Chương 4: "Tìm ba ba" chưởng đại pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 04: Kế hoạch tìm ba ba

"Chị vào đi."

Gần đây Tô Tiểu Bảo đều như vậy, tan học xong đưa Tô Bối về nhà, xong rời đi ngay mà không báo trước một tiếng. Mỗi ngày đều đi ra ngoài, đến tận tối muộn với về nhà, có khi đêm đến với thấy xuất hiện.

Tô Tiểu Bảo nói rằng hắn ra ngoài chơi bóng với bạn.

Không phải Tô Bối xem thường nhân duyên đệ đệ mình, chỉ là đếm cả cái làng này, người nguyện ý chơi với hắn chưa đến mười đầu ngón tay. 

"Tô Tiểu Bảo, không phải em đang yêu cô nào đấy chứ?" Tô Bối thật tình đánh giá vấn đề, không tin tưởng quay ra hỏi Tô Tiểu Bảo.

"Làm gì có chuyện đấy!", đối mặt với ánh mắt tiếc hận của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo chột dạ cúi đầu, lảng tránh nói: "Bọn họ còn đang chờ, em đi trước."

Nhìn bóng dáng Tô Tiểu Bảo càng ngày càng xa, ánh mắt tò mò của Tô Bối biến dần thành sự lo lắng.

Trong tiểu thuyết Tô Tiểu Bảo là một tên lưu manh, Tô Bối rất sợ giai đoạn này hắn kết giao với côn đồ rồi làm chuyện mà không thể nào vãn hồi. Tô Bối hạ quyết tâm sáng mai lén theo Tô Tiểu Bảo làm rõ mọi chuyện hư hư thực thực như thế nào.

Đêm tới, Tô Bối mơ một giấc mơ.

Trong mơ, bọn họ không có một xu dính túi. Vì muốn Tô Bối có tiền tiếp tục đi học, đầu năm lớp 11, Tô Tiểu Bảo quyết định nghỉ học, xông xáo đi vào xã hội.

Trong mắt người khác, Tô Tiểu Bảo là một tên lưu manh thấp hèn, nhưng trong 2 năm đấy, hắn đã dùng tiền mình kiếm được nuôi sống Tô Bối đến khi tốt nghiệp. Về sau, dựa vào trí thông minh của mình, Tô Tiểu Bảo đã đứng vững một chân trong cái vòng lẩn quẩn này. 

Ngày 27 tháng 2 là sinh nhật của hai chị em, Tô Tiểu Bảo định mua tặng Tô Bối một cây dương cầm làm quà sinh nhật. Lúc đấy, đoàn làm phim « Hắc bạch chi mộng » vừa đúng lúc đến thôn làm phim, phim kể về một nữ hài từ vùng hoang sơ đổ nát, bằng vào tài năng và thực lực của mình trở thành nghệ sĩ dương cầm trứ danh. Mà nữ chính của « Hắc bạch chi mộng » là khuê nữ quốc dân của giới giải trí - Tống Tâm Di.

Tô Tiểu Bảo tìm được việc chạy vặt trong đoàn làm phim, đến lúc cảnh quay trong thôn đã hết, Tô Tiểu Bảo quyết định gặp Tống Tâm Di. Tô Tiểu Bảo định nhờ vào việc cùng nhau làm 2 tháng ở đây, hỏi mua cây dương cầm của Tống Tâm Di với giá rẻ, ai dè bị đối phương quy kết thành lưu manh có ý đồ xấu với mình. 

Tô Tiểu Bảo thành công nhận cơm trưa ra về, rước lấy tội danh hãm hiếp chưa thành vào tù.

Mà trùng hợp với nguyên tác, người khởi tố Tô Tiểu Bảo là phụ thân của Tống Tâm Di – chủ tịch tập đoàn Tống thị - Tống Ngạn Thành.

Tô Bối lúc biết được chuyện thì mọi thứ đã ngã ngũ, trằn trọc mấy tháng trà trộn được vào một yến hội, quyết định leo lên giường Tống Ngạn Thành, cầu xin hắn rút đơn kiện.

Đương nhiên, thất bại.

Ác mộng kết thúc với khuôn mặt lạnh lùng của Tống Ngạn Thành khi ném nàng cho lão đạo diễn biến thái, để mặc cuộc đời của một cô gái bị hủy hoại.
——

Tô Bối từ trong mộng thất kinh tỉnh dậy, toàn bộ gương mặt đều là nước mắt.

Bộ dáng này để Tô Tiểu Bảo mới sáng sớm thức dậy giật nảy mình.

"Tô Bối, làm sao —— "

Lời còn chưa dứt, Tô Bối đã nghiêm túc nhìn hắn, chất vấn hỏi: "Hôm qua ngươi đi đâu, làm cái gì?"

Đột nhiên bị chất vấn, Tô Tiểu Bảo lộ ra vẻ mặt cổ quái: "Không phải đã nói rồi còn gì, đi chơi bóng rổ."

"Gạt người! Ngươi nói ngươi đi chơi bóng rổ, vậy tốt, ta hỏi ngươi, ai chơi bóng cùng ngươi, Tô Tiểu Bảo?"

Tô Tiểu Bảo: "..."

"Cứng họng rồi đúng không? Ngươi căn bản không đi chơi bóng, có phải qua hậu viện Bá Lợi không, nói, Tô Tiểu Bảo?"

Nghe vậy, trong lòng Tô Tiểu Bảo "lộp bộp" một cái – thầm than Tô Bối làm sao đã biết rồi?

Tô Bối không đợi Tô Tiểu Bảo thề thốt phủ nhận, trực tiếp ra tay, lột áo Tô Tiểu Bảo ra. Lột ra rồi mới thấy mọi chuyện đã đi quá xa, trên lưng, bả vai, cánh tay đều có máu bầm, to bằng bàn tay, Tô Bối nhìn mà đau lòng muốn chết.

"Người đừng... Ài, Tô Bối, ngươi đừng khóc!", thấy trong mắt Tô Bối đã rưng rưng muốn khóc, Tô Tiểu Bảo quýnh lên, vội nói: "Ta qua kho hàng giúp bọn họ chất đồ lên xe thôi, siêu đơn giản."

Thôn bọn họ có hồi trước có một phú ông, khu nhà hẹp, dài, rất khó đi, chỉ là sau khi chiến tranh với Mỹ đã bị bom phá đi gần hết, thôn dân cũng không có tiền để cải tạo lại nên lấy luôn hậu viện của phú ông làm kho hàng. Chiều nào cũng sẽ có xe đến lấy hàng mang lên trấn bán.

Hàng hóa thì nhiều mà người làm là thanh niên trung niên thì không ai tình nguyện đi nên thôn cũng không quản lao động trẻ em hay lao động không trẻ em, cứ một khối hàng thì được 1 văn tiền. 

Tô Tiểu Bảo mỗi ngày làm từ trưa đến tối cũng kiếm được kha khá, tầm 20-30 tệ.

"Tô Tiểu Bảo, nói thật chị nghe, trong nhà mình còn bao nhiêu tiền?" Đúng là bà nội Vương sau khi đi có gửi lại ít tiền, Tô Bối cũng chỉ biết giờ này còn lại không nhiều, nhưng chưa thật sự để tâm số tiền chính xác còn lại là bao nhiêu. Giờ này Tô Tiểu Bảo đã bắt đầu đi làm, Tô Bối có cảm giác số tiền còn lại thật sự không cầm cự được đến khi hai chị em học hết cấp 3.

Tô Tiểu Bảo do dự lúc lâu, cuối cùng bấc đắc dĩ thở dài, mở hộp sắt cất tiền ra.

"Trong hòm có 600 tệ, trong sổ tiết kiệm vẫn còn 3000 bà để lại, ở đây có thêm gần 400 nữa." Tô Tiểu Bảo nói, móc trong túi quần ra một chồng tiền lẻ đặt trước mặt Tô Bối.

Tô Bối nhìn số tiền lẻ trước mặt, hiểu được đây là số tiền Tô Tiểu Bảo kiếm được ở hậu viên Bá Lợi, yên tâm phần nào.

Số tiền này lúc đầu Tô Tiểu Bảo muốn để dành để mua cho Tô Bối một cái điện thoại. Trong trường ai ai cũng có một chiếc, nhưng Tô Bối thì không, vậy nên mấy chuyện bát quái của giới giải trí hoặc là thông tin về một tiểu hoa đán mới nổi, Tô Bối rất hiếu kì.

Mặc dù Tô Tiểu Bảo thấy mấy câu chuyện ấy chẳng có ý nghĩa gì, cũng không mong Tô Bối cũng nhiều chuyện như thế, nhưng hắn không muốn Tô Bối có cảm giác thua kém người khác.
——

Bây giờ có 4 ngàn tệ, Tô Bối cúi thấp đầu tính toán khả năng chi trả được để đến thành phố B.

Bộ dáng sầu mi khổ tứ này rơi vào mắt Tô Tiểu Bảo lại thành bối rối lo lắng.

"Ngươi đừng lo, số tiền này đủ để chúng ta dùng lâu dài, vả lại, ta còn có thể..."

"Không cho phép đến đó chuyển hàng nữa, Tô Tiểu Bảo. Cũng đừng hòng đến chỗ khác làm công chạy vặt." Đánh gãy lời Tô Tiểu Bảo xong, Tô Bối nhớ tới giấc mộng tối qua. Nàng nhớ rất rõ, Tô Tiểu Bảo chính tại hậu viện Bá Lợi gãy một cái chân.

Mặc dù cấp cứu kịp thời, nhưng tiền điều dưỡng cũng không phải một khoản nhỏ. Lão quản lí hậu viện có bồi thường một ít, nhưng cuối cùng Tô Tiểu Bảo không dùng số tiền ấy để chữa trị, thành ra cuối cùng chân bị tàn tật, vĩnh viễn không thể lành được.

"Không ghê gớm như vậy đâu! Bị thương dăm ba hôm lại khỏi ấy mà, vả lại ngươi xem, cũng đâu có chỗ nào bị thương đến phải nhập viện đâu."

"Tô Tiểu Bảo, hôm trước ngươi đáp ứng ta cái gì? Có nhớ không?

"Hả? Ta đáp ứng ngươi cái gì?"

"Ta là tỷ ngươi, về sau chuyện gì phải là do ta quyết định. Hiện tại, nghe cho rõ, ta không cho phép ngươi làm công lao động trước vị thành niên."

Tô Tiểu Bảo: "..."

Cứ có cảm giác chị mình thông minh lên là sao?

"Được được, đều nghe lời chị, chị nói không đi thì nhất định không đi." Tô Tiểu Bảo bất đắc dĩ đồng ý.

Xem ra phải đổi thời gian làm việc rồi. Bên hậu viện cũng có ca đêm, 3 khối một kiện hàng, chỉ là hàng hóa không được ổn định như ban ngày. Thôi thế cũng được.

Nếu như không đoán được tính toán của Tô Tiểu Bảo thì Tô Bối xứng đáng là một con chó. Nhưng giờ biết được cũng chỉ có thể thở dài, Tô Bối vỗ vai Tô Tiểu Bảo, ngắt quãng suy nghĩ của hắn, nói: "Bây giờ ngươi đi thu thập hành lý, chúng ta đi."

"Thu thập hành lý? Ngươi muốn đi đâu?"

"Đi tìm ba ba."

Ba ba?

"Ngươi không phát bệnh đấy chứ?" Điều này không thể trách Tô Tiểu Bảo được, mười bốn năm sống trên đời, hai từ "ba ba" chưa bao giờ từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn, so với từ "mẹ" nghe còn gượng gạo hơn gấp vạn lần.

"Ta rất tỉnh, chúng ta đi tìm ba ba, hắn có nghĩa vụ phải nuôi chúng ta." Gạt bỏ bàn tay đang đo thân nhiệt trên trán mình xuống, Tô Bối rành mạch nói từng chữ một.

Nhìn được dáng vẻ chững chạc này của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo thiếu chút nữa liền tin lời nàng nói rồi. Nhưng không, hắn rất nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Ngươi biết... là ai sao?" Từ "bố" chỉ có một âm tiết nhưng cũng làm Tô Tiểu Bảo khó đọc nổi, dứt khoát từ bỏ: "Ngươi biết người kia là ai sao? Ngươi biết hắn đang sống ở đâu sao?" - "Cũng đâu đơn giản như tìm mèo tìm chó, nào có dễ như vậy..." Tô Tiểu Bảo trầm giọng thầm nói.

Giờ còn không biết đối phương đẹp hay xấu, tròn hay béo, sống hay chết, bọn họ đi nơi nào tìm? Xuống hỏi Diêm bá phụ?

"Ta biết, ba sống ở thành phố B."

Làm đối thủ một mất một còn của nam chính, trùm phản diện của toàn truyện, trong tiểu thuyết miêu tả vị này không hề kém cạnh so với lúc miêu tả nam chính. Bằng vào tin tức tiểu thuyết đề cập tới, muốn tìm người cha ruột này thật sự không khó. Huống chi, người ta ở thành phố B hào danh cũng không nhỏ.
——

Sau hôm Tô Bối chỉnh đám Chu Hồng Mai, thái độ các bạn cùng lớp thay đổi một cách rõ rệt, trở nên hơi vi diệu.

Đối với sự chuyển biến này, Tô Bối không để ý tới. Trong vòng một tuần, tất cả tâm lực Tô Bối đều bận rộn trên kế hoạch tìm bố. Đã đóng gói hành lí của mình với Tô Tiểu Bảo xong, hôm trước vừa mới qua trạm mua 2 vé đến thành phố B, việc cần làm của Tô Bối là chờ đến ngày chuyến tàu khởi hành, trong lúc đấy thì chú ý Tô Tiểu Bảo, tránh cho hắn lại nửa đêm chạy ra ngoài làm công ăn lương.

Lúc mà Tô Bối không rảnh để bận tâm mấy chuyện vặt vãnh, trong trường lại phát sinh một chuyện mà đương sự chính là Tô Bối.

Video Tô Bối bị đám người Chu Hồng Mai bạo hành trong nhà vệ sinh được phát tán trên mạng, hơn nữa còn được lan truyền rất rộng rãi. Vid được đăng lên bởi diễn đàn Hồng Tinh – 1 trong 3 diễn đàn lớn của huyện. Người gửi video dùng tên giả, tạm thời khồn biết là ai.

Tiêu đề video rất bắt mắt, nội dung thì càng cay mắt hơn, người gửi vid cũng rất hay ho, cứ mỗi 2 tiếng liền phát thiệp mời với tiêu đề: « Đập chậu cướp hoa, câu dẫn giáo thảo, mau đến xem xem kết cục của lục trà biểu! » cho tất cả người dùng diễn đàn Hồng Tinh.

Trong thiếp mời (phần describtion) là một bản tường thuật vô cùng sinh động về hành vi đáng khinh của Tô Bối, nêu rõ việc nàng câu dẫn nam sinh như thế nào, thông đồng giáo thảo ra sao, thậm chí còn có một dòng thể hiện sự khinh bỉ của người đăng bài về việc Tô Bối hay đi pub bar, thường xuyên chơi bời lêu lổng, bán thân vì tiền,...

Bài mới được đăng lên chưa tới một ngày, lập tức đưa tới rất nhiều người vây xem.


【 Tôi cứ tưởng cái tiêu đề chỉ nói cho vui thôi, không ngờ nội dung lại đặc sắc đến vậy. Nhìn bối cảnh video đích xác là trường học chúng ta rồi, không sai được. 】

【 Lúc đầu thấy còn cảm thấy nữ sinh này thật đáng thương, ta còn đang muốn phê bình đám người kia. Kết quả nhìn được thiếp mời, biết được chân tướng, ta thật sự chỉ muốn nôn. 】

【 Hôm đấy ta có thấy, hình như là Chu Hồng Mai làm. 】

【 Ta chỉ muốn nói một câu, đánh hay lắm! 】

【 Nữ sinh trong video ta biết nè, năm hai, hình như tên là Tô Bối. 】

【 Ái chà, lại chuyện thú vị. 】

【 Có ai đặt câu hỏi không? Ta muốn biết những chuyện này có phải thật hay không? 】

【 Ta có một người bạn học cùng lớp với Tô Bối. Cô ấy nói rằng quan hệ bạn bè của Tô Bối siêu kém, cũng chưa từng kiểm điểm mình để hòa nhập. Theo ta thấy, những gì thiếp mời nói hơn phân nửa là sự thật. 】

【E hèm, cùng lớp, mặc dù ta chưa từng nói chuyện với Tô Bối, nhưng khách quan ta thấy nàng xác thực không tốt lắm. 】

【 Thật buồn nôn, mới cấp hai đã **, ta thao! 】

【 Loại người này còn dám thông đồng với Từ Lãng, tha thứ, ta cũng muốn nôn. 】

【 Ê lầu trên, mắc mớ gì đến Từ thiếu mà ngươi dám nói anh ấy ở đây. Từ thiếu sẽ không bao giờ thích loại nữ sinh này. Ngươi đừng có nói xấu anh ấy, cẩn thận ta thuê người thiến ngươi. 】

. . .

Độ khuếch tán của bài đăng rất nhanh, chỉ qua một đêm, ngoại trừ Tô Bối – người không có điện thoại thì ai ai trong trường cũng biết được chuyện này.

Thậm chí giáo viên với nhận viên nhà trường cũng biết chuyện.


Hội thoại 1:

Tô Bối: Nào nào Tô Tiểu Bảo, chỉ là từ "ba" thôi mà. Mau nói đi chứ!

Tô Tiểu Bảo: ... 

Lão bản, cho bát cháo không hành nhiều vụn quẩy, cảm ơn.


Hội thoại 2:

Tô ba ba: ... 

Bỗng dưng muốn trốn đi một nơi nào đó thật xa...

Tô Bối: Let's goooo. U-cha-cha-do-we-go~ u-cha-cha-do-we-go~ let's b-bring some girlssss oh oh heeeeee~~~

Tô Tiểu Bảo: ... 

Thêm một tô bún bò xào thái sợi, cảm ơn.


Hội thoại 3:

Đờ mờ các cục cưng, phải học onl :)))))

┬━┬ノ(▀̿̿Ĺ̯̿̿▀̿ ̿ノ)

Ôi đời...

Đã thế... còn là 4 ca một buổi sáng, 3 ca một buổi chiều... ∑(ΦдΦlll

_ノ乙(、ン、)_ tôi bất lực rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro