặt, không nghĩ tới không gian đem toàn bộ suy đoán lúc hắn chưa trưởng thành phóng ra, trong lúc nhất thời nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được người giúp hắn nói chuyện.

Chiêu Linh tâm hệ tình lang, nhìn không quen Phương Đa Bệnh lung túng, đang muốn lấy thân phận công chúa đè xuống những lời cợt nhả này lại bị Hoàng đế kéo một phen, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng nghẹn lời trở về.

[Trong lúc Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh nói chuyện, Vượng Phúc đi vào phòng Lý Liên Hoa tìm manh mối, Ly Nhi ở ngoài phòng canh chừng.

Trong khách điếm khắp nơi dán đầy thông báo tìm nhị tiểu thư Ngọc Thành, không nghĩ một trận gió lớn thổi qua, đem cửa ầm một tiếng đẩy ra.

Lại nhìn trang phục của người ở cửa kia, cùng phía trên thông báo giống nhau, chỉ là trên mặt che đi thứ gì đó, nhìn không rõ ràng lắm.

Người của Ngọc Thành tìm được Nhị tiểu thư tự nhiên vui mừng, nhưng Phương Đa Bệnh không lâu liền phát hiện Vượng Phúc chết trong phòng Lý Liên Hoa.

Nhất thời giận dữ, lại một lần nữa dùng kiếm chỉ vào Lý Liên Hoa, nói là muốn Lý Liên Hoa một mạng đổi một mạng.

Lý Liên Hoa khổ không nói nổi, nói bản thân vẫn luôn ở dưới lầu, sao có thể phân thân đi lên giết Vượng Phúc.

Sơ hở này không thể rõ ràng hơn, nhưng đặt ở trước mắt Phương Đa Bệnh, hắn lại mặc cho tâm tình khống chế hành vi của mình.

Địch Phi Thanh đôi môi vừa khép lại, phun ra hai chữ, "Ngu xuẩn."

Lý Liên Hoa mỉm cười, "Tiểu hài tử luôn phải cho nó cơ hội trưởng thành."

Địch Phi Thanh nhíu mày, "Ngươi cho hắn cơ hội còn ít?"

Lý Liên Hoa nghẹn lời, hất tay Địch Phi Thanh ra, vẻ mặt oán trách giận dữ. Quả nhiên so với bộ dáng ốm yếu bệnh tật đẹp hơn không chỉ trăm lần.

Lại nhìn Phương Đa Bệnh bên này, Ly Nhi vốn đã sớm quen với cái chết của Vượng Phúc, lại nhìn thấy tình hình lúc đó, lập tức nước mắt lưng tròng, tích tụ hơi nước, người nhìn qua cũng ỉu ỉu, không còn linh khí bình thường.

"Vượng Phúc đi theo bên cạnh ngươi cũng đã hơn mười năm, nếu không phải ngươi nhất định phải ra ngoài lang bạt giang hồ, cũng không đến mức chết ở Ngọc Thành." Phương thượng thư lạnh mặt mơ hồ trách cứ.

Phương Đa Bệnh tự biết mình có sai, hắn không nghĩ tới chỉ chạy trốn hôn sự, trên thực tế là trốn tránh vấn đề, đem vấn đề giao cho cha mẹ giải quyết.

Vượng Phúc cùng Ly nhi là nô tỳ Phương gia, chủ tử lại muốn tùy hứng lang bạt giang hồ, bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể đánh cước tính mạng phụng bồi.

Ly Nhi may mắn, sau đó trở về Thiên Cơ sơn trang. Vượng Phúc lại vận mệnh thăng trầm, thật khó khăn biết được thân thế của mình, cha ruột lại chỉ muốn tính kế hắn.

Cuối cùng càng là bởi vì Ngọc Thành phong ba, thân chết.

"Phương Tiểu Bảo, tùy hứng phải trả giá đắt." Lý Liên Hoa thản nhiên nói, Phương Đa Bệnh lại giống như nhìn thấy cứu tinh ngẩng đầu, trong mắt cũng lóe ra ánh sáng.

Người này đã quen vạn sự đều có Lý Liên Hoa lật tẩy, vạn sự đều có Lý Liên Hoa hỗ trợ.

Chỉ có Thiện Cô Đao nhìn khuôn mặt ngu xuẩn tín nhiệm của Phương Đa Bệnh nắm tay thật chặt, bị móng tay ấn ra mấy dấu máu.

'Lý Tương Di luôn có thể dễ dàng nhận được sự yêu mến và tín nhiệm của bất luận kẻ nào.'

'Ngay cả con trai ruột của hắn cũng thích Lý Tương Di. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?'

Vượng Phúc đã chết, đám người Phương Đa Bệnh còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã nghe thấy dưới lầu một tiếng thét chói tai, thì ra là bạn tốt của Nhị tiểu thư Vân Kiều phát hiện trên lầu nhỏ máu.

Gặp biến cố này thị vệ Ngọc Thành vội vàng đi tới phòng Nhị tiểu thư, quả nhiên người đã không còn bóng dáng.

Bọn thị vệ lục soát toàn bộ khách điếm, cuối cùng chỉ có Hạc Hành tiêu cục áp tiêu chưa kiểm tra qua. Từng cái rương chồng chất lên, không tính là nhỏ, muốn giấu một cái thi thể nữ tử nhỏ nhắn, vẫn là giấu được.

Mọi người Bách Xuyên viện đã xem qua hồ sơ vụ án Ngọc Thành, tự nhiên biết chỗ đáng tiếc đáng thương của vụ án này.

Kỷ Hán Phật thở dài.

Kỷ Hán Phật người này nhìn tướng mạo của hắn là có chút tính cách do dự, hơn nữa bản thân hắn tính cách mềm nhũn, ngày thường cũng không quen nhìn thảm sự như vậy.

Thạch Thủy lại đột nhiên nhớ tới lúc trước khi nàng đi tập án, Lý Liên Hoa nói chuyện nhất thời càng cảm thấy đau lòng.

Ngoại trừ những người đã biết kết cục ra, những nhân sĩ võ lâm khác đối với vụ án này chỉ biết nguyên nhân, không khỏi bắt đầu thảo luận lai lịch của vụ án này.

"Hạc Hành tiêu cục ta đã nghe nói qua, bọn họ tiêu cục ấn định quy củ, hàng nếu chưa đưa đến tay chủ nhân tuyệt đối sẽ không phá niêm phong." Một người từng nhờ Hạc Hành tiêu cục đưa tiêu nói.

"Kỳ quái, nếu như không sớm tháo niêm phong, thi thể Ngọc nhị tiểu thư làm sao đi vào?"

"Chẳng lẽ..." Có người nghĩ đến mấu chốt.

"Chẳng lẽ Ngọc nhị tiểu thư này đã sớm chết rồi!"

"Nhưng mà không đúng, vừa rồi khách điếm đại môn mở rộng, chúng ta đều thấy Ngọc nhị tiểu thư."

Thiếu thông tin quan trọng, những người này thảo luận đến thảo luận đi cũng không thể nắm bắt sương mù, cảm thấy nghi ngờ.

Lý Liên Hoa thấp giọng ho khan vài tiếng, làm sư nương không khỏi vỗ vỗ lưng y, giống như dỗ dành hài tử dùng một loại lực cực nhẹ nhàng vỗ.

"Sư nương," Lý Liên Hoa có chút thẹn thùng, y đã bao nhiêu tuổi, còn muốn sư nương vỗ lưng.

Cầm Bà trừng mắt, "Tương Di lớn rồi, không muốn cùng sư nương thân cận?"

Lý Liên Hoa sờ sờ mũi, nhìn trái nhìn phải nói: "Sư nương, ta đã lớn như vậy rồi, người ở trước mặt nhiều người như vậy... Thật không tốt."

Cầm Bà hiểu được đạo lý này, nhưng bà thật sự đã quá lâu chưa từng gặp lại Tương Di, một mình lẻ loi ở Núi Vân Ẩn lâu rồi, khó tránh khỏi một lần nữa hồi tưởng lại những người và sự tình trong quá khứ.

Hiện giờ có cơ hội bù đắp, Cầm Bà chỉ biết trách thời gian ở chung còn chưa đủ, làm sao có thể cảm thấy ngán, "Ngươi là đồ đệ của ta, sư nương là lấy ngươi làm nhi tử nuôi, ngươi lớn hơn nữa, ở trong mắt sư nương cũng vẫn là một đứa nhỏ."

Lời này vừa nói ra, Lý Liên Hoa cũng nói không nên lời. Địch Phi Thanh giống như là nhìn bộ dáng quẫn bách của y liền vui vẻ, khóe miệng nhếch lên một độ cong, ánh mắt cũng mang theo ý cười, nhìn qua giống như A Phi mất trí nhớ, có loại cảm giác đơn thuần.

Giác Lệ Tiếu chưa từng thấy Địch Phi Thanh cười, mỗi lần đều là như vậy, Tôn thượng chỉ có khi đối mặt với Lý Tương Di, mới có thể có cảm xúc dao động...

Lý Tương Di... Chỉ cần Lý Tương Di không chết, trong mắt Tôn thượng vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy nàng.

[Ngọc nhị tiểu thư gặp nạn, tất cả mọi người trong khách điếm bị trói đến Ngọc Thành.

Trong nhà lao, Phương Đa Bệnh hô to, cầm thân phận giả của Bách Xuyên viện của mình yêu cầu ngục tốt trong phòng giam thả người.

Lý Liên Hoa trầm tư một chút, trong đầu hiện lên một ít manh mối, nhưng luôn thiếu một sợi tơ nối liền những manh mối này lại với nhau.

Y khống chế hành vi náo loạn như khỉ của Phương Đa Bệnh, chủ nhân Ngọc Thành không có ở đây, Phương Đa Bệnh kêu nhiều hơn nữa cũng là vô dụng.

Người chủ sự chân chính của Ngọc Thành là Ngọc Hồng Chúc chứ không phải Ngọc Mục Lam, Lý Liên Hoa đem hết thảy phát sinh trong khách điếm từ đầu đến cuối chải chuốt một lần, nghe xong người của Hạc Hành tiêu cục có chút hồ đồ.

Chờ Ngọc Hồng Chúc chân chính trở về, Lý Liên Hoa bị Phương Đa Bệnh lầm tưởng là Dược Ma còn chưa tính, không nghĩ tới Phương Đa Bệnh thật đúng là đem suy đoán của mình nói ra, lần này có thể nói là hiện trường lột mặt, làm cho Lý Liên Hoa cảm thấy xấu hổ.

Đương nhiên y cũng sẽ không bỏ qua lúcNgọc Hồng Chúc nghe được hai từ Dược Ma, trong mắt nàng chợt lóe lên kinh ngạc.

"Ta cùng Lý Tương Di suy đoán nhất trí! Bốn bỏ năm lên, đợi một thời gian, ta cũng có thể trở thành Lý Tương Di!" Không biết từ đâu ra tiếng nói nhạo báng hét lên.

Lời này làm cho không ít người trong không gian nghẹn cười, tiếng ha ha nhất thời không dứt.

Lịch sử đen không có nhiều nhất, chỉ có nhiều hơn.

Phương Đa Bệnh hận không thể đâm trên mặt đất ra một vết nứt thu nhận hắn, để cho hắn chui vào, cũng tránh đối mặt với ánh mắt nhiều người chê cười như vậy.

Lý Liên Hoa hướng về phía Địch Phi Thanh nói, "Lúc ấy ta không biết Ngọc Hồng Chúc là người của ngươi, nhìn biểu tình kia của nàng liền cảm thấy nàng hẳn là có liên quan đến Kim Uyên Minh."

"Nhưng ngươi trăm triệu lần không nghĩ tới, mười năm sau Đông Hải, ta vẫn luônbế quan ở Ngọc Thành."

"Đúng vậy, đó là lần đầu tiên sau mười năm ta nhìn thấy ngươi, trốn trong bụi cỏ nhìn ngươi xuất quan."

Lý Liên Hoa có thể cảm thấy buồn cười, khẽ cười vài tiếng, cong cong mắt nhìn Địch Phi Thanh.

"Nếu ta biết ngươi ở đó đã sớm bắt ngươi mang đến Kim Uyên Minh uống thuốc dưỡng thân thể rồi." Địch Phi Thanh không biết vì sao tai đỏ lên, trên tai một vòng lông tơ nhỏ dựng lên có chút dễ thấy.

Lý Liên Hoa nghĩ nghĩ, Địch Phi Thanh lời này sao lại bị y nghe ra một ít ý tứ đùa giỡn?

Giác Lệ Tiếu vẫn chú ý đến sự tương tác của hai người bọn họ, lập tức đỏ mắt, Tôn thượng ý tứ này chẳng lẽ là kim ốc tàng kiều sao? Không có khả năng không có khả năng, Lý Liên Hoa cũng không phải nữ tử...

Địch Phi Thanh không có giải thích quá nhiều, gật đầu ý bảo hình ảnh lại bắt đầu chiếu.

[Ngọc Hồng Chúc đưa Lý Liên Hoa vào trong điện chuẩn bị hành hình, Phương Đa Bệnh xông ra cứu Lý Liên Hoa.

Nếu như nói kiếm lợi hại nhất mười năm trước là kiếm của Lý Tương Di, mười năm sau lợi hại nhất chính là cái miệng có thể nói năng thiện biện của Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa thành công lừa gạt Ngọc Hồng Chúc, lắc mình biến thành người tra án.

Hoa quế trong vườn Ngọc Hồng Chúc, gương mặt bị thương của Ngọc Nhị tiểu thư, thư tình của Vân Kiều tiểu thư...

Tất cả các manh mối - cuối cùng đã được xâu chuỗi.

Theo Lý Liên Hoa từng bước tìm manh mối mọi người cũng mơ hồ đoán được kết cục.

Nhưng đến lúc cuối cùng đám người giằng co vẫn không khỏi cảm thấy lạnh lòng.

"Đáng thương a, người nhị tiểu thư này yêu lại không ai yêu nàng. Hơn nữa cả đám cũng không ai muốn buông tha cho nàng."

Lúc Lý Liên Hoa nói những lời này, còn chưa bao giờ nghĩ tới những lời này có thể đặt ở trên người mình.

Lại nhìn thấy những lời này mình nói ra ngày đó, liên tưởng đến bản thân, Tứ Cố Môn không ai hy vọng y trở về, sư huynh tín nhiệm mười năm âm thầm hận y thấu xương.

Người Lý Tương Di yêu, lại có người nào yêu lại y chứ?

Những người kính ngưỡng y, đem y cao cao nâng lên trở thành thần thoại, có người nào không mong thần thoại ngã xuống. Tốt nhất chính là thần thoại ngã xuống, bọn họ mới có thể phân chia di trạch a.

Cho nên giống như không có người buông tha Nhị tiểu thư, cũng sẽ không có người nguyện ý buông tha Lý Tương Di.

Lý Liên Hoa cười khổ, tâm tình uể oải, không đợi Địch Phi Thanh an ủi, chính y đã tự điều chỉnh tâm tình, khi ngẩng đầu lại là một khuôn mặt tươi cười.

Tất Mộc Sơn không mẫn cảm như vậy, tự nhiên không biết ngắn ngủi mấy cái chớp mắt, đồ đệ nhà mình trong lòng đã bách chuyển thiên hồi.

Cho dù là Địch Phi Thanh, cũng là sau nhiều thời gian ở chung mới biết được phía sau khuôn mặt bình thản của Lý Liên Hoa là bao nhiêu tâm tư tinh tế.

[Vụ án Ngọc Thành giải quyết, nhưng còn có một vấn đề khiến Lý Liên Hoa hoang mang. Dưới chân Ngọc nhị tiểu thư dính bùn đỏ? Nó đến từ đâu?

Lý Liên Hoa cau mày, trong lúc suy tư dựng lại cảnh tượng Ngọc nhị tiểu thư bị sát hại, linh quang chợt lóe lên tìm được phía sau núi Ngọc Thành.

Phía sau núi có Dược Ma thi triển chướng khí, khó trách, khó trách Ngọc Hồng Chúc lúc ấy biểu tình kỳ quái như thế.

Lý Liên Hoa đến sơn động, Giác Lệ Tiếu, Tuyết Công, Dược Ma, tất cả đều là người quen cũ a.

Lý Liên Hoa may mắn khi Địch Phi Thanh thổi bay sơn động, mình bị đánh bay vào bụi cỏ.

Có thể làm cho Giác đại mỹ nữ đích thân nghênh đón ngoại trừ Địch Phi Thanh còn có thể có ai? Lý Liên Hoa bị thương, khí huyết không thông, ngã xuống đất.

Đám người Thạch Thủy chạy tới, Lý Liên Hoa hôn mê bất tỉnh.

"Lúc ấy ngươi không muốn tới gặp ta sao?" Địch Phi Thanh đột nhiên hỏi, hỏi xong liền hối hận, Lý Liên Hoa sẽ cho rằng hắn tự mình đa tình đi.

Quả nhiên Lý Liên Hoa nghiêng mặt, ngoan ngoãn nhìn hắn, giống như trêu tức, "Ta đứng ra để Giác đại mỹ nữ một chưởng đánh chết sao?"

Lý Liên Hoa lắc đầu nói, "Địch ý của Giác đại mỹ nữ đối với ta cho tới bây giờ chưa từng giảm bớt."

Giác Lệ Tiếu không nói gì, tiện nhân Lý Liên Hoa này, trước kia chỉ câu Tôn thượng luận võ hành vi tiện mà thôi, hiện tại tiến hóa đến ngay cả miệng cũng tiện.

"Ta còn chưa chết mà Lý môn chủ đã ở trước mặt ta chửi bới ta, khó trách sư huynh của ngươi chán ghét ngươi như vậy." Giác Lệ Tiếu giơ lên một khuôn mặt tươi cười tươi sáng, lời nói lại nghe ra một cỗ hận ý nghiến răng nghiến lợi.

"Sư huynh?" Lý Liên Hoa đem hai chữ này tỉ mỉ mài giũa giữa môi và răng, đột ngột nghĩ thông suốt, "Sư huynh giả chết a..."

"Sư huynh!" Lý Liên Hoa cao giọng nói, "Sư huynh nếu chưa chết, sao lại không đứng ra đây? Chẳng lẽ trong mười năm này trốn ở một góc làm chuột làm đến nghiện?"

Lý Tương Di năm đó chưa bao giờ nghĩ tới sư huynh hận y thấu xương. Giống như hiện tại Lý Liên Hoa cũng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân bị uổng phí mười năm thời gian, trong lòng sẽ đấm ngực dậm chân như thế, hận đến tận xương tủy.

Lúc này y còn không biết sư phụ là sư huynh hại chết, chỉ nghĩ trong lời nói châm chọc Thiện Cô Đao. Nhiều năm tình nghĩa huynh đệ, Lý Liên Hoa vẫn mềm lòng.

Thiện Cô Đao hai tay nắm thành quyền, ngón tay phát ra tiếng kẽo kẹt, Lý Tương Di vẫn lợi hại như thế, cho dù chỉ còn lại một cái miệng, cũng có thể sặc người muốn chết.

Hắn không dám đi ra ngoài, Thiện Cô Đao cũng không thừa nhận mình nhu nhược, hắn chỉ cảm thấy mình hiện tại là Câu Tiễn phục quốc, nằm gai nếm mật.

Thiện Cô Đao không trả lời, những người khác bắt đầu hai mặt nhìn nhau.

"Chuyện gì xảy ra, không phải nói Lý Tương Di ám hại Thiện Cô Đao sao?"

"Đánh rắm! Lý môn chủ là nhân vật đức độ cỡ nào, Thiện Cô Đao cũng không phải là người tốt gì!" Người này rõ ràng cực kỳ khinh thường Thiện Cô Đao, người bên ngoài đều cảm thấy Thiện Cô Đao là nhị môn chủ Tứ Cố Môn, là sư huynh của Lý Tương Di, kính hắn vài phần. Hắn lại nhớ rõ trên giang hồ đồn thổi năm đó mỗi người đều biết dã tâm của Thiện Cô Đa, nhưng một người cũng không dám đến trước mặt Lý Tương Di vạch trần chân tướng.

Tại sao? Không phải là bởi vì Lý Tương Di tuy rằng kiệt ngạo, nhưng duy chỉ có tấm chân tâm kia đối với người bên cạnh là không hề giữ lại trả giá. Lý Tương Di vĩnh viễn —— cũng sẽ không tin Thiện Cô Đao sẽ có long hại người!

Giang hồ thế hệ khác nhau, mười năm, đủ để người mới thay thế người cũ.

Mười năm trước, chuyện xưa người mới không biết, người cũ không đề cập đến. Dần dần ngay cả tiểu nhân Thiện Cô Đao cũng có thể tẩy trắng.

"Nực cười!" Người này cười nhạo nói, đem chuyện mình từng biết ở trong không gian tỉ mỉ nói ra.

Lý Liên Hoa có chút buồn cười, nhìn kìa, lúc trước ngươi rõ ràng có cơ hội nhìn rõ bộ mặt thật của sư huynh, là chính ngươi nhận người không rõ.

Phương Đa Bệnh rất không thích mình là huyết mạch Thiện Cô Đao.

Lúc trước khi hắn quyết liệt với Lý Liên Hoa, cảm thấy Thiện Cô Đao là người tốt, Lý Tương Di là người xấu. Hắn muốn làm một anh hùng quang minh lỗi lạc, cho nên trên người Phương Đa Bệnh không thể có vết nhơ.

Vì vậy Phương Đa Bệnh liền muốn tách biệt thân phận Lý Liên Hoa và Lý Tương Di ra. Cho dù bọn họ từng thành khẩn với nhau, cho dù bọn họ là tri kỷ.

Lấy đầu óc Phương Đa Bệnh chưa khai hóa, hắn còn không nghĩ rõ đằng sau một loạt động tác của mình có tư duy logic như thế nào. Là gien tiểu nhân kế thừa từ Thiện Cô Đao của hắn thúc đẩy hắn trong tiềm thức làm những việc này.

Phương Đa Bệnh nên may mắn. Có Thiên Cơ sơn trang dạy dỗ, bốn chữ "Quang Minh Chính Đại" kia rốt cuộc đối với nhân sinh của hắn có tác dụng định hướng, không đến mức cuối cùng thật sự trưởng thành thành tiểu nhân có một không hai với cha ruột của hắn.

"Địch Phi Thanh! "Lý Liên Hoa trong đau đớn mở mắt ra, y mơ thấy trận chiến Đông Hải năm đó.

Trận chiến Đông Hải, cuối cùng y chỉ nhớ rõ đôi mắt Địch Phi Thanh, đôi mắt kia đối với bản thân chiến thắng mà cao hứng.

Trong đôi mắt kia, chỉ có Lý Tương Di, không có Lý Liên Hoa.

"Ngươi rất nhớ ta." Địch Phi Thanh nghiền ngẫm.

Lý Liên Hoa trợn mắt nhìn hắn một cái, "Ta sợ đại ma đầu ngươi nguy hại võ lâm."

"Miệng cứng mềm lòng."

"Ngươi đang nói chính mình?" Lý Liên Hoa trả lời.

"Các ngươi đây là đang liếc mắt đưa tình!" Giác Lệ Tiếu không thể nhịn được nữa, vỗ bàn đứng dậy.

Địch Phi Thanh, Lý Liên Hoa bị tiếng vang lớn này kích thích đến mức đồng thời nhìn về phía Giác Lệ Tiếu.

Hai gương mặt đẹp, đồng thời nhìn Giác Lệ Tiếu, Giác Lệ Tiếu khó thở, hiển nhiên bị tức giận không nhẹ.

Địch Phi Thanh nhìn thoáng qua, lại quay đầu trở về phía trước. Lý Liên Hoa thở dài, nhìn Giác Lệ Tiếu lắc đầu, cũng quay trở về.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" Giác Lệ Tiếu cả người đều tức nổ tung, toàn bộ võ lâm, thậm chí cả thiên hạ, chỉ có hai người đối với nàng không thèm để ý chút nào.

Hai người này một người là người trong lòng nàng, một người là tình địch của nàng!

Giác Lệ Tiếu đã hiểu rõ, Tôn thượng của nàng vì sao không gần nữ sắc, bởi vì hắn thích nam nhân a.

Tôn thượng của nàng vì sao lại thích đuổi theo Lý Tương Di khắp thế giới, bởi vì hắn thích Lý Tương Di a.

Tôn thượng của nàng vì sao lại biết Lý Liên Hoa chính là Lý Tương Di, lại giúp Lý Liên Hoa giấu diếm, bởi vì hắn yêu mà không tự biết a.

Giác Lệ Tiếu lúc này cực kỳ hận Lý Liên Hoa, nhưng người nàng hận cực điểm căn bản không để nàng vào mắt.

Phương Đa Bệnh ở trong Liên Hoa Lâu, thấy Lý Liên Hoa tỉnh lại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng lẽ Lý Liên Hoa quen biết Địch Phi Thanh? Phương Đa Bệnh nghe được Lý Liên Hoa gọi tên, tự nhiên hỏi, chỉ tiếc bị lão hồ ly lừa gạt vài câu cũng không biết đông tây nam bắc.

Phương Đa Bệnh người này thật kỳ quái, cả người hắn hình giống như chia cắt làm nhiều phần. Lúc khiến người ta thích thú, hô to rất đáng yêu. Nhưng lúc không có đầu óc lại không tự biết mà đắc tội người khác, luôn dùng hành vi cùng lời nói đả thương người khác, làm tổn thương Lý Liên Hoa.

"Nếu Địch Phi Thanh thật sự còn sống, vậy có lẽ môn chủ..." Thạch Thủy đầy chờ mong nhìn Tiêu Tử Khâm, Tiêu Tử Khâm lại giống như nghe được lời nói dọa người, vội vàng phản bác.

"Tương Di và Địch Phi Thanh sao có thể giống nhau? Nếu ngài ấy còn sống tại sao không trở về?!"

Lý Liên Hoa đứng ở hành lang, hai người nói chuyện cảm xúc kích động không phát hiện ra y.

Lý Liên Hoa tận mắt chứng kiến Tiêu Tử Khâm dắt hồng nhan tri kỷ ngày xưa rời đi.

Trên mặt A Vãn tuy rằng còn mang theo áy náy nhưng cũng hàm chứa nụ cười, Lý Liên Hoa trong lòng biết, mười năm qua Kiều Uyển Vãn cũng đã có một bến đỗ mới.

Bên kia, Địch Phi Thanh xuất quan, Giác Lệ Tiếu mang theo thuộc hạ cũ đem mười năm qua Kim Uyên Minh phát triển cùng với xu hướng mới của võ lâm toàn bộ đều nói cho Tôn thượng.

Địch Phi Thanh từ trước đến nay bá đạo, không nói mấy câu liền xoay người rời đi.

Cạnh thác nước, Địch Phi Thanh về phía ly rượu rỗng, cùng người trong trí nhớ cộng ẩm. Cho dù ai cũng biết người duy nhất có thể làm cho Địch Phi Thanh kính rượu, chỉ có Lý Tương Di.

"Chỉ tiếc công lực khôi phục, ta lại có thể tìm ai chiến thống khoái?"

Giác Lệ Tiếu cắn răng, "Ngươi thật đáng tiếc không có đối thủ sao? Ngươi rõ ràng là đau lòng lão tình nhân không còn!"

Giác Lệ Tiếu bất giác đem lời nói trong lòng đều nói ra, trong lúc nhất thời trên người Địch Phi Thanh lại bắt đầu bốc ra khí lạnh, những người còn lại bị nội lực đè đến trán đổ mồ hôi.

Tất Mộc Sơn cùng hai vị Cầm Bà ở một bên ăn dưa xem kịch, vô cùng tự tại.

"Ừm——" Lý Liên Hoa phảng phất mới phát hiện không khí không đúng, ừ một tiếng, "Thì ra ngươi nghĩ như vậy à? A Phi?"

Địch Phi Thanh lặng lẽ dịch chuyển chỗ ngồi, lạnh như băng phun ra hai chữ, "Không có."

"A, thì ra ngươi không nhớ ta." Lý Liên Hoa nói như thế, hoàn toàn không để ý trong miệng mình rốt cuộc phát ra cái gì hổ lang chi từ.

Địch Phi Thanh hiển nhiên cả người có chút lộn xộn, có chút chật vật đáp, "Không phải ý tứ này."

"Đó chính là nhớ ta." Lý Liên Hoa cười tủm tỉm nói, Địch Phi Thanh không khỏi ở trong lòng mắng một câu lão hồ ly, lão hồ ly này đang đùa giỡn hắn.

Hình ảnh này xoay quanh đều là chuyện giang hồ, có cái gì quan hệ với triều đình?

Hoàng đế đã cực kỳ không kiên nhẫn, hắn đứng lên muốn nói chuyện, chân lại giống như dính trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Chiêu Linh phát hiện phụ hoàng khác thường, vươn tay đỡ hắn, Hoàng đế gắt gao ngồi ở trên ghế, thế nào cũng không đứng dậy nổi.

'Không gian này rốt cuộc muốn ta xem cái gì? Nhìn một đám võ lâm nhân sĩ lấy võ vi phạm cấm lệnh sao?' Hoàng đế nghẹn một cỗ nộ khí, làm cửu ngũ chí tôn hắn đã thật lâu không có cảm thụ được khuất nhục như vậy.

Chiêu Linh nhìn thần sắc phụ hoàng có chút sợ hãi, ở bên cạnh Hoàng đế làm nũng chọc cười, chỉ tiếc không thấy hiệu quả.

Một đám nhân sĩ võ lâm cảm thụ được một hồi khí lạnh, rốt cục hiểu được ý tứ của những lời nói lúc trước của Giác Lệ Tiếu.

Mẹ ơi, thì ra thiên hạ đệ nhất cùng thiên hạ đệ nhị có gian tình! Mười năm trước trận chiến Đông Hải kia chẳng phải là một hồi gia bạo sao?

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, điều duy nhất làm là học cách im lặng.

Dưới cảnh tượng này, bọn họ tốt nhất là không nói nời nào, bóng đèn cũng không dễ làm.

[Phương Đa Bệnh quyết tâm muốn lang bạt giang hồ, Lý Liên Hoa rốt cuộc bị hắn cảm động.

Mười năm trôi qua, không ai quan tâm Lý Tương Di còn sống hay không. Nhưng có một người nghe một câu nói của y, phấn đấu mười năm.

Trước mộ phần của Tất Mộc Sơn, Lý Liên Hoa lải nhải kể lại chuyện mình gặp phải mấy năm nay.

"Mỗi lần leo lên núi, thật sự rất mệt mỏi..."

"Mười năm nay, ta vẫn luôn tìm sư huynh, nhưng đều không tìm được tung tích sư huynh..."

"Lão đầu, chờ ta tìm được sư huynh, ta sẽ không đi đâu cả, làm đồ đệ ngoan ngoãn của ngài..."

"Đến lúc đó ta sẽ mang theo sư huynh trở về, một người chôn ở bên trái ngài, một người chôn ở bên phải ngài, tựa như lúc còn nhỏ..."

Y lại nói đến tiểu tử ngốc gặp phải gần đây, đó là cháu trai của sư huynh.

"Đúng rồi... Sư huynh hắn thì ra còn có một cháu trai, hẳn là thân nhân duy nhất của sư huynh. Thằng nhóc thối này... Lỗ mãng, hắn còn rất khó đối phó..."]

Trong hình, Lý Liên Hoa mặc áo trắng, uống rượu trước mặt sư phụ.

Tất Mộc Sơn thanh âm khàn khàn, "Ngươi khi đó trong lòng đã có ý chết?"

"Y không có" Lý Liên Hoa còn chưa trả lời, Địch Phi Thanh ngược lại học được cướp lời, "Y cho rằng bản thân sắp chết rồi."

Địch Phi Thanh giải thích không bằng không giải thích, Tất Mộc Sơn mặt đen xì, "Mười năm thời gian ngươi không hảo hảo giải độc, ngươi làm gì!"

Sư phụ 'ngươi ngươi ngươi' chỉ tay vào trán y, "Cho dù muốn tìm sư huynh ngươi, ngươi cũng có thể tìm người giải độc, hai việc không liên quan nhau!"

Sư phụ hùng hùng hổ hổ, trọng điểm là huấn luyện đồ đệ. Ông nhớ rõ lúc trước mình dạy đồ đệ chưa từng dạy qua loại tư tưởng không tốt này mà?

"Sư phụ." Lý Liên Hoa ngượng ngùng nắm lấy ống tay áo sư phụ, cuối cùng cũng làm cho sư phụ ngừng lại, ánh mắt nhìn ống tay áo mình bị bắt, tiểu tử thúi chẳng lẽ đang làm nũng?

"Đồ nhi sai rồi." Lý Liên Hoa thấp giọng nói, có chút ngượng ngùng không dám đem thanh âm phát ra.

"Đồ nhi sau này sẽ học được cách coi trọng mình, yêu quý mình là điều kiện tiên quyết cho tất cả."

"Cho nên, ngài đừng tức giận."

Thanh âm của Lý Liên Hoa như suối nước chảy, tế thủy trường lưu, Tất Mộc Sơn cũng không muốn tức giận nữa. Đồ đệ chịu khổ mười năm, ông còn mắng Tương Di, vậy sư phụ như ông còn không bằng cho người khác làm.

"Tiểu tử thúi." Tất Mộc Sơn méo miệng, túm lấy bầu rượu đã sửa chữa bên hông Lý Liên Hoa, mở miệng hồ lô hướng về phía miệng rót rượu, "Bầu rượu này sư phụ cầm về."

Lý Liên Hoa cúi đầu cụp mắt, Địch Phi Thanh âm thầm nghẹn cười, Lý Liên Hoa a ngươi cũng có một ngày nhận sai.

Kiếm thần Lý Tương Di ngày xưa, leo núi đều phải nói mệt mỏi, Tất Mộc Sơn có lẽ cũng không chú ý tới điểm này, ông chỉ biết đồ nhi của mình muốn chết, sau đó chôn ở bên cạnh mộ phần của mình.

Nhưng tâm tư của các Cầm Bà lại tinh tế hơn Tất Mộc Sơn, thân thể Tương Di đã là nỏ mạnh hết đà, leo núi cũng mệt mỏi, so với người bình thường đều không bằng.

'Trong mắt các ngươi, vĩnh viễn chỉ có Lý Tương Di.'

'Trong lòng các ngươi, ta vĩnh viễn là vai phụ của Lý Tương Di.... Ha ha...'

Thiện Cô Đao trong lòng càng thêm vặn vẹo, xem đi, đây chính là sư phụ của hắn, cho dù biết hắn đã chết, cũng vẫn nói với Lý Tương Di 'Cho dù muốn tìm sư huynh ngươi, ngươi cũng có thể tìm người giải độc, hai việc không liên quan nhau.'

'Thiên vị như vậy, làm sao ta không hận!'

[Sau khi Lý Liên Hoa xuống núi, đến gần mộ Nhất Phẩm, tuy nói trùng khớp với mục tiêu của Phương Đa Bệnh, nhưng vẫn không muốn Phương Đa Bệnh liên lụy vào.

Không thể không thừa nhận, từ khi biết Phương Đa Bệnh là hậu duệ của sư huynh, dù trên người Phương Đa Bệnh có rất nhiều khuyết điểm nhưng trong mắt Lý Liên Hoa đều giống như có bộ lọc.

Cho nên sau này, mới có thể dễ dàng bị Phương Đa Bệnh tổn thương tới thương tích đầy mình.

Nhưng có lẽ nơi sâu xa tự có định số, hai người vẫn hội ngộ tại Vệ trang.

Trong ánh mắt Lý Liên Hoa nhìn về phía Phương Đa Bệnh có thêm vài phần hiền lành của trưởng bối, giao tiền bảo lãnh cho hắn, khi vào bên trong lại ra mặt giải vây cho hắn.

"Ngươi lấy hắn làm vãn bối, hắn cũng không kính ngươi nửa phần." Địch Phi Thanh thẳng lưng ngồi ở trên ghế, tư thế ngồi của hắn rất đoan chính, ngay cả sống lưng cũng thẳng tắp, mang theo khí phách.

Ngược lại, Lý Liên Hoa, kia tư thế liền lỏng lẻo hơn rất nhiều.

Nhưng so với Phương Đa Bệnh ở phía sau dưới mông như có một quả cầu lửa, tư thái ngồi không yên, nhìn qua càng thêm tự phụ.

"Phương Tiểu Bảo khi đó vẫn có vài phần đáng yêu." Lý Liên Hoa lười biếng nói, trên người áo khoác áo nóng nực bị y ném sang một bên.

"Hừ." Địch Phi Thanh hừ một tiếng, tiếp tục nói.

Lại nhìn Tất Mộc Sơn cùng nhóm Cầm Bà ở một bên quan sát Phương Đa Bệnh, "Cầm Nương, ta sao lại có cảm giác tiểu tử họ Phương kia sau này sẽ hại Tương Di nhà chúng ta đây?"

"Không đến mức đấy đi?" Cầm Bà mười năm sau nói, "Nhìn trong hình ảnh, cậu ta và Tương Di quan hệ rất tốt."

Cầm Bà mười năm trước lại nói: "Võ học tự có môn phái, đối với sư thừa vô cùng chú trọng. Nhưng Phương Đa Bệnh kia há mồm ngậm miệng liền treo chiêu bài Vân Ẩn Sơn chúng ta, hạng người mặt dày vô sỉ, không mời mà đến như thế, làm sao có thể là người tốt?"

Tất Mộc Sơn ở một bên liên tiếp gật đầu, "Từ trong hình ảnh này chúng ta cũng biết ánh mắt Tương Di không được tốt. Các ngươi nhìn xem, vừa rồi y còn nói tiểu tử Phương gia thiên tư không tệ đâu?"

"Tương Di cũng không nhìn chính nó, mười lăm tuổi đã võ công đại thành. Tiểu tử Phương gia nhìn cũng đã gần hai mươi, còn chưa nhìn ra bộ dáng võ công rất tốt?"

"Nếu thiên tư như vậy được coi là tốt, vậy Tương Di chẳng phải là đem bản thân cùng đối tượng của y xem nhẹ."

Tất Mộc Sơn tinh tế phân tích, lời này của ông nói cũng không sai. Lý Tương Di mười lăm tuổi chính là thiên hạ đệ nhất, Địch Phi Thanh khoảng hai mươi tuổi thành thiên hạ đệ nhị. Phương Đa Bệnh cũng đã khoảng hai mươi tuổi, lại võ công bình thường, thật sự không vào được cánh cửa Vân Ẩn Sơn a.

"Ai, ánh mắt Tương Di không tốt, chúng ta giúp nó nhìn nhiều một chút." Cầm Bà nghe xong lời này liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Phương Đa Bệnh có thêm vài phần xem kỹ.

"Hạ lệnh truy nã ngươi là đáng yêu?" Mặc kệ bên Tất Mộc Sơn thảo luận như thế nào, Địch Phi Thanh bên này tiếp tục nói chuyện với nhau. Hắn nghe Vô Nhan nói, lúc ở Ly Châu Tiểu Viễn Thành, Phương Đa Bệnh những hành vi không làm người kia.

Lý Liên Hoa bị sặc một câu, cũng không tức giận, "Cho nên mới nói là khi đó đáng yêu, người luôn sẽ thay đổi, quan điểm của ta đối với người khác cũng sẽ thay đổi."

Địch Phi Thanh từ chối cho ý kiến, chỉ là không biết từ lúc nào, cái ghế dưới mông hắn giống như lặng lẽ bị người nào đó dời cách Lý Liên Hoa gần hơn vài phần.

Lời tác giả: Tôi rất không hữu hảo với Phương Đa Bệnh. Sau khi xem Liên Hoa Lâu, trong lòng vừa tức vừa đau. Tôi có thể tiếp nhận Liên Hoa tha thứ cho Vân Bỉ Khâu, nhưng tôi không chấp nhận dùng Dương Châu Mạn giải độc cho hắn. Vân Bỉ Khâu có xứng không? Tôi thậm chí còn có thể tiếp nhận dùng Vong Xuyên Hoa thoát tội cho Phương gia (dù sao Liên Hoa là huyết mạch hoàng tộc duy nhất, Hoàng đế không thể chịu đựng được y), nhưng Phương Đa Bệnh lấy được cả đời tuyệt học của Lý Tương Di? Cậu ta có xứng đáng không? Tôi thực sự siêu cấp không thích Phương Đa Bệnh, dù cho trong những tập trước tôi vẫn nghĩ rằng cậu ta rất thú vị!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro