16. 'Tôi sợ anh ghê'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ vung hồ sơ đập vai Khang: "Đã nói đừng có làm gì khiến bạn cậu kích thích, năm đó chưa đủ tởn tới già hả?"

Nhìn Thỏ được truyền nước biển, Khang cau mày: "Tôi còn chẳng biết ai kích thích cậu ấy nữa mà? Anh quên không chỉ Thỏ mà còn có tôi cũng bị ảnh hưởng đầu óc sau trận hỏa hoạn đó à?"

"Quên đi, chuyện năm đó người rõ nhất là cha tôi thôi, tiếc là ông ấy về hưu đi du lịch rồi." Bác sĩ lạnh nhạt nâng kính, lật hồ sơ: "Đợi bạn cậu tỉnh thì nhấn chuông gọi tôi, nhân tiện ở bệnh viện thì khám sức khỏe định kỳ luôn đi, cậu tới hạn tiêm thuốc rồi đó."

Khang gật đầu, tỏ ý đã nhớ.

ngồi bên giường gặm bánh mì cho đỡ đói, sau khi đưa Thỏ tới bệnh viện thì cậu lu bu tất bật mãi tới gần tối khuya mới có thời gian ngồi xuống ăn miếng bánh lót dạ. Vừa mở điện thoại thì phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đe dọa.

Tư Bản Ác Độc 2 tiếng trước: [Định vị] Tới đây.

Tư Bản Ác Độc 2 tiếng trước: Làm trò gì đấy? Cậu đâu rồi?

Tư Bản Ác Độc 1 tiếng trước: giỏi dữ, dám không nghe điện thoại không đến điểm hẹn luôn?

Khang bình thản mở định vị, đấy chẳng phải địa chỉ nhà Phong trao, tên này thiểu năng à? Cậu híp mắt, liền có tin nhắn mới đến ngay tức thì.

Tư Bản Ác Độc: Cậu có tin hôm nay không đến hôm sau không có lương không?

"Hong sếp ơi, tiền lương của anh to quá, to như cái bánh xe bò, trừ đi, giỏi thì trừ." Khang không khách khí nhắn, đương nhiên là Phong không phải kiểu người công tư không phân minh như vậy nhưng trong tiềm thức, anh vẫn muốn đe dọa cấp dưới của mình vì không nghe lời.

Tư Bản Ác Độc: Tôi chiều cậu quá cậu hư hay gì?

Cái ngữ này đọc ra thấy kì kì, Khang cau mày nhìn tin nhắn nhảm nhí vừa tới, dứt khoát không ngắn gì lại mà chú tâm cắn bánh mì thôi.

Không thấy Khang nhắn lại, người đàn ông chỉ có thể ném điện thoại qua một bên, tự đi pha một ly trà gừng để bản thân tỉnh táo lại.

Mãi tới sáng hôm sau Thỏ mới tỉnh, ngủ một giấc no đủ còn được truyền dinh dưỡng, lúc tỉnh dậy Thỏ cảm thấy tâm trạng vui vẻ, tinh thần phấn khởi dã man, duỗi tay lay Khang đang gục bên giường: "Cá! Cá nhỏ! Hôm qua... có chuyện gì xảy ra thế?" Đột nhiên chẳng nhớ rõ chuyện gì xảy ra nữa.

Khang bị lay tỉnh, ngái ngủ dụi mắt, lầm bầm: "Thỏ cảm thấy thế nào rồi? ổn chứ?" Vừa hỏi vừa nhấn chuông gọi bác sĩ.

"Tớ khỏe lắm, tối qua Cá đưa tớ đi bệnh viện sao?" Thỏ hơi nghi hoặc, Khang gật đầu, đứng dậy duỗi tay sờ trán Thỏ: "Hôm qua cậu ngất, đầu đau đấy, bác sĩ kêu cậu bị kích thích đầu óc nên bị ngất đi."

"Ây... chuyện cũ..." Thỏ chớp mắt, chậm chạp nói: "Tớ không nhớ gì cả, vẫn không nhớ gì."

"À." Khang đảo mắt, thấy bác sĩ vào thì đứng một bên nhường chỗ cho bác sĩ. Khám tổng quát rồi, hỏi Thỏ ổn để tự xuống giường đi khám định kỳ luôn không, Thỏ leo xuống giường, vì mỗi người khám định kỳ khác nhau nên Thỏ và Khang tách nhau ra.

Trong phòng bệnh khép kín, mùi mắm tôm tỏa ra nồng nặc dã man, y tá thực tập đứng sau bác sĩ, cô nàng đang loay hoay lấy thuốc thì vô thức mắc ọe. Khang nhướng mày: "Omega à?" Ý hỏi y tá là Omega sao, bác sĩ cũng chú ý thấy, lắc đầu: "Beta, do mùi của cậu nồng quá nên đến Beta còn ngửi được."

"Thế sao anh vẫn bình tĩnh vậy bác sĩ?" Khang tò mò nhìn vị bác sĩ thân thiết. rót lượng thuốc vừa đủ vào trong kim tiêm, bác sĩ mỉm cười: "Mắm tôm, mắm chưng, củ kiệu, sầu riêng, đậu phụ thối... tôi đều ngửi qua rồi."

Trong đầu cậu bật ra một chữ 'Sir' kèm icon quỳ lạy bái phục.

Bác sĩ bình thản nhìn Khang, như mọi khi ôn hòa khuyên nhủ "Cậu cứ ức chế thành Beta như vậy, lỡ tiếp xúc gần với Alpha động dục thì mùi hương sẽ nồng như hiện tại đó". Đang lúc khuyên nhủ và chuẩn bị tiêm, chợt bác sĩ ngừng lại: "Khoan đã, ban nãy đo nồng độ mùi như thế nào so với đợt trước?"

Y tá nén cảm giác buồn nôn: "Hợ... cao hơn đợt trước 0.5%..." Nói rồi cô nàng bụm miệng, như thể sắp nôn tới nơi. Bác sĩ cau mày, rút kim tiêm về, áp sát tới Khang, hít một hơi: "Mùi Alpha?"

"Hả?" Khang khó hiểu nhìn vị bác sĩ kia.

"Cậu quấn quýt Alpha nên nồng độ bị thay đổi." Bác sĩ đưa kim tiêm cho y tá, ngồi vào bàn ghi đơn thuốc: "Nếu đã có Alpha thì tôi không thể tiêm cho cậu nữa, chỉ có thể uống thuốc nhưng cậu biết đấy, thuốc cũng sẽ không che giấu được..."

"Thuốc cấp A bên anh có nhập mà ha?"

Khang vừa hỏi ra thì cả phòng im lặng hẳn, nghe được cả tiếng kim rơi. Bác sĩ khựng tay một chút, ngước mắt nhìn Khang, mỉm cười: "Cậu đoán xem."

Nhìn tài khoản vơi hẳn một khoảng, Khang cảm thấy trong lòng ngực như khoét một lỗ, đau đớn vì tốn tiền. Thỏ cầm sổ khám bệnh định kỳ đi tới, nhìn lọ thuốc bị niêm phong trong tay Khang, khẽ nói: "Cái này..."

"Suỵt, chúng ta về thôi." Khang vội nhấc chân, Thỏ nhanh chóng theo sát Khang về nhà luôn.

Thỏ có thể xin nghỉ một hôm chứ Khang thì lại phải lên chỗ làm, cậu viết chưa được gì nhiều, độc giả đợi, tiền lương đợi nhưng quên mất rằng, có người đàn ông cũng đang đợi cậu để khởi binh vấn tội vì dám ngó lơ anh.

Nhưng vấn đề là anh đang bận tiếp 'khách'. Trầm rủ đầu từ hạng mục, dù trên tình bạn thì nghỉ chơi nhưng trên công việc thì... nhìn mặt nhau đủ tin tưởng nên đành hợp tác thôi.

Vì đi trễ nên Khang rón rén về chỗ ngồi, chỉ là hôm nay văn phòng toàn mùi bạc hà, cậu nhìn qua một tác giả gần đó, vô thức hỏi: "Ổn không?" Chàng trai được hỏi thở hắt một hơi, xé kim tiêm đâm vào cánh tay mình, bình thản nói: "Ổn, déline tới thì trời sập cũng ổn." Nói xong không quên nhìn qua Khang: "Cậu thì sao, ổn không? Cái truyện kia tuyến tình cả--"

Không đợi đồng nghiệp hỏi chuyện, Khang ra hiệu: "Thôi thôi... tuyến tình cảm đi đến hồi làm khùng làm điên rồi..." Vì bị độc giả phàn nàn tình tiết yêu đương nên cậu phải xóa đi viết lại cả mấy đoạn luôn. Khang ngồi phịch xuống ghế, nhấn nút mở máy tính lên, cầm ly nước trên bàn, chuẩn bị đi hứng nước.

Chạm mắt với tên Beta thậm thụt ở lối ra vào, Khang cau mày: "Làm quái gì đấy?"

Người kia không đáp chỉ trừng mắt rồi vội co giò chạy biến đi, Khang bĩu môi, tự pha một ly cà phê sau khi nốc thuốc, vừa ngâm nga gia điệu nhảm nhí rồi nghĩ ngợi ra mấy tình tiết tình yêu phải chuyển đổi. Vì chưa từng yêu đương nên chuyện tình yêu cậu viết ra thật sự bị hề.

"Ủa... làm sao để biết đang yêu ai đó?" Khang vô thức hỏi, cậu xếp bằng, hớp một ngụm cà phê.

Vừa dứt lời thì cảm giác nhiều ánh mắt đổ dồn tới bản thân khiến cậu khó hiểu ngoảnh mặt: "Hả... sao vậy?" Cậu nhìn qua người ngồi gần mình nhất, chị đồng nghiệp với bút danh Không Ăn Cỏ. Chị gái lúng túng không biết nói sau, nội dung truyện cô viết không phải dduj rồi yêu cũng là hận nhau xong dduj nhau rồi yêu nhau, tiếng sét ái tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên... Cô chỉ quan tâm miêu tả kỹ tình tiết dduj còn tình tiết vô tình nhận ra yêu nhau thì khá là qua loa.

Cái ghế đột nhiên bị xoay, chàng trai có mùi bạc hà ban nãy mỉm cười nhìn Khang: "Để biết đang thích hoặc yêu ai đó, chuyện đầu tiên chính là chướng mắt khi thấy người kia đang thân thiết với ai khác không phải mình." Chàng trai dứt lời thì có giọng nói lạnh lùng vang lên: "Khang vào đây, Lâm lo viết chương mới đi, truyện của cậu bị dí dữ lắm rồi đó."

Chàng trai bĩu môi, thả ghế của Khang ra rồi vùi mặt vào máy tính, Khang đang được nghe chỉ điểm, bị cắt ngang thì hơi khó chịu, cậu lầm bầm: "Tôi sợ anh ghê..." Vừa lầm bầm vừa lê dép tới phòng của Phong. Bước ngang qua Trầm, Khang chợt ngẩng mặt chạm mắt với người kia, cứ thấy quen dã man, bạn của Phong cậu gặp rồi biết rồi nhưng chuyện quen này không phải đơn giản là quen biết mới đây.

Quen theo kiểu lúc trước gặp qua rồi, rất lâu về trước.

"Muốn ăn cây táo rào cây sung, hai tay hai súng à?" Phong lạnh mặt nhìn Khang cứ dõi theo Trầm, anh không vui vẻ mỉa mai.

Khang khó hiểu nhìn anh: "Công ty thua lỗ, sắp giải thể hay gì mà anh cứ như con chóa xù lông thế?" Nói xong liền bị Phong túm tay kéo vào phòng, cửa vừa đóng chặt thì cậu liền bị đẩy, lưng áp sát tường, người đàn ông lập tức cúi đầu hôn cậu, tấn công đột ngột không để Khang có thời gian suy nghĩ hay chuẩn bị gì, cứ ngỡ vào 'trò chuyện tâm tình' thôi chớ.

Cậu vừa hé miệng đón nhận, vừa suy nghĩ linh tinh coi do bản thân hay do 'người pạn cũ' là Thanh thân yêu chọc giận tên tư bản này.

___________________

Nhân một chiều bên công ty hông nhiều việc nên viết chương mới (*  ̄ ▽  ̄) Đố piết Omega bạc hà đi dới Alpha mùi gì nào--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro