Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp lại tư vị thiên đường thật là quá mỹ diệu!

Lý tiểu thư không tốn bao nhiêu công sức thời gian, dễ dàng đã sửa sang lại chỉnh tề cái căn nhà hỗn loạn như một đống phế tích. Gạch trắng như tuyết không còn một hạt bụi, cuối cùng cũng có thể lại thấy ánh mặt trời, về phần căn phòng đầy đồ vật lẫn lộn, bị phân thành từng loại theo quy tắc, từng cái đều được thu dọn thỏa đáng.

Trước kia, Tiểu Tịch luôn dùng thức ăn quá hạn sử dụng, đem nó ăn sạch vào trong bụng, để cho cái bao tử cường tráng cùng thức ăn quyết chiến sinh tử với nhau. Trong tủ lạnh lại càng có thêm rất nhiều thức ăn mới ăn được một nửa đã bị bỏ quên, cùng với một đống thức ăn kỳ lạ nhất thời tò mò nên mua về.

Dưới sự chỉnh đốn của Lý tiểu thư, thức ăn quá hạn đều bị đuổi ra khỏi cửa, mỗi ngày bưng lên bàn ăn đều là món ngon mới mẻ nóng sốt. (ôi, lại là 1 soái ca nội trợ cực đỉnh... *thèm*)

Tiểu Tịch ở nơi này được chiếu cố cẩn thận, cuộc sống tiêu dao qua hơn một tháng.

Trong khoảng thời gian này, cô dọn hang ổ xuống dưới tầng hầm, chuyên tâm nghiên cứu. Nếu bước ra khỏi tầng hầm, đều là trà bưng tới tay, cơm dâng tới miệng, tất cả đều tùy Lý tiểu thư hầu hạ, lại càng lười biếng hơn so với lúc trước.

A, cô thật hoài nghi, chắc là bản thân mình kiếp trước ăn ở tốt, nếu không làm sao có thể thuê được một quản gia hoàn mỹ đến như vậy?

Tiểu Tịch ngồi trong xe, hai tay ôm ba lô lớn bảo bối, trên đôi môi non nớt luôn luôn chứa một nụ cười.

Trước lúc ra cửa, cô mới ăn một đĩa rau xà lách tươi xanh, cùng hai chén cơm cà ri hải sản thật lớn, cô được nuôi giống như một con mèo nhỏ, thỏa mãn đến mức muốn cười.

"Chị Lý, thật là thật xin lỗi, chuyện trong nhà đã đủ làm chị bận rộn, em lại còn bắt chị kiêm luôn chức tài xế." Cô trong lòng tràn đầy tội lỗi nói, một mặt duỗi tay chân, duỗi người trên ghế.

Cô có giấy phép lái xe, nhưng không biết tại sao, anh trai Khuyết Lập Đông lại không tin kỹ thuật điều khiển của cô, ra lệnh bắt buộc cô phải rời xa ghế lái.

Lệnh của anh trai không thể trái, mà cô bây giờ phải ra ngoài, đến một trung tâm nghiên cứu lấy chi tiết thí nghiệm, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng đến cầu cứu Lý-tiểu-thư-không-có-gì-là-không-thể-làm.

"Không sao, tôi cũng đang muốn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn." Lý tiểu thư mỉm cười, dừng xe trước một tòa nhà cao tầng.

Tiểu Tịch mở cửa xe, thân thể xinh xắn nhảy ra khỏi xe, lúc này mới dùng hết sức lực kéo ba lô ra bên ngoài. Cái ba lô khổng lồ kéo bên trái kẹt bên phải, tốn một phen công phu, thật vất vả mới có thể kéo ra ngoài.

"Chờ em với đó, em chỉ phải đi lấy một ít tài liệu, sẽ không tốn nhiều thời gian." Cô khoái trá phất tay, nhảy nhót đi vào phía trong tòa nhà, con vẹt bay theo phía sau cô.

Tiểu Tịch bước vào thang máy, lấy ra một con chip đặc biệt, chà lên cái máy phân tích quang phổ*.

(*quang phổ: dải ánh sáng có màu như cầu vồng từ đỏ đến tím, hứng được trên màn khi có hiện tượng tán sắc ánh sáng)

Thang máy khởi động, sau đó tự động đi lên, dừng lại tại một tầng lầu riêng biệt, cánh cửa sắt màu xám vô thanh vô tức* trượt ra, xuất hiện trước mắt, là một tầng lầu rộng rãi ngay ngắn.

(*vô thanh vô tức: không một tiếng động)

Trong phần lớn không gian tầng lầu, đều dùng kính chống đạn ngăn cách, bên trong là một phòng vô khuẩn*, rất nhiều nhân viên nghiên cứu mặc quần áo sinh hóa diệt khuẩn đi lại bên trong, phân tích các loại dữ liệu.

(*phòng vô khuẩn: phòng được tiệt trùng ko có vi khuẩn)

Từ bên ngoài nhìn vào, tòa nhà cao tầng này chẳng qua là tòa buôn bán tầm thường, chỉ có rất ít người biết, bên trong tòa nhà, có một người lấy danh nghĩa tư nhân mở phòng thí nghiệm, bên trong có công cụ máy móc quang học tiên tiến nhất, có thể làm đầy đủ mọi loại phân tích sinh hóa.

Trải qua nhiều tầng kiểm soát, Tiểu Tịch được dẫn tới một gian phòng khách VIP bên trong.

Trên bàn bày biện một cái chén trà Nhật Bản, và tài liệu mà lúc trước cô ủy thác, đang an toàn đặt ở một bên.

Cô hai mắt sáng lên, hoan hô một tiếng, hai tay khẽ chống nhảy qua ghế sa lon, một tiếng "boom" vang lên, cô ngồi lọt vào trong ghế sa lon, vội vàng cầm tài liệu, đem tới trước mặt lật lật xem.

"Đừng ngồi, đừng xem, cạc cạc..." Con vẹt kêu "két" một tiếng, biết cô một khi đã vùi đầu vào trong tài liệu, sẽ phải tốn một khoảng thời gian dài.

Tiểu Tịch không để ý đến, tầm mắt chỉ nhìn vào tài liệu. Một khi đã nhìn tới công việc, cô tựa như thay đổi thành người khác, xem thần thái sáng láng, nhưng linh hồn nhỏ bé toàn bộ đều đã bay vào trong tài liệu, có gọi cũng không trở lại.

"Đi thôi đi thôi đi thôi đi thôi..." Con vẹt giống như nhảy trên mũi kim của cái máy hát, cạc cạc gọi không ngừng, cắn tóc của cô kéo mạnh.

Đầu tóc chịu khổ bị con vật cưng gặm cắn, cô nghiêng đầu qua, tầm mắt vẫn chưa chịu rời tài liệu.

Ngô, cô nghiên phát triển ra kiểu en-zim mới, kết quả dùng thử trên da nhân tạo, hiệu quả tốt hơn so với đời thứ hai, thành phần dưới nhiệt độ bình thường cũng khá là ổn định. Xem ra cho dù trực tiếp dùng trên cơ thể người, hẳn là cũng không có vấn đề...

Cửa phòng khách VIP bị đẩy ra, hai người đàn ông đi vào, dừng lại ở cạnh cửa, mặt không chút biểu tình nhìn cô.

"Két!" Lông vũ con vẹt dựng hết lên, vội vàng nhảy lên tài liệu, dùng đôi cánh đủ màu sắc che kín tầm mắt của chủ nhân.

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Tiểu Tịch bị quấy nhiễu vạn phần khó chịu, hai tay nhéo cổ con chim. "A, con vẹt thối, mày đang làm cái gì vậy..."

Còn chưa kịp mắng xong, người đàn ông đứng cạnh cửa mở miệng, dùng tiếng Nhật thăm hỏi.

"Khuyết tổ trưởng, đã lâu không gặp."

Tiểu Tịch toàn thân cứng ngắc, rất chậm rất chậm quay đầu lại, nhìn thấy hai người cúi đầu, cung kính hành lễ.

Ông trời ơi, không thể nào, thật sự là bọn họ...

"Ách, ha ha, đúng vậy nha, đã lâu không gặp. Hmm, ha ha..." Kinh hoảng quá độ, cô chỉ có thể phát ra tiếng cười khan vô tình vô nghĩa. "Các anh tại sao lại ở chỗ này?" Cô vừa nói, ánh mắt vừa hướng qua bên cạnh, vội vã tìm kiếm một đường chạy trốn.

Hai người trước mắt, chính là thân tín của Đằng Điền, chỉ duy nhất nghe lệnh từ Đằng Điền. Bọn họ trên danh nghĩa là phụ tá đặc biệt, trên thực tế lại không chừa thủ đoạn nào, sau lưng đã làm nhiều chuyện đáng sợ, rất nhiều địch thủ của Đằng Điền, đều là bị hai người kia bắt đi, sau đó như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất.

Hai người kia xuất hiện ở trước mặt cô, có nghĩa là hành tung của cô đã bị bại lộ...

Ô ô, xem ra phiền phức của cô thật lớn!

"Chúng ta nhận được tình báo, biết ngài và phòng thí nghiệm này có liên lạc, đặc biệt ở chỗ này chờ đợi ngài." Hắn nói, thái độ vẫn là cung kính giữ lễ, nhưng cặp mắt sắc bén kia như là con dao nhỏ, chăm chú nhìn cô không tha.

Bọn họ vào không được Trường Bình, dứt khoát là ở chỗ này 'ôm cây đợi thỏ', chờ cô tới tự chui đầu vào lưới.

Tiểu Tịch nheo mắt lại, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ở trong lòng chửi rủa tổ tông mười tám đời của lão bản* phòng thí nghiệm. Đáng giận, tên kia không có đạo đức nghề nghiệp như vậy, dám bán đứng cô!

(*lão bản: ông chủ)

Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, một bên là Tần tập đoàn có quyền thế, một bên là người "tiền"* phụ trách tổ R&D** vừa không có quyền vừa không có lực, lão bản vì mạng sống, dĩ nhiên nhất định sẽ phải hy sinh một nhân vật nhỏ nhoi là cô.

(*có nghĩa là cô trc kia từng làm phụ trách, bây giờ bỏ trốn rồi, nói thêm xíu nữa, vị trí người phụ trách chính là vị trí trưởng phòng ở nước mình)

(**tổ R&D: tổ nghiên cứu và phát triển)

"Ngài tự tiện rời đi, làm cho phó tổng tài Đằng Điền rất không vui." Hai người từ từ tiến vào, vẫn là một trái một phải, cẩn thận vòng vây đường đi của cô, không để cho cô có cơ hội chạy thoát.

Tiểu Tịch kéo ba lô, khéo léo nhảy qua ghế sa lon, trốn ở phía sau. "Ô, tôi chỉ đột nhiên muốn nghỉ ngơi, cho nên tạm thời rời Nhật Bản..."

"Là có liên quan tới Thiếu chủ (là A Chính đó) sao?"

Cô giữ vững nụ cười cứng ngắc, không nói tiếng nào, ánh mắt đen nhánh quay tròn đảo qua đảo lại.

"Tin đồn trong giới kinh doanh, Thiếu chủ cố ý muốn đem công thức nghiên cứu phát triển mới của ngài, giao cho tập đoàn Tuyệt Thế đấu giá." Hắn nói, từ từ tiến tới gần.

Tiểu Tịch từ từ lui về phía sau, cười đến chua cả mặt, cho đến khi lưng đã dán lên vách tường, cô mới phát hiện bản thân đã không còn đường thối lui.

"Hắc hắc, tin tức của phó tổng tài thật đúng là linh thông nha!" Lão hồ ly chết tiệt!

"Phó tổng tài đã hạ lệnh, dám can đảm đem công thức này đi đấu giá, chính là đối địch cùng Tần tập đoàn, Tuyệt Thế không dám nhúng tay." Hắn ta lộ ra nụ cười lễ phép, vươn tay về phía cô. "Phó tổng tài cũng dặn dò chúng ta, cần phải mang Khuyết tổ trưởng về Nhật Bản."

"Ách, xin lỗi, tôi tạm thời không muốn trở về Nhật Bản." Tiểu Tịch thử dùng phương thức cự tuyệt uyển chuyển nhất, trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Trở về? Nói giỡn sao, nếu thật sự bị bắt trở về Nhật Bản, cái mạng nhỏ của cô khẳng định sẽ mất!

Hai người trao đổi một ánh mắt, đồng thời tiến về phía trước một bước.

"Vậy thì chỉ có thể đắc tội."

Lời khách sáo nói xong, những thứ cung kính lễ phép kia trong nháy mắt biến mất, hai người lộ ra mặt thật, giống như hai con ác hổ, một trái một phải bổ nhào lên.

Tiểu Tịch phản ứng cũng không chậm, bắt lấy con vẹt, làm vũ khí ném về hướng bọn họ. Bên trong phòng hai nam một nữ cộng thêm một con vẹt, thoáng chốc trở thành một đoàn ầm ĩ.

"Két!"

Một đám lông đỏ đỏ xanh xanh bay tới mặt, một người đàn ông theo bản năng đưa tay ngăn chặn, bị phân tâm, Tiểu Tịch nắm lấy cơ hội, cúi người, trượt ra khỏi cổ tay hắn.

"Bắt lấy cô ta!" Người đàn ông vừa trở tay bắt lấy con vẹt, rống lớn.

"Anh nằm mơ đi nha!" Cô hai tay lục trong ba lô lớn, lôi ra một đống chai chai lọ lọ. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, dùng sức ném cái chai xuống.

Loảng xoảng!

Miểng thủy tinh bể ra, chất lỏng bên trong chảy ra ngoài, hắt lên trên mặt đối phương, có vẻ dính dính chảy xuống, có chút kinh tởm.

"Đây là cái gì?"

"Hắc hắc, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là 'nhục độc can khuẩn'*, nó có thể kết hợp với cơ quan cảm thụ thần kinh vận động trong thân thể, ức chế thần kinh bài tiết ra chất, ngăn chặn thần kinh chỉ đạo, khiến cho tứ chi tê dại, khó thở tới chết..." Cô càng nói càng cao hứng.

(*nhục độc can khuẩn: một loại vi khuẩn hình que gây ngộ độc)

"Khuyết tiểu thư, nhục độc can khuẩn không thể phát tán trong phòng có nhiệt độ ấm áp này." Đối phương lạnh lùng cắt đứt.

"Ách." Cô nói không nổi nữa.

A, đáng giận, vì sao cần chết không chết, lại còn gặp phải hai kẻ am hiểu sinh hóa?

"Không sao, tôi còn có những thứ khác." Cô chưa từ bỏ ý định, cố gắng lục lọi trong ba lô lớn, vội vã muốn tìm ra cái gì đó hữu hiệu để đánh lui kẻ địch.

"Két, nữ vương, lấy thuốc nổ làm nổ tung bọn hắn, nổ tung bọn hắn! Cạc cạc!" Con vẹt hô to, toàn thân lắc loạn lên, lông vũ rơi đầy đất, bay bay khắp nơi.

Chỉ sợ Tiểu Tịch lại lôi ra đồ vật quỷ quái gì nữa, người bị hắt thứ chất lỏng kia nhanh chóng bước qua, cướp lấy cái ba lô lớn có thể sánh ngang với túi thần kỳ không đáy kia.

Mắt thấy ba lô bảo bối bị cướp, cô kích động nhảy tới, hai tay kéo lại không buông.

"Cái tên cướp này, không được đoạt ba lô của tôi a!" Trừ khi ăn cơm, ngủ, cái ba lô này có lẽ chưa từng rời khỏi người cô nha!

Mặc dù cố hết sức lực của bản thân, cô vẫn không thể đoạt lại ba lô từ một người đàn ông to lớn trưởng thành. Không thể nhịn được nữa, cô cắn chặt hàm răng, hít sâu một hơi, giơ chân trái, ra sức xoay người lại đá một cước, vọng tưởng có thể đá ngã đối phương...

Chỉ tiếc, cô mặc dù từng bị ép buộc luyện võ thuật, nhưng cuối cùng công phu không học được tới đâu, xuất ra một cước như vậy, tư thế rất chính xác, lực đạo lại không đủ.

Chân mang giày vải khả ái không đạp được đến đối phương, ngược lại bị nắm lấy, khập khễnh bị kéo lên cao.

"A... Buông ra, anh, không được cầm chân của tôi..." Cô liên tục kêu thảm thiết, muốn được thả xuống.

Con vẹt cũng chịu chung số phận, giơ mỏ lên, ra sức mổ loạn khắp nơi. Một người một chim, đều cật lực đấu đá.

Bên trong phòng khách đang náo động, thình *** h cửa phòng bị mở ra, một người lẳng lặng đi vào trong phòng, gia nhập cuộc chiến, ba người một chim đồng thời ngẩn ngơ nhìn, trong nháy mắt lâm vào trạng thái bất động.

"Ách, chị Lý, chị đừng đi vào, mau đi ra, mau đi ra!" Tiểu Tịch khôi phục như cũ trước, vội vàng đến độ hai tay vung loạn lên, chỉ sợ sẽ liên lụy đến quản gia tốt của mình. "Em không sao, chị đi ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ em." Cô mặc dù ra sức trấn an, nhưng mà với bộ dạng chật vật hiện tại một chân bị nắm, treo ngược lên cao, bất luận nhìn như thế nào, cũng không giống bộ dạng "không có chuyện gì".

Mắt thấy có kẻ xông vào, hai người đàn ông đồng thời sắc mặt trầm xuống, sát khí vốn đè nén xuống từ nãy, bây giờ từ từ lộ ra.

"Uy, cô ấy chỉ là quản gia của tôi, các anh không được xuất thủ với cô ấy!" Tiểu Tịch cảnh cáo, cặp mắt to trong suốt thay phiên nhìn chằm chằm hai người.

"Chỉ cần Khuyết tổ trưởng nguyện ý hợp tác, chúng ta cũng không làm mọi chuyện phức tạp." Hắn lãnh đạm nói, nhìn Tiểu Tịch, chờ đợi cô ra quyết định, lời nói mang ý uy hiếp, ám hiệu nếu cô dám phản kháng nữa, bọn họ khẳng định sẽ giết người vô tội.

Chuyện cho tới bây giờ, cô căn bản không có lựa chọn nào khác. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh suy sụp xuống, đáng thương liếc về hướng cửa, nhìn Lý tiểu thư hơn một tháng qua, hầu hạ cô ăn, hầu hạ cô ngủ.

"Chị Lý, thật xin lỗi, em phải ra ngoài một chuyến. Chị đừng lo lắng, tiền lương em sẽ theo đó mà trả, tuyệt đối sẽ không..."

Lý tiểu thư mở miệng.

"Tiểu Tịch." Nàng gọi, vẫn là nụ cười chân thành.

"Ân?"

"Em không cần theo bọn họ trở về."

"A?"

Thanh âm nghi vấn còn chưa nói xong, thân ảnh trước cửa phút chốc bay lên, tốc độ nhanh đến mức khó tưởng tượng. Người đàn ông trong tay nắm con vẹt kia, còn chưa kịp phản ứng, cổ họng đã bị nắm trụ.

"Buông ra." Nụ cười ôn hòa kia, cùng với bàn tay tràn đầy uy hiếp, lộ ra vẻ cực kỳ không phù hợp.

Tên bị khống chế trợn to hai mắt, toàn thân phát run, lập tức buông tay.

"Mày, khụ... Ách... Ách..." Áp lực ở cổ họng không được giải trừ, hắn sợ hãi mở to mắt, hai tay trên không nắm chặt quơ loạn xạ.

Tiểu Tịch trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Lý tiểu thư giơ đối phương lên, dễ dàng ném giống như ném một thứ đồ bỏ đi vào một góc. Cô thật chậm chạp giơ tay, thật chậm chạp nhẹ nhẹ dụi mắt, còn tưởng rằng là bản thân vội vàng quá mức, nên trước mắt xuất hiện ảo giác, nếu không vì sao quản gia thiện lương dễ gần, lại trở thành một nữ siêu nhân thần lực?

"Chết tiệt, mày..." Một tên khác, ngay cả nói cũng chưa kịp nói xong, cũng giống như đồng bọn, được miễn phí cảm nhận mùi vị người bay trong không trung, bị ném một cách tàn nhẫn vào bức tường.

Tiểu Tịch cảm thấy thấy hoa mắt, bên tai truyền đến mấy tiếng kêu đau đớn. Sau đó, chân của cô lại được thả tự do, cả người đứng không vững ngã gục trên mặt đất.

"Có bị thương không?" Thanh âm êm ái vang lên.

"Ách, không có." Cô ngẩng đầu lên, thở ra một hơi, thổi thổi mái tóc rối bời trước mặt, vừa sùng bái vừa kinh ngạc nhìn Lý tiểu thư.

"Rất tốt." Lý tiểu thư vươn tay, dễ dàng nâng Tiểu Tịch đứng lên. "Chúng ta trở về."

"Trở về? Ách, nhưng mà... A..."

Một bóng đen nhào về phía trước, đột ngột bắt lấy Lý tiểu thư, dùng thủ pháp quỷ dị khống chế trụ toàn bộ động tác của đối phương, hai người trong nháy mắt cuốn lấy nhau không buông ra.

"Buông cô ấy ra, buông cô ấy ra! Anh có phải là đàn ông hay không vậy, làm sao có thể hèn hạ như vậy?!" Tiểu Tịch lo lắng kêu lên, tay chân luống cuống bò dậy, không chút nghĩ ngợi nhào lên phía trước, vội vã muốn gia nhập cuộc chiến. "Anh buông cô ấy ra! Sắc lang, không biết xấu hổ..." Cô mắng lung tung, quả đấm nhỏ liều chết đánh loạn lên.

Hắn không thèm để ý tới, dùng hết toàn lực giữ chặt lấy Lý tiểu thư, tên còn lại kiêng kỵ không dám tiến lên, rút súng ra nhắm, hai người đều vội vã muốn thoát khỏi cái người nguy hiểm gây trở ngại trước mắt.

Mắt nhìn thấy đối phương đã rút súng ra, Tiểu Tịch bộ ngực căng thẳng, bị dọa cho sợ đến hô hấp cũng ngưng lại, cô đấm đá lung tung, vọng tưởng muốn đánh nát đối phương, nỗ lực một lúc lâu, nhưng chỉ đổi lấy cái đầu đầy mồ hôi và làn da mơ hồ đã bị đau.

Không được không được, đây là chuyện của bản thân cô, nếu liên lụy chị Lý bị thương hoặc là bỏ mạng, cô cả đời lương tâm sẽ bất an!

Tiểu Tịch hít sâu một hơi, nhảy lên phía trước, như con bạch tuộc tám vây ôm lấy Lý tiểu thư, thân thể xinh xắn ngăn chặn ở phía trước, dùng phương thức bảo vệ ngu ngốc kém cỏi nhất. (tỷ ấy muốn chắn đạn O.o)

"Chị Lý, chị đừng sợ, sẽ không có chuyện gì, em sẽ bảo vệ chị." Cô vừa phát run, vừa đứng dậy, trong cặp mắt lệ đã rưng rưng, rõ ràng sợ đến mức muốn té xỉu, nhưng còn giả bộ rất dũng cảm.

"Tiểu Tịch, đứng sang bên cạnh đi." Lý tiểu thư thản nhiên nói, khẩu khí bình tĩnh đến mức kỳ lạ.

"Không được! Em không buông ra, em phải bảo vệ chị!" Cô dùng sức lắc đầu, bám lấy cổ Lý tiểu thư, nói gì cũng không chịu buông ra. "Ô ô, chị Lý..." Cô hai mắt đẫm lệ, vốn đang thầm nghĩ lời xin lỗi, lại nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm, suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Khó có thể nói rõ, đây là một đôi mắt như thế nào, rất sâu rất sâu, giống như là một xoáy nước không đáy, các loại cảm xúc kịch liệt nhất cũng lẫn lộn ở trong đó, giống như là muốn cuốn cả người vào.

Không cần biết là nói gì, hay là làm gì, xúc động một chuyện gì, cặp mắt chị Lý luôn mang theo nụ cười, nhưng bây giờ trong nháy mắt trở nên bén nhọn quỷ dị, làm cho Tiểu Tịch tựa như bị thôi miên, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích...

Hắn ta cho là đã khống chế được tình thế, lộ ra nụ cười dữ tợn, còn vươn tay, dùng sức kéo lấy tóc Lý tiểu thư.

"Mày, nữ nhân chết tiệt này..."

Roạt...

Một thanh âm quái dị vang lên.

Chỉ thấy khuôn mặt Lý tiểu thư giống như là đột nhiên bị rách, sau đó khe hở càng rách lớn, thậm chí kéo đến rách cả làn da và tóc trên đầu ra, da từ trên mặt nàng bị kéo xuống một mảng lớn.

Cảnh tượng đáng sợ này, làm cho ba người một chim sợ đến bất động một lần nữa, bên trong phòng lâm vào tình trạng vắng vẻ, yên lặng đến mức ngay cả âm thanh cây kim nhỏ rơi xuống đất cũng nghe thấy.

Tận mắt chứng kiến có người da mặt bị kéo rách ra trước mắt, Tiểu Tịch bởi vì khiếp sợ quá mức mà buông tay, "phịch" một tiếng, đặt mông ngã trên mặt đất.

Oa oa oa... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Da mặt chị Lý lại bị kéo xuống hơn phân nửa?!

Mọi người bị dọa cho sợ đến trợn mắt há hốc mồm, cho là gặp được sự kiện kinh dị, suýt chút nữa phải quỳ xuống lạy cầu thần bái phật, nhưng Lý tiểu thư lại như không có chuyện gì xảy ra, vươn tay kéo nốt lớp da mặt tàn dư xuống, một khuôn mặt tuấn lãng lộ ra trước mặt mọi người.

Nàng... Ơ, không, là anh, chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một nụ cười không có chút ý cười nào, dùng giọng nói bình thản nhất mở miệng.

"Mày lầm rồi, tao không phải nữ nhân." Sau đó, anh đột nhiên ra tay.

Cửa địa ngục mở ra trước mắt Tiểu Tịch, một cuộc đánh nhau đáng sợ nhất... Ách, không, không, cái này là tình huống nghiêng về một bên, căn bản gọi là đánh nhau cũng không đúng.

Chỉ thấy Lý tiểu thư... Không, Lý tiên sinh... Ách, dù sao vị này vẫn là một nhân vật bí ẩn mới xuất hiện trên sàn, toàn thân tản ra thần khí ác nghiệt tàn nhẫn, mỗi một lần ra tay đều nhanh chóng mà hung ác, tính toán chuẩn xác giữa ranh giới giết chóc và hành hạ (ca ca chỉ đánh chứ ko giết), hai người kia đau đến mức không muốn sống, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng phản kháng, sau đó cũng chỉ có thể liên tục trúng đòn nghiêm trọng, run rẩy muốn chạy trốn giữ mạng.

Nhưng không có ai chạy thoát được lòng bàn tay của anh.

Xé cái mặt nạ kia xuống, tên kia gặp phải một chất khí tản ra, lập tức choáng váng ngã xuống đất, gục trên mặt đất không ngừng nôn khan. Tên dùng súng kết cục thảm hại hơn, chưa kịp nổ súng, hai tay đã bị giữ lấy, sau đó tàn nhẫn bẻ một cái...

Rắc!

Thanh âm thanh thúy vang lên, tên kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay bị bẻ thành một góc kỳ dị, khẳng định đã bị gãy.

Trong lúc động thủ, trong hai mắt anh không có nửa điểm do dự, trên gương mặt tuấn tú cũng không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ là lạnh lùng thi hành động tác, tựa như giờ phút này không phải là đánh nhau với hai người, mà là hai bao cát trong phòng tập thể thao.

Không tới năm phút đồng hồ, hai người đàn ông đã bị đánh đến hấp hối, chỉ còn một hơi.

Hắn xoay đầu lại, cặp mắt đen thâm thúy, rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến ngây ngốc của Tiểu Tịch. Cô duy trì tư thế vốn có lúc nãy, vẫn trong trạng thái bất động.

"Tiểu Tịch."

Miệng của cô càng há hốc, toàn thân tự dưng nổi da gà.

Ngô, nói thật, nhìn thấy một người đẹp trai ngăm đen, trên tay còn dính đầy máu nam nhân, dùng thanh âm ôn hòa dễ nghe của chị Lý nói chuyện với cô, cảm giác thật đúng là không phải là quái dị bình thường...

Hắn cũng nhận ra có điểm không đúng, liền đưa tay vào giữa lỗ tai, thong dong lấy ra một vật nhỏ, nhưng có tính năng thay đổi giọng nói có một không hai, rồi mới đi tới, đưa tay nâng Tiểu Tịch ngây ngốc ngồi dưới đất lên, vỗ nhẹ lên khuôn mặt tròn trĩnh, ý muốn gọi thần trí của cô trở về.

"Tỉnh lại đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa." Bây giờ là một thanh âm trầm thấp mà hơi khàn khàn.

Cô lẳng lặng nhìn anh, ngơ ngác nửa phút, sau đó mới tuôn ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.

"A, anh, anh anh anh anh..." Cô liên tục lui về phía sau, thất kinh đặt câu hỏi. "Anh là nhân yêu* sao?" Bắt đầu từ giây phút anh xé cái mặt nạ xuống, cái vấn đề này xoay mòng mòng không ngừng trong đầu cô.

(*nhân yêu: người chuyển đổi giới tính)

Con ngươi đen quét tới, nhàn nhạt nhìn cô một cái. Không có nửa phần tức giận, thậm chí không mang theo một chút tâm tình, nhưng mà ánh mắt đó chính là làm cho lòng cô sợ hãi.

"Không phải." Hắn thản nhiên nói, thanh âm bình thản đến mức không nghe ra chút cao thấp nào.

"Vậy... Anh là nam nhân?" Cô lại hỏi.

"Hàng thật giá thật."

Cô cắn đầu lưỡi, tầm mắt quét xuống phía dưới, lòng hiếu kỳ tựa như loài cỏ dại giương nanh múa vuốt mãnh liệt trong lòng cô, nếu không phải là do lá gan quá nhỏ, mà bên cạnh lại còn có hai 'hàng mẫu' đang nằm dài (là 2 tên kia đó), cô thật sự rất muốn động thủ cởi quần anh, tự mình kiểm tra "hàng thật". (sặc, *phun nước vào màn hình*, tỷ... tỷ... háo sắc...)

Nói lại vấn đề, là một người đàn ông hàng thật giá thật, vì sao lại muốn giả trang nữ nhân? Là do tỷ lệ thất nghiệp liên tục tăng cao, cho nên mới nghĩ ra cách thức kỳ lạ này sao? (sặc lần 2)

Cô mở to mắt, không chớp mắt nhìn anh, trong con ngươi tràn đầy nghi hoặc.

"Anh rốt cuộc là ai?" Có thể nghĩ được, anh tuyệt đối không phải là quản gia tầm thường. Tiểu Tịch căn bản không tin, trong khóa học huấn luyện quản gia, có huấn luyện võ thuật vật lộn, nhìn anh mới vừa rồi thân thủ gọn gàng, so với anh trai cô có lẽ là không phân cao thấp!

Hắn không trả lời, kéo hai nam nhân hôn mê bất tỉnh lại, dùng dây da trâu trói chặt, sau đó đứng thẳng thân hình cao lớn, tự xoay người đi về phía cửa, miễn cưỡng quăng lại một câu nói.

"Về Trường Bình trước, tôi sẽ giải thích với em tất cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gia#thu