Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại ô Đài Bắc Đài Loan.

Chim hót líu lo chiêm chiếp từng đợt từng đợt thanh âm vọng lại từ giữa bóng râm xanh mát của vùng núi.

Nơi này là Trường Bình, một mặt dựa vào núi dựng nên một khu dân cư, nơi này phong cảnh tú lệ, yên lặng thanh tĩnh, mỗi căn nhà kiến trúc đều rất đặc sắc. Có khi là rường cột chạm trổ, tựa như cung điện đông phương thu nhỏ lại, có khi là tường trắng cửa sổ trắng, trên cửa treo một bức mành nhỏ nhuộm màu xanh ngọc, thanh nhã tựa như dân cư sống ven biển Aegean*.

(*biển Aegean: 1 vùng biển thuộc Địa Trung Hải)

Mặt trời mới vừa ló mặt không bao lâu, bên trong khu dân cư hoàn toàn yên tĩnh, mọi người còn đang chìm trong mộng đẹp.

Bỗng dưng, tiếng chuông chói tai vang lên.

Linh... Linh...

Tiếng chuông cửa kéo dài năm giây, sau đó dừng lại.

Cái gia đình có người tới tìm kia không phản ứng chút nào, cửa vẫn đóng chặt. Vị khách ánh mắt nhìn qua nhìn lại không ngừng, một lần nữa nhấn chuông.

Linh... Linh...

Tiếng chuông thúc dục vang lên bên trong nhà, cũng truyền đi khắp hàng xóm, quấy nhiễu mộng đẹp của mọi người đã không nói, lại còn làm cho người người thần kinh căng thẳng. Sau khi lặp lại vài lần, hành động nhấn chuông kiên nhẫn kia cuối cùng cũng được đáp lại, chủ nhà của căn nhà nhỏ kiểu châu Âu đối diện kia mất kiên nhẫn với tiếng ồn quấy rầy, đẩy cửa sổ lầu hai ra, gầm thét từ xa.

"Khuyết Thất Tịch, ra mở cửa!" Hắn quát, chỉ thiếu mỗi việc cầm búa tạ xông lên, thay vị khách kia phá nát cửa.

Bên trong cửa vẫn im ắng, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Cô gái nhỏ này tham ngủ, chết tiệt...chuông cửa này hiệu quả cũng thật tốt, vang xa đến ngay cả cách một kilomet cũng còn nghe thấy, mà vị khách trước cửa này, vẫn tiếp tục hành động nhấn chuông, thái độ kiên quyết.

Xem ra, nếu không đánh thức cô, bên tai mọi người khó mà thanh tĩnh!

Một con vẹt lưu ly kim cương (vẹt gì mà tên nghe đắt tiền thế... =.=) bay qua hẻm tắt, bộ lông vũ đỏ đỏ xanh xanh, làm cho người ta không muốn nhìn cũng phải thấy. Nó kêu "két két" hai tiếng, lượn lượn đôi cánh, quay tròn ánh mắt tìm hiểu vị khách, sau khi đã nhìn kỹ trong chốc lát, mới từ cửa sổ lầu hai bay loạn vào phòng.

Nó thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, tự nguyện gánh vác trọng trách to lớn, vào phòng đánh thức chủ nhân tham ngủ của nó. (ôi con vẹt :] )

Trong căn phòng ở lầu hai, nằm xốc xếch trên giường, là một nữ nhân xinh xắn.

Khuyết Thất Tịch mặc bộ đồ ngủ khả ái hình động vật, nằm trong cái hang ổ ở trên giường, ngủ đến cong vẹo cả người, hai tay ôm gối, mắt nhắm, đôi môi đỏ mọng bĩu bĩu lầm bầm, không biết đang nói mớ cái gì. Sáng sớm rực rỡ, ánh nắng rơi xuống trên người cô, tay chân thon dài lõa lồ ở bên ngoài đồ ngủ, cũng lộ ra một đoạn eo nhỏ nhắn, đẹp đến mê người.

Cô đang được ngủ ngon, mắt điếc tai ngơ đối với tiếng chuông cửa ầm ĩ ngất trời.

Con vẹt đáp xuống một chồng giấy tràn ngập các biểu thức số học hóa học bên cạnh cái gối, hạ thấp cái đầu nhỏ, dùng cái mỏ nhọn cắn tóc của cô, vừa cắn vừa kéo.

"Rời giường, rời giường, két!"

"Ngô, đừng ồn..." Cô hai mắt nhắm nghiền, vô ý thức hất tay, nhưng lại chính xác gõ trúng ngay giữa đầu con vẹt.

Tự dưng trúng phải một đòn nghiêm trọng, con vẹt đau đớn kêu một tiếng, đau đến mức lông vũ toàn thân run rẩy.

Có ý tốt nhưng được một quả đấm hầu hạ, nó ôm hận giương cánh bay xuống giường, bay loạn trong căn phòng có thể sánh ngang một cái nhà kho, tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng chọn lấy một mảnh vải bên cạnh giường, dùng mỏ ngậm lấy mảnh vải, rồi từ cửa sổ bay ra ngoài. (sau này sẽ hiểu nó làm trò gì, haha)

Trong lúc vô tình đắc tội với con vật cưng, Tiểu Tịch vẫn say mê ở trong giấc mộng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng còn lẩm bẩm tự nói.

"Ngô, chị dâu, em còn muốn ăn..." Cô đang ở trong mộng thưởng thức tài nghệ nấu nướng của chị dâu, vừa bày ra một bàn toàn món ăn ngon, cô đã đem tất cả nhét vào trong bụng, nhưng vẫn cảm thấy bụng đói kêu ục ục, thật là đói thật là đói.

Thanh âm kiều nhuyễn thấp giọng lẩm bẩm trong chốc lát, mày liễu cong cong dần dần chau lại, trong mộng đẹp có người tàn nhẫn cướp đoạt đi thức ăn ngon của cô. Cô nắm chặt gối, trên mặt ủy khuất vô hạn.

"Ô ô, không... Không... Không được... Anh trai, không được cướp bánh pút-đing của em!" Cô cầu khẩn, ngay cả trong mộng cũng tranh giành đồ ăn cùng anh trai.

Con vẹt một lần nữa bay vào, mảnh vải nhỏ lúc nãy đã không thấy đâu nữa.

Lúc này, nó cẩn thận lựa chọn chỗ dừng chân, trực tiếp đáp xuống trên đầu cô, còn tiểu tâm dực dực* liếc cô, quan sát cử động của cô, nghiêm ngặt đề phòng kẻo một lần nữa lại vô tội bị đánh.

(*tiểu tâm dực dực: cẩn thận nghiêm túc)

"Két, rời giường, rời giường đi, ngoài cửa có người!" Nó nghiêng vào bên tai cô, dùng thanh âm khàn khàn quái lạ, bắt chước cái đồng hồ báo thức đã bị ném vào góc thành năm bảy mảnh, phát ra tạp âm ồn ào. "Cạc cạc cạc cạc cạc cạc! Rời giường, rời giường!"

Âm thanh như ma quỷ xuyên thấu não quả nhiên là tuyệt chiêu hữu hiệu, kinh thiên động địa, bánh pút-đing đã sắp đến miệng trong giấc mộng của Tiểu Tịch liền rớt ra ngoài. Cô bị dọa cho sợ đến mức nhảy dựng lên, hai mắt to tròn hốt hoảng.

"Phòng thí nghiệm nổ sao?" Cô vội vàng nhìn chung quanh.

"Không phải."

"Ồ." Cô thở phào nhẹ nhõm, hai mắt lần nữa trở nên tỉnh táo."Bên kia mát mẻ, mày bay sang bên kia mà đậu, đừng đến chỗ tao ngủ mà làm ầm ĩ."

"Két, lầu dưới có người, cạc cạc!" Con vẹt chưa từ bỏ ý định.

"Đừng ồn nữa, tao không có hẹn với ai, tên kia nói không chừng là một tên nhân viên tiếp thị, mày ra đuổi hắn cút đi!" Cô tức giận bĩu môi la hét, lại vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào bên trong gối, cố gắng đuổi theo món điểm tâm ngọt ngon miệng càng chạy càng xa trong giấc mộng.

Ô ô, bánh pút-đing a, đừng chạy mà, van cầu mày trở lại đi!

Còn chưa kịp đuổi theo bánh pút-đing, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong cái đầu đang ngái ngủ của cô.

Không đúng, nhân viên tiếp thị không cách nào có thể tiến vào khu dân cư Trường Bình, có thể tới tận cửa bấm chuông, nhất định là người quen. Chẳng qua là, cô không nghĩ ra có người nào, tìm đến cô, mà còn cần phải lễ phép nhấn chuông cửa...

Cô đột nhiên chống người đứng dậy, thấp giọng kêu một tiếng, liếc qua nhìn con vẹt, nó bị dọa sợ đến mức lập tức cất cánh, nhanh chóng trốn sang một bên.

"A! Có phải quản gia mới tới hay không?" Tiểu Tịch hô lên, lúc này mới nhớ tới chính mình lúc trước có liên lạc với hiệp hội quản gia, hiện giờ đang chờ đợi quản gia mới tới nhận việc.

Nửa tháng trước, anh trai Khuyết Lập Đông mang theo chị dâu Đinh Đề Oa đi hưởng tuần trăng mật, ném cô ở lại chỗ này, cô liền lâm vào cảnh địa ngục đáng sợ khó có thể tưởng tượng.

Có lẽ là trên gene di truyền của Khuyết gia có thiếu sót cái gì đó rất nghiêm trọng, cô và anh trai đối với chuyện nội trợ trong nhà một chút cũng không biết, thậm chí không có năng lực giữ chỗ ở cho sạch sẽ. Chỉ cần là phòng đã từng có người nhà họ Khuyết ở qua, tuyệt đối là thê thảm đến mức không dám nhìn, hỗn loạn như thể bị súng máy càn quét bắn qua.

Chị dâu xuất hiện, đối với anh em hai người mà nói, quả thực chính là trời xanh ban phước!

Chị dâu làm căn phòng sạch sẽ, thức ăn ấm áp ngon miệng, khiến anh em hai người cảm động đến rơi nước mắt. Chẳng qua là, anh trai đáng ghét chỉ biết đến sung sướng của bản thân, cư nhiên ôm vợ đi hưởng thụ trăng mật, để lại Tiểu Tịch đang ở trong thiên đường đẹp đẽ một lần nữa lại rơi vào địa ngục xốc xếch.

Được chị dâu chăm sóc thoải mái, bây giờ đối diện với đống hỗn loạn do chính mình gây ra, cô ngược lại trở nên không cách nào chịu nổi.

Sau khi cái bàn ở phòng khách biến mất dưới đống sách báo và bụi bặm, quần áo chồng chất như núi, dạ dày đói bụng nuốt hết hai thùng mì tôm, cô quyết định phải hành động, cầu trời thương cô thêm lần thứ hai.

Tiểu Tịch gọi điện thoại đến hiệp hội quản gia, xin bọn họ phái một vị quản gia tới đây. Cô nguyện ý cung cấp chỗ ăn chỗ ở, tiền lương hậu đãi, chỉ mong vị quản gia kia có thể tạo ra kỳ tích, cứu cô thoát khỏi cảnh địa ngục hỗn loạn và đói bụng kia.

"Chuông vang đã bao lâu rồi?" Cô lo lắng hỏi.

"Két..."

"Đáng chết, con vẹt đần độn, sao mày không đánh thức tao sớm một chút? Nếu quản gia mới chạy mất thì làm sao bây giờ?" Cô lau khóe miệng một chút, bởi vì cảnh rất thật trong mộng làm cô chảy nước miếng, cấp tốc nhảy xuống giường, cầm lấy cái ba lô vải bạt màu đen lớn bên cạnh giường, xoay người đi xuống lầu dưới, sợ đối phương chờ lâu mất kiên nhẫn, nói không chừng sẽ quay đầu bỏ đi.

Con vẹt "két két" hai tiếng, bay theo sau lưng cô.

Linh... Linh...

"Chờ một chút! Tôi tới..." Cô vừa chạy vừa la, kéo cái ba lô lớn, huỳnh huỵch giẫm qua đống sách báo lẫn lộn, sau khi vượt qua được mặt đất gập ghềnh, vội vã muốn ra mở cửa, nhất thời không để ý, lúc xuống cầu thang bước hụt chân, cả người đột nhiên bổ nhào về phía trước...

"Ai da... A..."

Thân thể xinh xắn trượt xuống cầu thang, vừa ngã vừa đập vào sàn nhà, bằng một tư thế khó coi nhất, ngã nằm xuống trên mặt đất. Cái ba lô lớn bảo bối kia trước giờ ít khi nào rời khỏi người, cũng theo cô chậm rãi lăn xuống cầu thang, phịch một tiếng, đập lên trên lưng cô, ba lô nặng đến mức đè cô làm cho cô khó có thể hô hấp.

Tiểu Tịch rên rỉ lên tiếng, một lúc lâu không cách nào nhúc nhích.

Đau quá!

Toàn thân cô mỗi một đoạn xương đụng đến đều thấy đau, thân thể giống như là vỡ ra thành nhiều mảnh, ngũ quan thanh lệ bởi vì đau nhức mà nhăn lại như một cái bánh bao hấp.

"Cạc cạc cạc, ngu ngốc, bước đi không có mắt, cạc cạc cạc..." Con vẹt cười quái dị trông có chút hả hê, quanh quẩn trên đầu cô.

"Cái đồ vong ân phụ nghĩa, uổng công tao nuôi mày!" Cô oán hận nói, nhìn chằm chằm cái con súc sinh lớn lối kia.

Đây vốn là một thí nghiệm thất bại trong phòng cô, căn bản cô muốn thử thao túng màu sắc bộ lông, không ngờ trợ lý của cô tính sai tỷ lệ chất xúc tác, sau khi con vẹt nở ra, đã quá thông minh thì thôi, miệng lưỡi lại còn độc ác, cộng thêm lòng dạ hẹp hòi, thường làm cho cô nổi trận lôi đình.

Nằm một lát, xác định tứ chi và cái đầu vẫn còn bình yên vô sự, không có bị gãy, Tiểu Tịch mới chậm rãi bò dậy.

Linh... Linh...

"Cô làm ơn chờ một chút, không được đi nha! Tôi sẽ nhanh chóng tới mở cửa!" Cô cao giọng la hét, đẩy đống đồ vật hỗn loạn xếp thành từng núi nhỏ ra, cố gắng đi tới, dọc theo con đường hết lần này tới lần khác là vô số chướng ngại vật, lộ trình ngắn ngủn chỉ mười mấy mét, cô hết năm phút đồng hồ cũng đi chưa tới một nửa.

Lảo đảo đi được một bước ngừng một bước, cẩn thận đi đến giữa phòng khách, Tiểu Tịch bỗng cảm thấy bên chân có cảm giác chật chội, ống quần ngủ không biết bị cái gì móc vào, cả người trọng tâm không vững, nguy hiểm ngã nghiêng về phía trước...

Phanh!

"Cạc cạc cạc cạc cạc cạc..." Con vẹt phát ra tiếng cười như bị bệnh tâm thần, vui vẻ bay loạn lên, không có một chút thông cảm với chủ nhân. (ta mà nuôi con này ta đập bẹp nó lâu rồi =.=")

Ngọn lửa tức giận nổ tung trong đầu cô, bàn tay nhỏ bé phát run lục lọi bên trong ba lô lớn, lấy ra một cái cốc. Cô nheo mắt nhắm mục tiêu, sau đó hít sâu một hơi, dùng sức ném về phía con vẹt đang cười không ngưng được.

Con vẹt vội vàng bay nháo nhào, né được màn công kích nguy hiểm. Cái cốc không trúng mục tiêu, đập vào tường, bể tan tành thành từng mảnh sứ rơi loảng xoảng xuống đất.

"Két, cô chủ giết chim sao?" Nó hô lên, bị dọa sợ đến mức bộ lông rơi rụng lả tả, lông chim đủ mọi màu sắc bay khắp phòng.

Tiểu Tịch tức muốn ngất liền lấy ra càng nhiều cốc, ném hết cái này đến cái kia. Con vẹt bay loạn, vội vàng trốn bên trái né bên phải, căn phòng vốn đã đủ xốc xếch, nay lại có thêm một số lượng lớn mảnh sứ và lông chim.

"Cạc cạc, không nên nha! Nữ vương tha mạng! Tha mạng, nữ vương!" Nó thở hồng hộc, thái độ đột ngột thay đổi, gặp phải tình thế nguy hiểm như vậy, dù nói cái gì cũng được, thậm chí hạ mình tôn xưng cô là nữ vương bệ hạ cũng được, phải lo dập tắt lửa giận trong lòng cô.

Lưu ý: Để phân biệt giữa cách gọi Tiểu Tịch và nam chính lúc còn giả làm nữ, ta sẽ gọi nam chính là "nàng" (in nghiêng đấy nha).

Tiểu Tịch cắn đôi môi đỏ mọng, siết chặt cái cốc trong tay, tạm dừng tấn công.

Không được không được! Nếu tiếp tục đập nó, khiến nó cứ la "nữ vương nữ vương" không ngừng, người không biết nghe thấy, không chừng sẽ nghĩ là cô ở nhà chỉ con vẹt này chơi trò SM*. Mà còn chưa nói, quản gia mới tới nhận việc còn đang chờ cô mở cửa, cô cũng không còn thời gian cùng nó hỗn chiến ở đây nữa!

(*SM: sadomasochism: bệnh thích bị ngược đãi @_@)

Sau khi cân nhắc tình huống, cuối cùng cô thu hồi lại cái cốc, tạm thời tha cho nó một cái mạng chim.

"Câm miệng! Ầm ĩ nữa, tao liền nhổ sạch lông của mày." Cô nhìn nó chằm chằm, chật vật bò dậy, ngoài miệng uy hiếp, hai tay còn làm động tác, cộng thêm vẻ mặt dữ tợn, hiệu quả mãnh liệt.

Con vẹt hơn mấy giây sau liền ngậm mỏ lại, biết điều nghe lời một chút, lông vũ cũng rụt lại, ánh mắt quay tròn, giả bộ tạo ra một bộ dạng biết điều vô hại.

Tiểu Tịch hừ một tiếng, nhô cao bả vai mảnh khảnh, hưởng thụ quyền uy thuộc về chủ nhân, nghênh ngang đi tới hướng cửa.

Cô cầm tay cửa, thu hồi vẻ sát khí mới vừa rồi đánh giết con vẹt kia, đôi môi đỏ mọng non nớt mỉm cười, khôi phục bộ dạng thành cô gái nhỏ ngọt ngào khả ái xong, rồi lúc này mới mở cửa ra.

"Thật xin lỗi, chậm như vậy mới ra mở cửa, trong nhà có vài chuyện rắc rối, tôi... A, đau quá..." Lời khách sáo còn chưa nói hết, thanh âm thanh thúy lại một lần nữa biến dạng, hóa thành tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Những mảnh cốc vỡ văng khắp cả phòng, một mảnh sứ bén nhọn, vừa lúc nằm ngay cửa, cô chỉ lo mở cửa, căn bản không nhìn thấy, bàn chân non mềm không mang giày, trần trụi giẫm lên, lập tức bị ghim vào rách da chảy máu.

Tiểu Tịch ôm cái chân, đau đớn kêu thảm thiết, đứng nguyên một chỗ nhảy nhảy, mái tóc ngắn làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lúc chật vật, lại có mấy phần đáng yêu.

Cô hôm nay là bị làm sao? Chẳng lẽ là năm bất lợi, sao xấu rơi trúng đầu?!

Cô liên tục hít hít nhịn đau, đặt mông ngã ngồi trên đống đồ vật hỗn loạn, rưng rưng cúi đầu, vươn ra bàn tay nhỏ bé run rẩy, cẩn thận rút cái mảnh sứ chết tiệt kia ra, nghiến răng nghiến lợi ném tới góc tường.

Ơ, sắc trời tại sao đột nhiên tối sầm xuống?

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, kinh hoàng phát hiện một bóng người khổng lồ đứng ở trước mặt, cản trở ánh sáng. Xem ra là một nữ nhân cường tráng như một cái cây đang cúi đầu, khuôn mặt kinh ngạc nhìn cô.

Nữ nhân này thật cao lớn nha!

Con vẹt hiển nhiên có đồng cảm với Tiểu Tịch, lượn vòng xuống, bay vòng quanh vị khách cao lớn, sau đó bay trở về cái giá treo riêng biệt treo từ trần nhà xuống.

"Thật cao! Thật cường tráng! Cạc cạc cạc két!" Nó phát biểu bình luận.

Lời ngay thẳng có thể tổn thương người khác này, làm cho Tiểu Tịch lập tức nhảy dựng lên, vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười nhận tội, chỉ sợ lời của con vẹt, sẽ làm tổn thương đến tự ái phái nữ của đối phương. (ừ thì 'phái nữ')

"Xin lỗi, chị đừng để ý, con chim ngu ngốc kia thiếu quản giáo, miệng toàn nói bậy." Cô bày ra khuôn mặt mong đợi, cẩn thận mở miệng. "Xin hỏi, chị là do hiệp hội quản gia phái tới sao?"

"Vâng." Nữ nhân lễ phép mỉm cười, mặc dù vóc người khổng lồ, nhưng vẻ mặt thân thiết mà hiền hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác ôn hòa thoải mái.

Tiểu Tịch phát ra một tiếng hoan hô, hai mắt lóe sáng, như nhặt được vật báu liền nhào tới.

"Thật tốt quá, em đợi chị đã lâu! Vào đi, đừng đứng ở cửa, mau mời vào!" Cô thân thiện kêu gọi, lôi kéo đối phương đi vào trong nhà.

Nói thật ra là, cô vốn cho rằng, tất cả quản gia đều giống như chị dâu cô, tinh tế xinh xắn. Người được hiệp hội quản gia giới thiệu tới, không ngờ là hoàn toàn bất đồng với cô nghĩ, trừ thái độ ôn hòa kia ra, không tìm ra bất kỳ điểm nào tương tự chị dâu.

Bất quá, ngoài ý muốn vẫn là ngoài ý muốn, cô dù sao thì một chút cũng không ngần ngại!

Chỉ cần có đồ ăn, gian phòng có thể sạch sẽ, dù cho hiệp hội quản gia phái một con khủng long đến, cô cũng không có ý kiến.

Đối phương bước vào bên trong nhà, sau khi nhìn thấy căn phòng đầy hỗn loạn, lập tức hai mắt đăm đăm, giống như bất kỳ ai lần đầu bước vào địa bàn của người nhà họ Khuyết, cũng đều bị đống hỗn loạn cô gây ra làm cho kinh sợ.

"Nhà này chỉ một mình em ở sao?" Một cô gái nhỏ, có thể làm một cái nhà thành như vậy sao?

"Đúng vậy!" Mặt Tiểu Tịch nhè nhẹ đỏ lên, có chút bối rối. "Xin lỗi, em gần đây bận quá, không có thời gian dọn dẹp, bên trong nhà có chút loạn..." (Tiu: ôi xời, ko bận thì cũng có khác gì hả tỷ? — Tịch tỷ: thích ăn 'đạn' cốc ko?)

"Không sao, tôi đã nhìn qua không ít gia đình, nhà cửa so với em còn loạn hơn."

Tiểu Tịch cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng tràn đầy cảm kích, một lần nữa cảm nhận được vị tiểu thư này tâm địa thiện lương đến cỡ nào. (hết 'phái nữ' rồi đến 'tiểu thư' *cười ngất*)

A, Lý tiểu thư nhất định là đang an ủi cô! Cô tâm lý biết rõ, biết trên cõi đời này không có khả năng có một căn phòng xốc xếch hơn so với nhà cô, Lý tiểu thư nói như vậy, chỉ là muốn làm cho cô cảm thấy khá hơn một chút thôi.

"Hội trưởng hiệp hội quản gia giới thiệu sơ lược quá... Ân, chị là Lý tiểu thư, đúng không?" Cô lục từ trong cái ba lô lớn moi ra một tờ giấy ghi chép, trên tờ giấy bút tích nguệch ngoạc tiếng Trung tiếng Nhật tiếng Anh đều được sử dụng, chỉ có chính cô mới hiểu được.

Lý tiểu thư gật đầu, khóe miệng vẫn treo nụ cười, một bộ dạng nhã nhặn tử tế. Tầm mắt của nàng vòng một vòng bên trong phòng, rơi vào con vẹt phía trên.

"Két!" Con vẹt có chút tự kiêu kêu lên, còn xoay người sang chỗ khác, quay mông về phía vị khách.

Nhìn thấy thái độ ác liệt của con vật cưng, Tiểu Tịch vội vàng đi lên phía trước, ôm lấy cánh tay của Lý tiểu thư, lo lắng lắc lắc cánh tay.

"Lý tiểu thư, chị sẽ ở lại chứ? Ngàn vạn lần đừng bởi vì con vẹt thối này, mà cự tuyệt làm quản gia của em nha!" Nói đến đoạn sau, cô đã nước mắt rưng rưng, chỉ thiếu không ôm lấy bắp đùi Lý tiểu thư mà khóc rống thất thanh. "Van xin chị, em van xin chị, không được bỏ lại em..." Khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn khoản van xin, vẻ mặt như vậy, đủ để gợi lên lòng thương xót của bất kỳ kẻ nào.

Gương mặt tròn trĩnh trắng hồng kia, ngon miệng tựa như mật cây đào, dụ dỗ người khác khó có thể quyết định là nên hôn cô, hay là nên nhẹ nhàng gặm cắn. Nhất là cặp mắt to tròn thông minh như con mèo con kia, linh hoạt đến mức kỳ lạ phi thường, tiết lộ tất cả tâm tình của cô, bất luận là vui vẻ hay là tức giận, cũng không lừa được người bên cạnh.

Tóc ngắn mềm mại, ngũ quan xinh xắn, cùng với bộ đồ ngủ vẽ đầy hình con mèo trên người, làm cho cô nhìn giống một đứa bé. Nhưng dưới lớp áo ngủ mơ hồ phập phồng những đường nét thanh tú, như ám thị rằng cô đã là cô gái nhỏ trưởng thành.

Điều phức tạp mà mâu thuẫn này hợp lại với nhau, ngược lại trở thành một loại hấp dẫn ngây thơ trong sáng không có một chút vấy bẩn...

Lý tiểu thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, vẻ mặt không chút thay đổi, ánh nhìn quỷ dị u ám chợt lóe sâu trong mắt rồi lập tức biến mất.

Ánh nhìn kia trong nháy mắt biến mất không chút dấu vết, lại bị che dấu dưới thái độ ôn hòa lương thiện, Tiểu Tịch vốn cũng không nhận thấy được.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ ở lại, đây là công việc của tôi." Bên trong mấy câu nói nhẹ nhàng hời hợt, thật ra cất giấu một ngụ ý khác.

Chỉ tiếc là, Tiểu Tịch vẫn không phát giác ra chuyện có điểm kỳ lạ. Cô vừa nghe đối phương khẳng định ở lại, lập tức nghĩ đến những món ăn ấm áp ngon miệng, nhà cửa sạch sẽ chỉnh tề, được gặp lại cái chăn mềm mại trong ổ, sớm hưng phấn đến mức thần trí mơ hồ, làm gì còn có tâm tư để bận tâm những chuyện khác?

"Chị nguyện ý làm quản gia của em? Thay em nấu cơm, giặt quần áo, sửa sang lại phòng?" Cô hỏi tới, hai tay càng ôm chặt hơn, thân thể xinh xắn cũng dán về phía trước, chỉ thiếu chút nữa là giống con gấu koala*, dùng cả tay chân leo lên.

(*koala: 1 loài gấu túi hay ôm cây)

Lý tiểu thư giữ vững nụ cười, nhẹ nhàng gõ đầu cô.

Lần này, lóe lên thật sâu bên trong con ngươi mắt, là một ngọn lửa nhỏ.

"Thật tốt quá, em phải đi bắt con vẹt thối kia tới giải thích với chị." Tiểu Tịch hoan hô một tiếng, thò tay vào trong ba lô lớn, muốn tìm cái vũ khí để bắt vẹt. (ba lô cứ như túi thần kỳ của Doraemon vậy =.=)

"Két... Nữ vương, không nên! Nữ vương, tha mạng..." Mắt thấy tai vạ sắp đến nơi, con vẹt lại bắt đầu kinh hô cầu xin tha thứ.

"Tha nó đi, tôi sẽ không để ý." Lý tiểu thư mỉm cười nhún vai, giống như là đã sớm với chuyện người bên cạnh lấy thân hình của nàng ra đùa giỡn.

Đàn ông ngoài miệng đều nói, bất luận đẹp xấu, đều là bình đẳng, nhưng mà hai mắt bọn họ đều sẽ thích nhìn theo mỹ nhân, nếu nhìn thấy nữ nhân vóc người cao lớn hơn so với bọn họ, sẽ tràn ngập tự ti, lại càng tự động chuyển thành đùa cợt. Nghĩ đến nữ nhân thiện lương này, bởi vì ngoại hình mà bị giễu cợt, Tiểu Tịch cảm thấy thật đau lòng. Những chuyện cũ có thể khiến người ta khóc, quay một vòng trong đầu cô, làm cho cô gần như muốn vì Lý tiểu thư mà rơi lệ đồng cảm.

Thế gian này loại người trông mặt mà bắt hình dong thì nhiều lắm, huống chi lúc này lại còn có con vẹt trông mặt mà bắt hình dong!

"Mạo muội xin hỏi một chút, chị bao nhiêu tuổi rồi?" Tiểu Tịch hỏi.

"Ba mươi hai." Lý tiểu thư lộ ra nụ cười lương thiện.

"Chị có bạn trai chưa?" Cô hỏi tới.

"Không có." Nụ cười lương thiện kia có chút cứng lại.

Tiểu Tịch hai mắt sáng lên, hở ra nụ cười.

"Như vậy phải không? Tốt! Như vậy em sẽ giúp chị giới thiệu bạn trai nha! Chị tâm địa tốt như vậy, nhất định sẽ có người đàn ông hiểu được chị xem trọng chị, sẽ phát hiện chị trân quý đến cỡ nào..." Cô càng nói càng cao hứng, khẩn cấp muốn làm nguyệt lão*.

(*Nguyệt lão: nguyệt — mặt trăng, lão — ông già: ông cụ già ngồi dưới bóng trăng, làm chủ việc hôn nhân)

"Khuyết Thất Tịch tiểu thư" Nụ cười ôn hòa lại càng thêm cứng ngắc.

"Gọi em Tiểu Tịch là được, mọi người cũng gọi em như vậy." Cô nói với vẻ không quan tâm, trong đầu còn đang bận loại bỏ và lựa chọn người thích hợp. "Nói một chút đi, chị thích đàn ông hình thức như thế nào? Em biết không ít những người đàn ông tốt, thân thể khoẻ mạnh, vóc người hạng nhất, thành thật, trưởng thành..."

"Cám ơn, em thật là một cô bé thiện lương." Nụ cười ôn hòa đã cứng ngắc đến mức có thể nứt ra. (tội nghiệp ca ca)

Tiểu Tịch uốn cong đôi môi đỏ mọng, cười rất ngọt ngào.

Cô có dự cảm, mình nhất định có thể cùng người quản gia này sống chung thật vui vẻ.

"Như vậy đi, nhân tiện lúc chúng ta thảo luận xem chị thích loại đàn ông nào, có thể phiền chị, nấu chút ít thức ăn để cho em tế cái miếu ngũ tạng không?" (nghĩa là 'cúng tế' cho cái bụng của cô) Nửa tháng ăn mì tôm, cô thật nhớ những món ăn khác, chỉ cần nghĩ tới, đã thèm ăn đến mức nước miếng chảy ròng.

"Em đói bụng?"

Cô dùng hết sức gật đầu, suýt chút nữa đã bị trật cổ.

"Muốn ăn những gì?"

"Thịt bò xào!" Tiểu Tịch hai mắt sáng lên.

Lý tiểu thư gật đầu, đang định chuẩn bị đi thu xếp thức ăn, khóe mắt nhìn thấy cửa vẫn mở rộng, nàng xoay đầu lại, mắt nhìn xuống cô gái nhỏ mảnh khảnh trước mắt.

"Đúng rồi, Tiểu Tịch."

"Ân?"

"Xin hỏi, cái quần lót con vẹt kia tha ra ngoài, treo ở trên cây có phải là của em hay không?"

Chỉ thấy trên cây bông gòn trước cửa, treo trên cao một cái quần lót thật mỏng của nữ nhân, đang theo gió bay phấp phới, trên quần lót vẽ hình con gấu nhỏ, hướng về phía hàng xóm đi ngang qua nhếch miệng mỉm cười, vẻ mặt vô tội.

Tận mắt nhìn thấy quần áo cá nhân bị treo cao trên tàng cây, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh trí xấu hổ lên, rồi cũng bởi vì tức giận, từ trắng chuyện thành đỏ, rồi từ đỏ lại chuyển thành xanh, quả đấm nhỏ cũng nắm chặt lại.

Một lúc lâu sau, núi lửa cuối cùng bộc phát, âm thanh của một cô gái nhỏ rống giận cùng tiếng kêu thảm thiết của một loài chim đồng thời vang lên trong nhà.

"Con chim ngu ngốc chết tiệt, tao giết mày!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gia#thu