Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Lại nói lại trên hình ảnh, Vệ trang trang chủ mở đại tiệc nguyên lai là vì mộ nhất phẩm của Phương Cơ Vương cùng Huyên phi.

Mọi người tâm tư không nói như thế nào, trên bàn khiến người ta chú ý nhất không thể nghi ngờ là đứa nhỏ nhìn qua không quá mười tuổi kia.

Đứa nhỏ kia nhìn tuổi còn nhỏ, tư thế nói chuyện lại cực kỳ lão đạo, phía sau còn mang theo một thanh đại đao, nhìn qua tính tình vừa thối vừa cứng.

Lý Liên Hoa nhịn không được cười trộm, từ lúc tiểu hài tử này vừa mới xuất hiện, y liền ngưng thần phát hiện trên người hắn rất nhiều đặc thù. Nhất là bộ dạng như vậy, tính tình kia, cực kỳ giống một người quen cũ.

Trên bàn họ lại trùng hợp ngồi đối diện, tiểu hài tử không coi ai ra gì gặm đùi gà, nghe Trương Khánh Sư khiêu khích. Lý Liên Hoa liếc tiểu hài tử một cái, người này cư nhiên không lập tức tức giận. Xem ra bế quan mười năm, công phu nhẫn khí của người này tăng lên không ít.

Lúc mời rượu, Lý Liên Hoa nhắc nhở Phương Đa Bệnh không được uống rượu, Phương tiểu tử cũng nghe lời, chính là động tác đổ rượu có chút rõ ràng.

Tiểu hài tử không để người khác vào mắt, nhưng không có nghĩa là bị người ta nhiều lần khiêu khích cũng sẽ không tức giận, cổ tay lật ngược liền đem bàn tay của người khiêu khích xuyên qua hai lỗ máu. Lý Liên Hoa nhíu mày, ngoài miệng mang theo ý cười, vẫn là tính tình thối nát này, một chữ "Cút" quả đúng là phong cách của hắn.

Vệ trang chủ sai người mang Đinh Nguyên Tử xuống, mọi người vốn không phục một đứa nhỏ tiến vào chia một chén canh, lại gặp oa oa này ra tay đả thương người, Trương Khánh Sư lập tức đứng ra, miệng mắng rất bẩn.

Lý Liên Hoa đứng ra, nhếch môi nói là 'lấy may mắn', lại không nghĩ tiểu hài tử quệt miệng, mười năm không thấy người này sao lại trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy.

Nghe Lý Liên Hoa dứt lời, tiểu hài tử một đôi đũa liền ném ra ngoài, Lý Liên Hoa phản ứng nhanh chóng quay đầu tránh thoát, khi nhìn về phía tiểu hài tử, cố ý nhìn xuống vài lần, nhìn thấy khóe miệng hắn khinh thường, nén cười cùng những người khác hòa giải.

"Lúc đó ngươi đã nhận ra ta." Địch Phi Thanh ghé vào bên tai Lý Liên Hoa nói.

Gió nóng ấm áp thổi tới, Lý Liên Hoa nhịn không được co rụt lại bả vat, theo bản năng nghiêng đầu tránh thoát khỏi luồng khí nóng kia.

"Nói chuyện liền nói chuyện, gần như vậy làm cái gì." Lý Liên Hoa theo bản năng trả lời một câu, lại nhìn lên trên bộ dáng tiểu hài tử Địch Phi Thanh, vẫn nhịn không được cúi đầu cười nói: "Lúc ấy ngươi thật thú vị, quang minh chính đại bày ra mặt thối."

"Chính là tính tình này phải thu liễm thu liễm, ngươi nhìn xem mạng nhỏ của ta suýt nữa đã chôn vùi trên tay ngươi." Lý Liên Hoa nghiêm trang nói bậy, nếu không nhìn thấy ý cười trên đuôi mắt y, Địch Phi Thanh thiếu chút nữa đã tin là thật.

"Nếu ngươi cả cái này cũng không tránh được thì coi như ta nhìn lầm người", Địch Phi Thanh đáp.

"Được, ta liếc mắt một cái liền nhận ra ngươi. Ngươi còn muốn thăm dò ta mới nhận ra." Lý Liên Hoa bắt được sơ hở trong lời nói của Địch Phi Thanh, lập tức thuận dây bò lên trả đũa.

"Ngươi biết rõ ta không phải ý tứ này." Địch Phi Thanh còn muốn dỗi trở về, nhưng thấy tinh thần Lý Liên Hoa hiện tại càng lúc càng tốt, nghẹn một hơi, qua vài giây mới mềm nhũn khí thế.

Giọng nói của họ rất nhỏ, những người phía sau không thể nghe thấy những gì họ nói.

Nhưng thấy tiểu hài tử kiêu ngạo như vậy, cả đám đều đồng ý lời của Trương Khánh Sư, cũng có người nhìn không quen lời bọn họ nói bẩn thỉu như thế, cảnh cáo đây chỉ là một đứa trẻ, mấy từ "tiểu tạp chủng" linh tinh vẫn là ít nói thì hơn.

Cũng may Địch Phi Thanh đang cùng Lý Liên Hoa nói chuyện, nếu để cho hắn nghe được những lời tục tĩu kia, sợ không phải thật sự sẽ ở trong không gian đánh nhau. Người không thể rời khỏi vị trí, nội lực hóa hình cũng không đánh ra được sao?

Phương Đa Bệnh cũng không biết thân phận thật sự của đứa nhỏ này, đột nhiên nghĩ đến sau đó trong mộ nhất phẩm, đứa nhỏ này cướp đi Quan Âm Lệ liền không thấy bóng dáng, sau đó chính là Địch minh chủ bút danh A Phi phái Nam Hải gia nhập tiểu đội tra án ba người bọn họ.

'Chẳng lẽ... Tiểu hài tử lúc trước chính là Địch Phi Thanh sao?'

Phương Đa Bệnh không bỏ qua hình ảnh bên trong hai người Địch Hoa âm thầm giao phong, thật giống như đang thăm dò thân phận của người kia. Hơn nữa ánh mắt của Lý Liên Hoa từ khi nhìn thấy tiểu hài tử, nụ cười trong mắt kia chưa từng dừng lại, tựa như nước chảy trong suốt, lưu luyến trên người tiểu hài tử.

Trên bàn có người bị thương, đương nhiên không thích hợp tiếp tục ăn cơm uống rượu. Vệ trang chủ làm chủ, ở bên ngoài lại bày một bàn.

Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh mỗi người trở về phòng, lúc nhìn thấy bố cục phòng, ngón tay Lý Liên Hoa theo bản năng vuốt ve, có lẽ lúc ấy y cũng đã cảm thấy bố trí này dễ dàng lợi dụng.

Quả nhiên, Trương Khánh Sư chết, mọi người phân tích một trận, chĩa mũi nhọn về phía tiểu hài tử.

"Ngươi là cái thứ gì cũng xứng đáng nói chuyện với ta?" Nếu không phải Vệ trang chủ kịp thời chạy tới, tiểu hài tử chỉ sợ đã sớm động thủ.

Lý Liên Hoa lại mượn danh nghĩa Tố Thủ thư sinh, chuẩn bị phá án, ánh mắt tiểu hài tử vẫn nhìn chằm chằm y, làm cho y cảm thấy cả người không được tự nhiên.

"Lại nói đến, lúc ấy ngươi vì sao vẫn nhìn chằm chằm vào ta?" Lý Liên Hoa một tay chống đầu, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Địch Phi Thanh, hỏi một câu.

"Ừm——" Địch Phi Thanh trầm ngâm, "Lúc ấy trực giác của ta nói cho ta biết ngươi là Lý Tương Di, nhưng hành vi của ngươi lại khiến ta cảm thấy xa lạ."

"Ta muốn nhìn thêm vài lần."

Lý Liên Hoa suy nghĩ, cảm thấy lời giải thích này rất hợp lý, cũng mặc kệ hắn, tiếp tục nhìn xuống.

Địch Phi Thanh thì đang suy nghĩ, mười năm sau khi bế quan, mình cho rằng Lý Tương Di đã chết. Khi nhìn thấy y, tuy rằng dung mạo thanh âm đã phát sinh thay đổi, vẫn có thể nhận ra người mình tâm niệm. Cho nên, hắn mới muốn thừa dịp còn chưa vạch trần thân thế lẫn nhau nhìn thêm vài lần.

Người có mắt tinh đã nhìn ra vấn đề số phòng của hai huynh đệ Trương Khánh Sư và Trương Khánh Hổ.

"Các ngươi có cảm thấy chấm trắng ở giữa số phòng bên phải có chút kỳ quái không?"

"Chẳng lẽ là dùng vôi gì đó bôi thêm lên."

"Đúng vậy, vậy chẳng phải là nói, chết không phải Trương Khánh Sư mà là Trương Khánh Hổ sao?"

Trong không gian có chỗ tốt, hình ảnh nó tung ra, luôn đối với một ít chi tiết đặc biệt phóng đại.

Ví dụ như những biểu tình nhỏ nhặt của Lý Liên Hoa, nhìn không sót một chút nào.

Ví dụ, khi phá án, những người cẩn thận luôn có thể ngay lập tức tìm thấy một cái gì đó không đúng.

Phía sau nhìn Lý Liên Hoa mang theo Phương Đa Bệnh đi dò xét chung quanh, không bao lâu liền tìm ra chân tướng, mọi người đều tâm phục.

"Lý Tương Di vẫn là Lý Tương Di!" Có người thở dài nói, vốn tưởng rằng Lý môn chủ không có võ công, sẽ sa đọa đáy cốc không thể đứng lên được nữa. Không nghĩ tới mất đi võ công, nhưng nhãn lực cùng nhạy bén của Lý môn chủ vẫn có thể giúp y trở thành tiêu điểm vạn người.

Có vài người, mặc kệ che giấu như thế nào, ánh sáng lóe lên trên người như thế nào cũng không giấu được. Bất kể là Lý Tương Di hay Lý Liên Hoa, bọn họ trời sinh chính là tiêu điểm trong đám người.

"Nếu ta ở trong hoàn cảnh của Lý môn chủ, ta sẽ không phát hiện ra được những sơ hở này." Vui long phục tùng, từ vụ án Linh Sơn đến vụ án Ngọc Thành, đến vụ án Sư Hổ huynh đệ hôm nay nhìn thấy, từng chuyện từng cái đều nói rõ Lý Liên Hoa lợi hại như thế nào.

"Huynh ấy vẫn lợi hại như vậy." Kiều Uyên Vãn mỉm cười nói, trong nụ cười lại có chút bi thương.

Lý Tương Di qua mười năm biến thành Lý Liên Hoa, trở nên đã từng lộ ra mũi nhọn, chuyển hóa thành nhuyễn đao nội liễm.

Chuyến đi xuống mộ nhất phẩm, Vệ trang chủ ý đồ phơi bày, nhìn bộ dáng hai người Phương Đa Bệnh Lý Liên Hoa giả vờ trúng độc, sắc mặt mọi người cực kỳ kỳ quái.

Nếu nói Phương Đa Bệnh còn miễn cưỡng nháy mắt ra hiệu, nhìn qua có vài phần đau đớn. Động tác của Lý Liên Hoa lại qua loa hơn nhiều, nhíu nhíu mày, một tay sờ bụng, một tay còn chống thắt lưng. Chỉ có như vậy nhưng Vệ trang chủ còn không thể nhìn ra ngụy trang của Lý Liên Hoa, cũng làm cho người ta dở khóc dở cười.

Lúc nhìn lại, Phương Đa Bệnh nói một câu "Cầu trang chủ ban thuốc", Lý Liên Hoa lại miệng cũng không mở, ôm quyền lắc lắc, coi như lừa gạt qua cửa ải.

Đám người Kiều Uyên Vãn thấy buồn cười, cho dù không có võ công, Lý Liên Hoa cũng nói không nên lời một chữ 'Cầu'. Điều này là cực kỳ hợp lý.

Đến trong không gian, ban đầu mọi người còn có cố kỵ, nói chuyện cái gì cũng giấu diếm.

Về sau dần dần phát hiện, giống như Địch Phi Thanh chỉ có liên quan đến an nguy của Lý môn chủ mới có thể tức giận. Ba vị lão tiền bối tự do hành động cũng đều vây quanh Lý Tương Di.

Trong không gian này có thể nói là cực kỳ rộng rãi, chỉ cần đừng nói chuyện với Lý Tương Di, mọi người có thể mở rộng cười vui.

Không, thái độ vừa rồi của Lý Liên Hoa đã khiến tiếng cười liên tiếp vang lên.

[Khi lựa chọn công cụ, Phương Đa Bệnh hỏi lý do Lý Liên Hoa trà trộn vào mộ nhất phẩm.

Lúc này Phương Đa Bệnh coi như là tâm tư chân thành, đối với Lý Liên Hoa có rất nhiều chỗ quan tâm.

Lý Liên Hoa chơi đùa với công cụ trên tay, ánh mắt nhìn Phương Đa Bệnh có vài phần vui vẻ. Y tất nhiên là không có khả năng đem chuyện mình trúng độc nói ra, dùng hình thức đùa giỡn nói là mình có bệnh tim.

Nhìn Phương Đa Bệnh vỗ ngực phóng đại, Lý Liên Hoa cư nhiên cảm thấy nội tâm có chút được an ủi, bắt đầu nóng lên.

"Lúc đó ta một người cô đơn một thời gian dài, đột nhiên có người quấn lấy ta, về sau còn phát hiện đây là hậu bối của ta. Đương nhiên cảm thấy tâm tình không giống nhau."

Lý Liên Hoa đột nhiên nói, mặt của y vẫn trắng bệch, còn mang theo một chút bệnh trạng.

Địch Phi Thanh biết vì sao Lý Liên Hoa không nói hết lời, ban đầu Phương Đa Bệnh đúng là tốt, ít nhất làm cho Lý Liên Hoa náo nhiệt một chút. Nhưng lúc đầu tốt bao nhiêu, đến phía sau liền có bấy nhiêu đau lòng.

Lần đầu tiên trong đời, Địch Phi Thanh cảm thấy trừ gia chủ ra, có người hắn càng hận hơn nữa.

Làm sao có thể cợt nhả xông vào thế giới của người khác, sau lại đem trái tim người ta chém thành ngàn mảnh vạn mảnh.

Kiều Uyên Vãn cúi đầu nhìn tay Tiêu Tử Khâm, trên tay hắn nổi gân xanh, "Tử Khâm, Tương Di cho tới bây giờ đều thích nhất náo nhiệt."

Tiêu Tử Khâm không hiểu ý tứ trong lời nói của Kiều Uyển Vãn, cố nén tức giận đáp: "A Vãn, vì sao nàng còn nhớ Lý Tương Di. Bây giờ ta là vị hôn phu của nàng, phải không?"

Kiều Uyên Vãn thở dài, Tử Khâm chẳng lẽ không phát hiện trên mặt hắn có bao nhiêu dữ tợn sao?

Trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, gương mặt bởi vì quá mức ghen tị trở nên vặn vẹo, răng cũng gắt gao cắn chặt, lại còn muốn làm ra bộ dáng không quan tâm.

"Là chúng ta thiếu Tương Di, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

"Vấn đề giữa chúng ta chưa bao giờ là Tương Di, mà là ngươi! Tử Khâm, vì sao ngươi không thể buông Lý Tương Di đây?"

Kiều Uyển Vãn nói, nàng có chút mệt mỏi. Mỗi ngày nhìn Tiêu Tử Khâm càng thêm vặn vẹo, càng thêm đa nghi, nàng liền nghĩ lựa chọn lúc trước của mình có phải đã sai hay không. Tử Khâm yêu nàng không sai, nhưng hắn đối với Tương Di ghen tị càng hơn yêu nàng.

Nàng có chút không phân biệt được, Tiêu Tử Khâm trước mắt, cùng Tiêu Tử Khâm trong quá khứ. Rốt cuộc ai mới là lang quân như ý trong lòng tràn đầy vui mừng, trong lòng tất cả đều là A Vãn.

Thạch Thủy ở ngồi trước nghe được tê dại, trợn trắng mắt, lau sạch máu đọng trên môi, nhìn màu đỏ trên cổ tay có chút ghét bỏ.

"Kiều cô nương ngươi không phải đang đổ thêm dầu vào lửa sao? Ngươi nói càng nhiều, Tiêu Tử Khâm càng ghen tị. Nếu như không phải cùng ngươi quen biết nhiều năm, ta còn tưởng rằng ngươi đang cố ý khiêu khích quan hệ giữa môn chủ cùng Tiêu Tử Khâm."

"A, còn có Tiêu Tử Khâm, nghe các ngươi nói chuyện, ngươi và Kiều cô nương đã sớm biết Lý Liên Hoa là môn chủ rồi sao? Nhưng ngươi không nói gì cả, còn mặc kệ tin đồn môn chủ hại chết Thiện Cô Đao bay đầy trời, ngươi rắp tâm cái gì?"

Tiêu Tử Khâm nắm chặt nắm tay, "Lý Tương Di có cái gì tốt? Vì sao chỉ cần y vừa xuất hiện, tâm các ngươi liền toàn bộ nghiêng về phía Lý Tương Di."

Hắn lại quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt A Vãn, "Ta sợ cái gì? Ta sợ ngươi bị Tương Di cướp đi!."

"Ta làm sao so sánh được với Lý Tương Di, nếu y muốn lấy lại hết thảy, ai ngăn cản được y?"

Tiêu Tử Khâm trong chốc lát nói Lý Tương Di có cái gì tốt, một hồi lại nói mình không so được Lý Tương Di.

Nhìn xem, đây chính là hậu quả trường kỳ trốn dưới hào quang của Lý Tương Di chiếu rọi, Thiện Cô Đao đồng cảm nhìn Bách Xuyên viện như Tứ Cố Môn năm đó, tứ phân ngũ liệt.

Thật giống như hắn, hắn từng thích Lý Tương Di, dù sao cũng là sư đệ của hắn, là thân nhân sống nương tựa lẫn nhau của hắn.

Nhưng Lý Tương Di quá lợi hại, võ công tri thức không gì không biết, tướng mạo tuấn lãng, làm người lỗi lạc. Hơn nữa tuổi trẻ thành danh cuồng ngạo, có ai không vì y mà khuynh phục?

Càng ở chung với Lý Tương Di, ngươi càng hiểu được mình chính là lá xanh làm nổi bật hoa đỏ, vĩnh viễn sẽ không có người nhìn thấy lá xanh, vĩnh viễn sẽ không có người quan tâm đến cảm thụ của lá xanh.

'Đều là lỗi của ngươi' Thiện Cô Đao mặc kệ mặt tối trong lòng phát điên, 'Nếu như không phải ngươi quá ưu tú, cũng không khiến nhiều người trở nên vặn vẹo như vậy'

'Đều là lỗi của ngươi, sư đệ tốt của ta.'

Thiện Cô Đao đột nhiên nở nụ cười, Phong Khánh sởn tóc gáy.

'Lý Tương Di ưu tú như vậy lại bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay mười năm, thật sự khiến cho người ta cao hứng.'

Phong Khánh ở một bên nơm nớp lo sợ, bắt đầu từ lúc chủ thượng tâm tình không tốt, hắn một câu cũng không dám nói, trong lòng lại cảm thấy không thích hợp. Chủ thượng tâm tính như thế, thật sự có thể đấu được Lý Liên Hoa sao?

Trong mộ nhất phẩm, cơ quan khiến mọi người lại lục đục với nhau.

Đến cuối cùng, có thể hành động chỉ còn lại ba người Phương Hoa cùng với tiểu hài tử. Phương Đa Bệnh không thể ngờ được võ công nội lực của tiểu hài tử thâm hậu như vậy, một chiêu cũng không đỡ nổi liền hộc máu hôn mê.

Lý Liên Hoa nhìn thấy cỏ Tu La trước quan tài Huyên phi, trong nháy mắt liền cùng tiểu hài tử ra bên ngoài giằng co.

"Bà Sa Bộ, quả nhiên là ngươi, Lý Tương Di!" Trước tiên uống Quan Âm Lệ, tiểu hài tử cởi bỏ Súc Cốt Công, trong nháy mắt biến thành người mà mọi người đều quen thuộc —— Địch Phi Thanh.

"Bà Sa Bộ! Đó là Bà Sa Bộ!"

Từng tiếng kinh hô truyền đến, Bà Sa Bộ, bộ pháp độc môn của Lý Tương Di, chính là thiên hạ đệ nhất Mê Tung Bộ. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không tầm thường, không có nội lực còn có thể tránh thoát mấy đạo công kích dưới tay Địch Phi Thanh, quả thật có chỗ độc đáo.

Thằng nhóc đó lại là Địch Phi Thanh! Không riêng gì những nhân sĩ võ lâm kia mà ngay cả người Tứ Cố Môn đều sợ ngây người, "Khó trách..." Khó trách tiểu hài tử kia kiêu ngạo như vậy, nếu như là Địch Phi Thanh, vậy sẽ không sai.

Địch minh chủ trời sinh tính tình bá đạo, ai lại không biết?

"Chậc, nhìn xem, tất cả mọi người đều rất thích ngươi." Lý Liên Hoa nói đùa, Địch Phi Thanh biểu thị không biết nói gì, đó là thích sao? Đó rõ ràng là e ngại.

Giống như là nhìn ra ý tứ trên mặt Địch Phi Thanh, "Đánh là thân mắng là yêu, không có yêu lấy đâu ra sợ nha~"

Lý Liên Hoa cười hì hì, Địch Phi Thanh ấn lấy cổ tay y, "Đánh là thân mắng là yêu, xem ra Lý môn chủ cùng ta đánh nhiều lần như vậy, yêu ta rất sâu."

"Tê —— A Phi, là ngươi quá phận đi, rõ ràng là ngươi quấn lấy ta luận võ!" Lý Liên Hoa hít một hơi khí lạnh, Địch Phi Thanh da mặt sao lại biến dày, đao thương bất nhập

"Ừm" Địch Phi Thanh gật gật đầu, "Vậy thì làm sao."

Hắn ngược lại thẳng thắn, nhưng trưởng thành rồi, chỉ cần không nói toạc ra liền có thể tiếp tục mập mờ. Trong lòng Lý Liên Hoa giống như xuất hiện một tiểu nhân chống nạnh, rùa đen rút đầu không dám đối mặt đáp lại Địch Phi Thanh.

[Lý Liên Hoa vận dụng nội lực, , ôm ngực khí huyết cuồn cuộn rất khó chịu, biết rõ Địch Phi Thanh lập tức sẽ đuổi theo nhưng y vẫn không nhanh không chậm đi tới.

"Mười năm không gặp, Lý Tương Di ngươi vẫn khỏe chứ."

"Khụ khụ, Địch minh chủ, mười năm không gặp mà ngươi vẫn đeo bám ngươi khác thế hả."

Hai người mười năm sau gặp lại nhau, xung quanh lá trúc bay múa, cùng là khuôn mặt lạnh lùng, bầu không khí ở giữa lại rất cổ quái.

Giác Lệ Tiếu vừa chửi bới vừa đồng thanh phiên dịch.

'Mười năm không gặp, ngươi có nhớ ta không.'

"(Thẹn thùng, lảng tránh) Sao ngươi vẫn quấn quýt người như vậy, ta không nhớ ngươi đâu.'

Giác Lệ Tiếu hoàn toàn bỏ qua thân phận nam tử của hai người này, đã chui sừng trâu chuyện tốt Long Dương của hai người bọn họ, mạnh mẽ đem hai câu nói tầm thường dịch ra màu sắc không bình thường.

"Cho nên khi ở Vệ Trang ngươi liền nhận ra ta."

"Chứ sao nữa?"

"Ta không chết ngươi cao hứng như vậy làm gì."

Liếc mắt đưa tình! Giác Lệ Tiếu hận không thể lập tức chuyển giới, lưỡng nghi tiên tử! Du long hóa phượng! Giác Lệ Tiếu đột nhiên nghĩ đến, mẹ nó nàng tập võ không có thiên phú, muốn học chỉ sợ mười mấy năm đều đã qua, hai người này chỉ sợ đã sớm tiếp xúc khoảng cách âm vô số lần.

[Lý Liên Hoa điềm nhiên xoay người nói xin lỗi không tiếp được, lấy cớ về nhà nấu cơm, mặc kệ Địch Phi Thanh tin hay không.

Địch Phi Thanh có chút tức giận, một chưởng đi qua, kinh ngạc phát hiện Lý Tương Di cư nhiên tiếp không được một chiêu thăm dò, còn hộc máu.

Nhất thời Địch Phi Thanh liền luống cuống, khuôn mặt vốn còn lạnh như băng nhưng trong mắt lại đầy lo lắng, lông mày cũng nhíu lại cùng một chỗ, "Vì sao ngươi chỉ còn lại có một thành nội lực!"

"Ngươi trúng Minh Nguyệt Trầm Tây Hải của ta, ta cũng trúng Bi Phong Thôi Bát Hoang của ngươi mà" Lý Liên Hoa thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ cùng Địch Phi Thanh giải thích, người này trước kia đã khó chơi, nếu y không trả lời hắn, không chừng sẽ tiến hóa thành bộ dáng khó chơi hơn!

Địch Phi Thanh lại cảm thấy không đúng, võ công của hắn còn không biết sao? Hắn đều có thể lưu lại sáu thành nội lực, Lý Tương Di sao có thể yếu ớt thành bộ dáng này. Theo bản năng, Địch Phi Thanh cảm thấy Lý Tương Di đang nói dối.

Nhìn Lý Liên Hoa nói mình bị thương thật bình thường a, trên mặt Địch Phi Thanh mờ mịt lại luống cuống, sớm biết vừa rồi không đánh nặng tay như vậy.

"Mười năm này ngươi đã làm cái gì?"

"Thật không giấu diếm, mười năm nay ta đích xác rất bận rộn, ta bận rộn chiếu cố bản thân, còn bận rộn sống thật tốt. Nhân tiện, ta nói cho ngươi biết, ta cũng đã học được cách nấu ăn."

"Nấu ăn?"

"Đúng vậy, nấu ăn, nấu cũng không tệ nha ~"

Có lẽ là bị lời nói của Lý Tương Di làm cho choáng ngợp, biểu tình của Địch Phi Thanh lúc này nhìn qua đặc biệt đơn thuần, hắn thuật lại lời Lý Liên Hoa nói một lần, cảm thấy vô lý, "Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, hiện tại theo ta đi tìm linh dược."

Lý Liên Hoa còn ở đó lải nhải kinh nghiệm nấu ăn của y, Địch Phi Thanh âm thầm lắc đầu, đem những lời này của Lý Tương Di ném ra khỏi đầu óc, lập tức tiến lên một bước, muốn mang theo người đi tìm linh dược chữa thương.

"Không nghĩ tới mười năm nay ngươi sống như một chó." Lý Liên Hoa cự tuyệt, trong suy nghĩ của Địch Phi Thanh đều là lấy cớ, y chính là cố ý! Địch Phi Thanh cũng mặc kệ vì sao Lý Tương Di không chữa bệnh, thậm chí dùng phương pháp khích tướng muốn Lý Tương Di tức giận.

"Ngươi mới là chó! "Lý Liên Hoa không nghĩ tới Địch Phi Thanh nói chuyện gây tức giận như vậy, lập tức phản bác trở về, trợn trắng mắt trả lời.

'Phiền quá mà', trên mặt Lý Liên Hoa không nói nên lời, bất đắc dĩ, lo lắng, dù là ai cũng nhìn ra được.

Y muốn chạy, Địch Phi Thanh không cho y chạy thoát, bắt lấy bả vai Lý Liên Hoa muốn dẫn y đi Tứ Cố Môn.

"Chậm một chút, chậm một chút, chậm một chút."

"Không được, không được. Ta sẽ nôn mửa."

Chỉ có Lý Tương Di có thể làm cho Địch Phi Thanh mềm lòng, chỉ có Địch Phi Thanh mới có thể không tin những lời quỷ quái của Lý Liên Hoa, đồng thời còn mềm lòng nghe lời y.

Địch Phi Thanh đem người thả xuống, để cho y nôn, ai ngờ Lý Liên Hoa ôi một tiếng, ngoan ngoãn đứng ở đó nói 'Nôn, nôn không ra'.

Lý Tương Di sao lại biến thành không da không mặt như vậy, Địch Phi Thanh quả thực không có biện pháp với Lý Liên Hoa, chờ Lý Liên Hoa giải thích, mới phát hiện không biết từ lúc nào mình bị y hạ cỏ Tu La, không có nội lực.

Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán Lý Tương Di cùng Địch Phi Thanh có thể là một đôi.

Nhưng nhìn hai người gặp lại lại không có nửa điểm sát khí, thậm chí trong lúc nói chuyện còn không chút thu liễm, phá lệ làm càn. Mọi người vẫn cảm thấy nhân thế biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không kịp xem kịch.

Lý Liên Hoa cùng Địch Phi Thanh tương tác quá mức thú vị, cơ hồ tất cả mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Vân Bỉ Khâu bị đóng đinh trên ghế ngồi cũng nhịn không được câu ra một nụ cười ảm đạm, môn chủ có thể bị Địch Phi Thanh chọc ra tính tình, rất tốt.

Nghe mọi người cười càng vui vẻ, Lý Liên Hoa vùi đầu càng sâu, nhiệt độ trên mặt đều có thể làm người ta nóng chín.

Nhất là sư phụ sư nương, ánh mắt trêu ghẹo kia không cần quá phách lối. Địch Phi Thanh ngược lại rất tốt, chỉ cần hắn đủ mặt dày, có thể làm bộ lỗ tai đỏ lên không phải hắn.

'Ngươi có cảm thấy Địch minh chủ giống như lỗ tai mềm không?' Một người nháy mắt ra hiệu truyền âm, cùng người quen nói chuyện.

'Lỗ tai mềm? '

"Đúng vậy, ngươi xem, Lý môn chủ bảo hắn dừng hắn liền dừng, Lý môn chủ bảo hắn thả hắn liền thả, cái này còn không tính là lỗ tai mềm sao?" Người này nhìn lên hình ảnh chép miệng, người kia nghe theo bản năng nhìn lên trên, vừa lúc nhìn thấy Địch Phi Thanh bị Lý Liên Hoa lừa gạt ra một trương mặt ngu ngốc, trong lúc nhất thời không đành lòng nhìn thẳng.

"Ta liền biết Tôn thượng cùng Lý môn chủ quan hệ không đơn giản." Vô Nhan cảm thán một tiếng, Diêm Vương Tầm Mệnh nhịn không được tiến lên nghe bát quái.

"Ngươi không biết Tôn thượng từ khi xuất quan, vẫn để cho ta chú ý tin tức của Lý Tương Di. Cho đến khi Lý Liên Hoa chính là Lý Tương Di, lại để cho ta chú ý đến hướng đi của Lý Liên Hoa."

"Ta đây làm tình báo đều sắp thành chuyên môn nhìn minh chủ phu nhân rồi." Vô Nhan trong miệng nói lời oán giận, trên mặt lại vô cùng kích động, lộ ra ánh sáng bát quái quỷ dị.

Vô Nhan, một cái tận tâm tận sức làm cho mọi người biết được tâm tư Tôn thượng —— người bát quái đủ tư cách!

"Ta nói cho ngươi..." Vô Nhan cùng Diêm Vương Tầm Mệnh trốn ở góc nhỏ lẩm bẩm, thật coi là người khác cũng không nghe thấy.

Vì thế chỉ thấy, trong góc này hai người bát quái, phía sau hầu như tất cả mọi người dựng thẳng lỗ tai ở đó nghe bát quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro