Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Liên Hoa kỳ thật rất bội phục Vô Nhan cùng Diêm Vương Tầm Mệnh , chẳng lẽ hai người bọn họ đều không phát hiện khuôn mặt xanh mét của A Phi sao?

"Lúc trước Tôn thượng còn nói Lý Liên Hoa là của hắn..." Vô Nhan còn hưng phấn nói chuyện ở đó, ban đầu vẫn là nói thật, về sau liền khó tránh khỏi thêm chút cải biên, mười phần có tiềm chất bịa đặt.

'Ta khi đó rõ ràng nói mạng của Lý Liên Hoa là của ta!' Địch Phi Thanh nghe nghe, dần dần nắm đấm cứng lại. Ngay khi hắn muốn giận dữ quát ngăn cản Vô Nhan, Lý Liên Hoa cầm tay hắn.

"Yo, ngươi còn nói lời này?" Lý Liên Hoa mỉm cười rũ mắt, người này nếu dám phản bác liền chết chắc.

Địch Phi Thanh tuy rằng có đôi khi không quá biết nhìn ánh mắt người khác, nhưng trong đôi mắt cười của Lý Liên Hoa sáng chói nguy hiểm, nếu hắn lại nhìn không rõ liền thật sự không có 'lão bà'.

Hắn chỉ đành im lặng, trợn mắt nhìn Vô Nhan, buồn bực đáp một câu đúng.

[Địch Phi Thanh không có nội lực, nhưng vẫn một khuôn mặt khó ưa.

Phương Đa Bệnh sau khi tỉnh lại phát hiện trong đội ngũ có thêm một người, bộ dạng kỳ quái. Lý Liên Hoa nói người này Thiết Đầu Nô, lại nghe Lý Liên Hoa nói người này là A Phi phái Nam Hải, hắn cũng tin.

Chỉ là thái độ của Phương Đa Bệnh đối với A Phi quả thực không tính là tốt.

Về phần Địch Phi Thanh, ánh mắt hắn bởi vì nhíu mày mà híp lại một chút. Lý Liên Hoa thật sự là không lấy nhầm tên, lưỡi xán hoa sen, bịa chuyện không cần suy nghĩ.

"Nói nhảm thật nhiều," Địch Phi Thanh không kiên nhẫn rời đi, rõ ràng hắn cũng không nói gì, nhiều lắm là thái độ lạnh băng, nhưng Phương Đa Bệnh lại tức tối nói, "Nhất định phải lập ra quy củ."

"Ha... Nghe thấy người ta là Thiết Đầu Nô thái độ của Phương đại thiếu gia liền thay đổi." Giang hồ là bất luận xuất xứ nhất, cũng là nghiên cứu xuất xứ nhất.

Lùm cỏ luôn có thể xuất anh hùng, nhưng chỉ có người có truyền thừa mới có thể thật sự đi đến chỗ cao của võ lâm. Loại quan điểm giai cấp này người không có thân phận tốt đã sớm hận thấu.

"Quy củ? Lập quy củ gì, không bàn đến thân phận của Địch minh chủ, Lý Tương Di đã nói Thiết Đầu Nô trúng gian kế mới bị Vệ trang chủ sử dụng, nếu đã giải thoát thì không còn mang thân phận nô tài nữa."

"Thế nào, Phương đại thiếu gia bên người không có nô tài thì không thể tự mình đi lại sao?"

Phương Đa Bệnh bộ dạng đại thiếu gia kia không biết đã đắc tội bao nhiêu người. Trong miệng hắn từng câu từng chữ đều nói mình là nhân vật chính phái, quang minh chính đại. Thế nhưng lại đối với một "Thiết Đầu Nô" vênh mặt hất hàm sai khiến, thật sự là... Đạo đức giả đến cực điểm.

Đối mặt với trường hợp này tự nhiên có người châm chọc mỉa mai.

Phương Đa Bệnh lúc này mới nhớ tới còn có một chuyện như vậy, lúc ấy hắn nói như vậy sao? Hắn có chút hoảng hốt, lại nhìn biểu tình khinh thường Địch Phi Thanh của mình trong hình, đột nhiên cảm thấy mình giống như một hùng hài tử tùy hứng.

Về phần Lý Liên Hoa, một bên dỗ dành hắn, một bên lại trấn an Địch Phi Thanh, tuy rằng thái độ y vẫn thoải mái nhưng lại có thêm vài phần ranh mãnh. Tùy tiện đoán cũng biết loại thay đổi thái độ này không phải là vì Phương Đa Bệnh hắn, mà bởi vì những biểu hiện thú vị kia của Địch Phi Thanh.

Trong lòng Lý Liên Hoa hắn chính là một đứa trẻ sao?

Xa xa nhìn qua, Phương Đa Bệnh giống như tái nhợt trong chớp mắt, cả người đều ỉu xìu xuống. Lý Liên Hoa lắc đầu, tiểu tử này vẫn chưa trưởng thành.

Đối với những lời châm chọc, Phương Đa Bệnh vô lực phản bác. Ngay cả hắn cũng cảm thấy thái độ của mình không đúng, làm sao có thể phản bác người khác.

Công chúa ngược lại cảm thấy thân phận Phương Đa Bệnh vốn đã cao, lúc ấy lại không biết thân phận của Địch Phi Thanh, nói như vậy có làm sao. Sau đó hoàng đế ghé vào bên tai công chúa nói vài câu, công chúa lại ngồi xuống.

'Phụ hoàng nói đúng, trong không gian này tất cả đều là nhân sĩ võ lâm, người triều đình chỉ có vài ba người, vạn nhất xảy ra xung đột cuối cùng bất lợi vẫn là bọn họ.'

Chiêu Linh công chúa mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại giống như có một viên lôi hỏa đạn ở bên bờ vực vụ nổ, 'Chờ xem, chờ ra khỏi không gian này bổn công chúa nhất định phải tìm các ngươi tính sổ!'

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Chiêu Linh cùng Phương Đa Bệnh thật sự rất xứng đôi, Hoàng đế vừa nhìn liền biết Chiêu Linh trong lòng đang suy nghĩ cái gì, đau đầu, cảm thấy hai người này đều là điển hình con nhà giàu tùy hứng, đều giống như một hài tử không chịu lớn, tác phong làm việc toàn tùy tâm ý không nhìn hậu quả.

[Giác Lệ Tiếu của Kim Uyên Minh, cùng Phong Khánh của Vạn Thánh Đạo cư nhiên có hợp tác, hơn nữa Vạn Thánh Đạo còn có chủ thượng.

La Ma Đỉnh... Đồ vật mang ra từ Nhất Phẩm phường...

Hình ảnh này vừa xuất hiện, toàn bộ không gian đột nhiên đều giật mình.

Vốn tưởng rằng hình chiếu này chỉ là cuộc đời của Lý Tương Di, không nghĩ tới phía sau còn có âm mưu.

Âm mưu... La Ma Đỉnh là thánh vật của Nam Dận quốc, nghe nói bên trong ẩn giấu bí mật trợ giúp Nam Dận phục quốc.

Chuyện mà Giác Lệ Tiếu nói Địch Phi Thanh có biết không? Có người theo bản năng nhìn về phía Địch Phi Thanh.

Lý Liên Hoa thờ ơ: "Trận chiến Đông Hải năm đó là Giác Lệ Tiếu âm thầm mua được rất nhiều lôi hỏa đạn."

"Nếu không phải như thế, A Phi cũng sẽ không bế quan mười năm. A Phi và Giác Lệ Tiếu không phải cùng một tâm ý."

Lý Liên Hoa thản nhiên nói, giống như từ trong miệng y phun ra là một câu chuyện nhỏ.

Giác Lệ Tiếu điên cuồng cười, "Đúng vậy, một chén Bích Trà, một nhóm lôi hỏa đạn. Ngươi và Tôn thượng đều bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay!"

Chờ nàng cười đủ rồi mới nói, "Chỉ tiếc Lý Tương Di ngươi không chết! Nếu ngươi chết, ta hận không thể mời cả thiên hạ ăn tiệc đưa tang của ngươi!"

Chậc chậc, Giác đại mỹ nữ vẫn là ác độc như vậy, Lý Liên Hoa hướng về phía Địch Phi Thanh nhíu mày, Địch Phi Thanh nhún nhún vai tỏ vẻ mình đã quen.

"Vậy phải khiến Giác đại thánh nữ phải thất vọng rồi. Ta nhớ rõ ngươi lớn tuổi hơn ta đúng chứ? Nói ra thì ngươi già nhanh hơn ta, muốn ăn cũng là ta cùng A Phi cùng nhau ăn tiệc tang của ngươi."

Lý Liên Hoa đáp. Không ngoài dự đoán, Giác đại mỹ nữ nghiến răng nghiến lợi. Giác đại mỹ nữ thật sự là vừa vô dụng lại ngớ ngẩn, nói không lại người ta còn muốn mạnh miệng nói.

[Trong Liên Hoa Lâu, Lý Liên Hoa phí hết tâm tư nấu ăn, khóe miệng còn mang theo nụ cười. Xem ra y thật sự rất thích cuộc sống nhàn nhã này.

Bên ngoài Liên Hoa Lâu, cũng không biết Địch Phi Thanh chọc Phương Đa Bệnh ở đâu, Địch Phi Thanh một câu cũng không nói, hắn liền ở đó ầm ĩ không ngừng: " Nhìn không quen bộ dáng âm dương quái khí của ngươi."

Nếu không phải Địch Phi Thanh không có nội lực, Phương Đa Bệnh làm sao có thể một quyền đánh lui người, còn tự đại ngông cuồng khoe khoang muốn Địch Phi Thanh bái hắn làm thầy.

Địch Phi Thanh cười nhạo, nghe Phương Đa Bệnh ở nơi đó nói bậy mình là đồ đệ của Lý Tương Di. Trò cười, Nếu Lý Tương Di có đồ đệ, hắn khẳng định là người đầu tiên biết.

Địch Phi Thanh mỗi lần cười hình như đều có liên quan đến Lý Tương Di, bao gồm cả chuyện cười mà Phương Đa Bệnh đang nói. Hai người không nói mấy câu lại muốn đánh nhau. Lý Liên Hoa thật sự là bất đắc dĩ, cầm nắp nồi đặt giữa hai người, cau mày, lạnh lùng cứng rắn nói một tiếng "Ăn cơm!"

"Nếu không phải Lý Liên Hoa che chở, ngươi đã sớm bị ta đánh chết rồi." Đoạn này tính là một lịch sử đen tối của Địch Phi Thanh, nhìn thấy cái này không khỏi nghĩ đến Thái Liên trang.

Nếu đợi lát nữa để cho mọi người nhìn thấy hắn bị Phương Đa Bệnh một chưởng đánh vào hồ sen... Địch Phi Thanh mặt đen, chuyện mất mặt như vậy, không bằng để cho hắn đi cùng Lý Tương Di đánh thêm mấy trận đến thống khoái.

"Ta..." Phương Đa Bệnh muốn phản bác, "Thái độ lúc ấy của ngươi không khác gì tảng đá trong hố phân."

"Không có bản lĩnh, tính tình còn vừa thối vừa cứng, ta đương nhiên nhìn không nổi!"

Phương Đa Bệnh trả lời như thế, trong hình chiếu Địch Phi Thanh ỷ vào chính mình không có vị giác ăn cả chậu thịt.

Lý Liên Hoa tức giận phát run nhìn chậu thịt kia, ngẫm lại tốn bao nhiêu tiền, trong lòng liền nhịn không được đau lòng.

Huống chi hai người này cãi nhau thì thôi, còn đánh nhau, quả thực là Husky phá nhà, một phá một chuẩn.

"Thiếu chút nữa đã quên, Phương Đa Bệnh ngươi còn nói không giữ lời." Rõ ràng nói nếu Địch Phi Thanh có thể ăn xong một chậu thịt, Địch Phi Thanh đánh hắn như thế nào cũng sẽ không đánh trả.

Lại nhìn phía trên tên kia một bộ dáng con nhà giàu lật lọng, Địch Phi Thanh cười lạnh vài tiếng, không chút lưu tình châm chọc.

Phương Đa Bệnh thẹn quá hóa giận, "Khi đó ta lại không biết ngươi không có vị giác, ngươi gian lận ta tự nhiên không phục!"

"Ha ha..." Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, Địch Phi Thanh hai tiếng ha hả đã nói hết tất cả.

Hà Hiểu Tuệ nhìn bộ dáng mất mặt của Tiểu Bảo nhà mình, mạnh mẽ đứng lên ấn bả vai Phương Đa Bệnh xuống, "Phương Tiểu Bảo!"

Nghe được nương rống giận một tiếng, Phương Đa Bệnh sợ tới mức giật mình, đầu óc thanh tỉnh vài phần.

"Nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua, không có điều tra trước liền ưng thuận hứa hẹn, nương lúc nào dạy con như thế!"

Thứ nhất, Phương Đa Bệnh ngay từ đầu đã có thành kiến với Địch Phi Thanh. Thứ hai, Phương Đa Bệnh trong lời nói có rất nhiều chỗ kiêu ngạo, mỗi lần nói chuyện đều phảng phất sặc thuốc súng, đắc tội với người khác mà không biết. Thứ ba, đối với sự tình không có hoàn toàn nắm chắc, ngay cả điều tra cũng không có liền cùng người khác đánh cược, càng đáng hận vẫn là không nhận nợ.

Hà Hiểu Tuệ cho dù có sủng Tiểu Bảo nhà mình cũng nhịn không được bắt đầu dạy con.

Nàng xem như hiểu được mấy tháng nay Lý Liên Hoa rốt cuộc giúp Phương Đa Bệnh tu sửa bao nhiêu lỗi lầm. Tiểu Bảo vừa mới lang bạt giang hồ so với Tiểu Bảo trở về Tiểu Viễn Thành, quả thật khác nhau quá nhiều.

Hà Hiểu Tuệ cũng không muốn làm mất mặt mũi Phương Đa Bệnh ở trước nhiều người như vậy. Nhưng nàng càng không muốn nhìn thấy Phương Đa Bệnh mọc lệch, hơn nữa nàng không chỉ là mẫu thân của Phương Đa Bệnh còn là đường chủ của Thiên Cơ sơn trang.

Hà Hiểu Tuệ không có khả năng vì mặt mũi Phương Đa Bệnh mà làm cho Thiên Cơ sơn trang mất đi thanh danh.

Phương Đa Bệnh muốn nói lại thôi, vả lại nhìn thấy phụ thân cũng mơ hồ bất mãn với hắn, cuối cùng vẫn câm miệng, nghe phụ mẫu giáo huấn bên tai.

"Một vở kịch hay." Luôn có người có thể nói ra chân tướng, không biết là đang nói trong hình chiếu ba người Địch Phương Hoa ở chung thú vị, hay là nói Hà đường chủ trực tiếp dạy con thú vị.

【Chùa Phổ Độ, Lý Liên Hoa leo một ngọn núi cũng mệt đến không chịu nổi. Địch Phi Thanh cười nhạo, tay lại thành thật kéo người đi về phía trước một đoạn.

Trong chùa Phổ Độ, Vô Liễu hòa thượng còn đang khuyên nhủ Lý Liên Hoa đem thân phận nói cho Bách Xuyên viện, Lý Liên Hoa tình nguyện vận dụng nội lực cũng không muốn như thế.

Vô Liễu hòa thượng bất đắc dĩ chỉ có thể lấy Vân Bỉ Khưu làm dẫn dắt, dẫn đến tâm tình Lý Liên Hoa dao động một chút.

Chuyện năm đó Lý Liên Hoa đã sớm buông xuống, tuy nói hốc mắt có chút ửng đỏ nhưng rốt cuộc cũng không nói gì nữa.

Chỉ có Thiếu Sư kiếm... Lý Tương Di cả đời có lỗi nhất chính là Thiếu Sư mình bỏ lại.

Nói nhiều hơn nữa, Lý Liên Hoa cũng dầu muối không vào, Vô Liễu đành phải lấy cớ ăn cơm, xem như là xoay chuyển đề tài.

"Không vào cục chính là cách giải cục tốt nhất?" Tiêu Tử Khâm cười ha ha, "Lý Tương Di, ngươi không nên trở về, ngươi trở về liền nhất định sẽ nhập cục!"

"Ngươi phải đi tìm chết, người chết mới vĩnh viễn sẽ không nhập cục!"

Tiêu Tử Khâm điên cuồng vô cùng, bộ dáng kia làm cho Kiều Uyển Vãn cực kỳ xa lạ. Khóe mắt nàng phát hiện Địch Phi Thanh đã rút đao, theo bản năng chính mình đánh Tiêu Tử Khâm một chưởng trước.

"Câm miệng lại!" Kiều Uyển Vãn cố ý lớn tiếng mắng, "Bộ dáng của ngươi như vậy cho dù không có Tương Di ta cũng sẽ không thích ngươi!"

Kiều Uyển Vãn một chưởng đánh qua, cổ tay lại phát run, chiếc vòng ngọc run rẩy kia đang kể lại tâm tình rối loạn của chủ nhân.

Lý Liên Hoa tâm tư linh lung, tự giễu một tiếng, "A Vãn, tâm của ngươi lệch cũng không ít a."

Lý Liên Hoa nếu không nói gì, Địch Phi Thanh tự nhiên thật sự cho rằng hai người Kiều Tiêu quyết liệt. Câu nói này của Lý Liên Hoa trong nháy mắt làm cho hắn hiểu được, Kiều Uyển Vãn làm như vậy là vì không cho hắn ra tay.

Mọi người đều biết, Địch Phi Thanh ra tay cho tới bây giờ không chút lưu tình.

"Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy ta liền không động thủ?" Địch Phi Thanh cười lạnh nói, chậm rãi rút đao, bốn đạo chân khí vừa ra, Tiêu Tử Khâm đã gọt thành nhân côn.

Động tác của Địch Phi Thanh quá nhanh, Tiêu Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng mình không có tứ chi. Ánh mắt của hắn nhìn xuống phía dưới giống như không rõ  tại sao bản thân lại ngã xuống đất. Qua vài giây thẳng đến khi A Vãn đau lòng ôm lấy thân thể huyết nhục mơ hồ của hắn, hắn mới tê tâm liệt phế kêu thảm thiết.

"A a a a —— tay của ta, đau a a a——" Đâu chỉ có Tiêu Tử Khâm bị thương, Kiều Uyển Vãn nên may mắn vì vị trí đứng của nàng vừa vặn tránh được chân khí của Địch Phi Thanh. Nàng bị thương một bên mặt, không phải rất lớn, nhưng đối với nữ tử yêu cái đẹp mà nói đã xem như hủy dung.

"Tử Khâm, Tử Khâm..." Kiều Uyển Vãn luống cuống điểm huyệt cầm máu cho Tiêu Tử Khâm, nhìn về phía Quan Hà Mộng, Công Dương Vô Môn... Không ai dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

"A Vãn, ta đau quá..." Tiêu Tử Khâm khóc lóc nước mắt chảy ròng ròng, đã không còn nửa điểm phong quang của môn chủ đương nhiệm Tứ Cố Môn.

Ai không sợ hãi? Đây chính là nguồn gốc danh tiếng ma đầu của Địch Phi Thanh, người ra tay tất ngoan tuyệt.

Tất Mộc Sơn không biết từ lúc nào ngồi xổm bên cạnh Lý Liên Hoa, "Ngươi tìm đâu ra một tên sát thần như vậy, nhìn hắn cũng không giống sẽ hạ độc thủ a."

Lý Liên Hoa thành khẩn nói: "A Phi là người miệng cứng lòng mềm, sao lại là sát thần."

Bộ dáng vừa thành khẩn vừa vô tội này của Lý Liên Hoa làm cho Tất Mộc Sơn trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói đồ nhi của mình mắt bị mù hay là nói ngươi từ chỗ nào nhìn ra Địch Phi Thanh miệng cứng lòng mềm.

"Ngài xem A Phi luôn miệng ghét bỏ ta không leo được núi, nhưng hắn vẫn lôi kéo ta đi về phía trước đấy thôi? Sư phụ, A Phi là loại người gì quan trọng sao? Miễn là hắn không giết người vô tội, hắn đối tốt với ta là đủ rồi."

Tất Mộc Sơn vỗ vỗ đầu, luôn cảm thấy lời nói trong miệng Lý Liên Hoa có chút kỳ quái lại tìm không thấy chỗ nào có vấn đề, ngốc nghếch rời đi rúc vào góc trầm tư suy nghĩ.

Thanh âm của Tiêu Tử Khâm quá ồn ào, Giác Lệ Tiếu rất phiền lòng. Tôn thượng chém tứ chi của hắn, nàng liền cắt đầu lưỡi hắn. Ra lệnh một tiếng, thành viên Ngư Long Ngưu Mã bang gần nhất đã nhanh chóng chém xuống đầu lưỡi của Tiêu Tử Khâm, truyền tay nhau đến trong tay thánh nữ.

"A... A..." Lần này Tiêu Tử Khâm sẽ không nói đau nữa, hắn há miệng, phảng phất như một cái lỗ máu trống rỗng, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn. Kiều Uyển Vãn nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải, nước mắt rơi xuống như mưa.

"Hừ, đáng đời." Lưu Như Kinh nhìn không rõ, chỉ loáng thoáng từ trong thảo luận của người bên cạnh biết kết quả của Tiêu Tử Khâm.

Kết cục này thật sự cực kỳ thống khoái. Mỗi nửa đêm tỉnh mộng hắn vẫn luôn có thể mơ thấy ngày Tứ Cố Môn quyết liệt, tất cả mọi người đều vì mình tranh một phần lợi, trong đó đáng ghét nhất chính là đề nghị giải tán Tứ Cố Môn của Tiêu Tử Khâm.

Đến trong không gian, cho dù là người mù thì khi hình ảnh lưu động, những âm thanh này cũng có thể phát lại rõ ràng trong đầu Lưu Như Kinh.

Hiện giờ hắn đã biết môn chủ sở dĩ không quay lại Tứ Cố Môn là bởi vì các huynh đệ của y không có ai hy vọng y trở về. Môn chủ có lẽ đang hận, hận bọn họ không có một người đi Đông Hải tìm y.

Lưu Như Kinh cũng hận. Thì ra hắn tìm mười năm, mười năm sau môn chủ đứng ở trước mặt hắn, chẳng qua là thay đổi dung mạo thay đổi thanh âm, hắn lại không nhận ra người.

Nhưng đối với loại lang tâm cẩu phế như hắn, môn chủ còn lấy lý do mua Địch Phi Thanh để cho hắn một ngàn lượng bạc cải thiện cuộc sống, Lưu Như Kinh muốn cười lại cười không nổi, muốn khóc lại khóc không xong, sắc mặt vặn vẹo kỳ quái.

Lưu Như Kinh cảm thấy mình không xứng đáng được môn chủ chiếu cố. Nhưng hắn lại không biết, cả thiên hạ này người còn tâm niệm Lý Tương Di mười năm cũng không có mấy ai, mà hắn chính là một trong số đó.

Chỉ có thể nói loại người vong ân phụ nghĩa lang tâm cẩu phế sẽ luôn cảm thấy lỗi lầm đều là của người khác, không nhìn ra nguyên nhân nằm trên bản thân mình.

Còn người làm hết sức mình, làm tất cả những gì cần làm lại vẫn tự trách mình không có năng lực làm tốt hơn.

Thật mỉa mai.

[Thiếu Sư kiếm xuất hiện, nhưng thanh kiếm kia lại là giả.

Lý Liên Hoa mặc dù lên sân khấu nhưng Thiếu Sư giả lại ở trên tay y đứt gãy. Trong lòng y biết Địch Phi Thanh cũng nhận ra đồ giả, ngượng ngùng cười. Những người trước mắt đều thầm nhận biết y là ai, lại không một kẻ nguyện ý nhận ra y.

Thông qua địa đạo mọi người tìm được một cỗ thi thể cháy, lại thêm Lý Liên Hoa tại chỗ suy đoán, nghi phạm lập tức xác định là đầu bếp mới tới chùa Phổ Độ.

Phương Đa Bệnh sùng bái Lý Tương Di, Địch Phi Thanh giễu cợt Lý Tương Di quá mức khinh cuồng, Lý Liên Hoa nghĩ đến quá khứ, tất cả đều đúng.

Ba người đối với Lý Tương Di đều có thái độ khác nhau. Chờ mọi người trong không gian nhìn đến cuối cùng, tự nhiên biết người sùng bái Lý Tương Di nhất lại là Diệp Công thích rồng*. Mà đối thủ một mất một còn của y mới là tri kỷ hiểu rõ Lý Tương Di.

Nhìn Lý Liên Hoa nhớ lại quá khứ, trong thành Dương Châu lụa đỏ múa kiếm tiêu sái phóng đãng, giai thoại anh hùng mỹ nhân lưỡng tình tương duyệt.

Trở lại hiện thực, kiếm thần tiêu sái lại bệnh tàn thân phế, mà mỹ nhân si tình đã sớm dời tâm đổi ý.

Trên giang hồ không phải không có ai mắng Kiều Uyển Vãn. Một bên nói tưởng niệm Lý Tương Di mười năm, một bên lại cùng Tiêu Tử Khâm mập mờ không ngừng. Người đầu đuôi hai đầu như thế làm sao không bị người ta mắng.

Chẳng qua mọi người đều cảm thấy Lý Tương Di nếu còn sống tất sẽ che chở hồng nhan trước kia nên mới cho Kiều Uyển Vãn vài phần mặt mũi mà thôi.

Thạch Thủy nói đến lịch sử mười năm trước của địa đạo, phản ứng kia của Kiều Uyển Vãn cũng đủ để cho Địch Phi Thanh hiểu được cái gì.

"Địa đạo là ngươi đào." Địch Phi Thanh mười phần khẳng định, "Đúng rồi, ngoại trừ Kiều mỹ nhân, làm gì có ai đáng để Lý môn chủ tốn nhiều công sức đào địa đạo tư tình chứ."

Địch Phi Thanh khó được âm dương quái khí, nhìn qua giống như Lâm muội muội nhập thân, ai oán không chịu nổi. Lý Liên Hoa cả người run lên, nổi da gà tê dại.

"Ngươi bình thường một chút, ta và A Vãn đã sớm không có liên quan." Lý Liên Hoa nghiêm túc nhìn Địch Phi Thanh giải thích một phen.

"Ha, ngươi còn gọi người ta là A Vãn." Địch Phi Thanh không biết cùng ai học, Lý Liên Hoa thật sự chịu không nổi Địch minh chủ như vậy, liên tục xin tha, "Kiều Uyển Vãn, sau này ta gọi người ta tên đầy đủ được chưa?"

Địch Phi Thanh thế mà còn biết ăn dấm, lại còn dùng loại ngữ khí này nói chuyện, Lý Liên Hoa không biết nên khóc hay cười.

Khó khăn dỗ xong A Phi, lại nhìn thấy trên màn hình thả ra chuyện y trấn an Kiều Uyển Vãn, Lý Liên Hoa thật sự là đau não. Vừa lảm nhảm đủ thứ vừa tầm bậy tầm bạ kiếm chuyện xung quanh dẫn dắt sự chú ý của A Phi, cuối cùng cũng đem đoạn kia lừa gạt qua.

[Thiếu Sư kiếm tìm về, Kiều Uyển Vãn cũng cứu trở lại, theo lý thuyết hết thảy đều đã bụi bặm lắng xuống.

Nhưng đề tài mà bốn người Phật Bỉ Bạch Thạch đàm luận lại làm cho người ta lạnh lòng.

Vân Bỉ Khưu tự biết là bởi vì mình hạ Bích Trà chi độc mới hại Lý Tương Di, mấy người khác bao gồm Kiều Uyển Vãn đều biết Lý Tương Di dị ứng với cháo đậu phộng.

Chỉ nhìn trong hồi ức trên người Lý Tương Di đầy chấm đỏ liền biết y bị dị ứng có bao nhiêu khó chịu. Nhưng những người này vẫn dùng cháo đậu phộng thăm dò, hoàn toàn không quan tâm nếu Lý Liên Hoa thật sự là Lý Tương Di thì sẽ khó chịu cỡ nào.

Cho dù đã sớm biết những người cũ ở Tứ Cố Môn thiên tính lương bạc, không biết ân nghĩa, mọi người trong không gian vẫn cảm thấy quá coi thường sự ngoan độc của bọn họ.

Dùng phương thức làm cho môn chủ mình kính ngưỡng bị thương tổn đi thăm dò Lý Liên Hoa, đây là chuyện người bình thường sẽ làm sao?

Đây là lần đầu tiên Lưu Như Kinh biết chuyện này. Nếu không phải Bích Trà chi độc trên người Lý Liên Hoa áp chế thiên hạ bách độc, có phải thật sự sẽ bị đậu phộng nho nhỏ tra tấn hay không.

Hắn phẫn hận đứng lên nói: "Vân Bỉ Khưu, ngươi coi mỹ nhân là đệ nhất, coi môn chủ lại không ra gì. Đồ bất trung bất nghĩa nhà ngươi chịu vạn tiễn xuyên tâm cũng không đủ."

"Lại còn dám đề nghị lấy cháo đậu phộng thăm dò môn chủ, ngươi vạn lần chết cũng không đủ để trả nợ tội trên người!"

Vân Bỉ Khưu lẩm bẩm, "Ta biết, ta biết..."

Trong thân thể con người rốt cuộc có bao nhiêu máu, vẫn là không gian này thông tình đạt lý, chỉ muốn làm cho hắn thống khổ sống sót.

Vân Bỉ Khưu đã quen với máu cuồn cuộn trong miệng không ngừng phun ra, "Là lỗi của ta, tội của ta đáng chết vạn lần."

Lưu Như Kinh không thèm để ý vẻ mặt áy náy của hắn, hừ lạnh vài tiếng, ánh mắt không thấy rõ đảo qua đám người Kỷ Hán Phật, Bạch Giang Thuần, "Trận Chiến Đông Hải năm đó tại sao các ngươi không chết hết đi?"

"Đám tai họa các ngươi mới là đáng chết nhất!"

Kỷ Hán Phật không nói, cúi đầu yên lặng thừa nhận lời mắng chửi. Bạch Giang Thuần dường như muốn cãi lại, nhìn thấy ánh mắt Lưu Như Kinh cố gắng mở to nhưng vẫn tìm nhầm phương hướng, thở dài, rốt cuộc thừa nhận mình không bằng Lưu Như Kinh, không xứng làm huynh đệ của môn chủ.

Lý Liên Hoa trong lòng chua xót, "Lưu Như Kinh."

Hắn mở miệng hô một tiếng, Lưu Như Kinh thật giống như Lý Tương Di, chui vào sừng trâu làm cách nào cũng không chịu đi ra.

"Mọi chuyện đã qua, ta chưa bao giờ trách ngươi." Lý Liên Hoa nói, giọng điệu nhẹ nhàng an ủi: "Ngươi tự trách mình mười năm, đã đến lúc buông tha cho chính mình."

"Nếu là Lý Tương Di nhìn thấy huynh đệ tìm mình mười năm sống như vậy, nhất định sẽ trách ta vì sao phải trở về quấy rối." Lý Liên Hoa hiện tại cảm thấy không gian này không tiện, mỗi lần y muốn nói chuyện đều phải quay đầu đi tìm người, mỏi cổ.

Lưu Như Kinh đầu tiên sửng sốt, Lý Liên Hoa chính là Lý Tương Di, môn chủ sao có thể nói như vậy. Trầm tư suy nghĩ trong đầu, hắn hiểu được, môn chủ hiện tại chỉ muốn rời khỏi giang hồ, nếu hắn tự trách mình vậy chính là bức môn chủ làm Lý Tương Di.

Hắn lập tức sợ hãi, Lưu Như Kinh chỉ hy vọng môn chủ hạnh phúc vui vẻ, hắn không muốn ép môn chủ làm chuyện y không thích làm.

Lưu Như Kinh ấp úng, im lặng ngồi xuống, không nói lời nào.

"Đồ đệ rất uy phong a!" Tất Mộc Sơn không biết từ nơi nào nhảy ra, "Ta nghĩ tới! Tương Di, ta rõ ràng chỉ nói Địch Phi Thanh một câu, ngươi liền vội vàng bảo vệ hắn, ngươi biểu hiện kỳ quái!"

Lý Liên Hoa xấu hổ, tay che nửa khuôn mặt, từ kẽ ngón tay nghiêng nhìn Địch Phi Thanh, mím môi quẫn bách.

*Chú thích: Diệp công thích rồng: Diệp Công yêu chuộng rồng đến si mê. Ông vẽ rồng trên tường nhà, thêu rồng trên quần áo và chạm khắc rồng lên cột nhà. Một ngày nọ, một con rồng thật từ trên trời bay xuống nhà Diệp Công. Diệp Công sợ hãi xoay người bỏ chạy. Điều này có nghĩa là Diệp Công không thật lòng yêu thích rồng, mà chỉ thích những thứ "có hơi hướng" rồng mà thôi. Chỉ người bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật nào đó, nhưng thực tế lại không thực lòng, cũng là để chỉ người chỉ biết lý thuyết mà không biết thực tế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro