Chương 34: Du lịch Tam Á (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo kế hoạch, họ sẽ đến khu thắng cảnh rừng mưa nhiệt đới Nặc Đạt vào ngày thứ ba khi đến Tam Á, nhưng do thời gian hạn hẹp nên họ phải quay về ngay trong ngày, ngày hôm sau sẽ bay về thành phố A ở sân bay tiếp theo.

Khu thắng cảnh rừng mưa nhiệt đới Nặc Đạt là một tập hợp của năm khu rừng mưa nhiệt đới lớn của đảo Hải Nam. Khu thắng cảnh này được kết nối với núi Ngũ Chỉ và Thất Tiên Lĩnh ở phía bắc, nhìn ra những con sóng lớn của Biển Đông ở phía đông và Vịnh Hải Đường xinh đẹp gần đó, còn có suối nước nóng Nam Điền, suối nước nóng hàng đầu ở miền Nam Trung Quốc, nằm trong khu vực "Tam giác vàng" du lịch Tam Á.

Nó có tổng cộng chín khu vực cảnh quan theo chủ đề. Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung đã chọn một số nội dung để xem xét theo sở thích của hai người. Hang động trong rừng nhiệt đới Nặc Đạt che khuất bầu trời, suối nước trùng điệp đổ nghiêng xuống. Đi bộ trong rừng mưa Kim Tại Trung cảm thấy mát mẻ, băng qua con đường lát ván gỗ, ngắm nhìn những bộ rễ cây chằng chịt, những lối nhỏ lát đá thông nhau, còn có vẻ đẹp tráng lệ của sáu kỳ quan rừng nhiệt đới. Ra khỏi thung lũng rừng nhiệt đới, họ đi qua hẻm núi, nơi này đầy rẫy những những ngọn núi và vách đá cao chót vót, vì cảnh tượng hẻm núi đá khổng lồ cực kỳ hiếm có ở Hải Nam, nên chủ đề là những bản khắc kinh truyền thống của Trung Quốc trong hẻm núi đá, vừa ngoạn mục vừa trầm tĩnh.

Buổi chiều, Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung theo hướng dẫn viên đến thắng cảnh "Trải nghiệm hạnh phúc", đây là căn cứ đào tạo mở rộng, rất được nhiều người yêu thích. Ở đây dùng hình thức quân sự hóa, tổ đội, quân đội, hợp tác, trò chơi, phần thưởng, niềm vui làm chủ đề, triển khai nhiều trò chơi khác nhau và bồi dưỡng tinh thần đồng đội. Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung là những người rất đặc biệt trong đoàn du lịch, còn thay mặt cho mọi người học quá trình huấn luyện và phương pháp chơi, truyền cảm hứng nhiệt tình cho mọi người.

Chơi mệt, Kim Tại Trung đi dạo phố hoa quả gần đó, ở đây có rất nhiều dưa và trái cây nhiệt đới rất ngon. Kim Tại Trung đã mua rất nhiều, chuẩn bị ăn no nê vào buổi tối. Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười theo sau, nhận đồ trên tay của Kim Tại Trung và xách đồ nặng thay cho anh ấy.

"Vậy mới nói phải tìm được bạn trai tốt!" Kim Tại Trung không khỏi mỉm cười: "Anh nói xem tìm bạn gái, tôi không thể tự mình mang những thứ này sao? Phụ nữ là người nghiện mua sắm bẩm sinh, chắc chắn mua nhiều hơn tôi, đến lúc đó dì Bảy dì Tám cũng đi theo, mệt chết tôi luôn! "

"Em chỉ nói nhảm." Trịnh Duẫn Hạo liếc nhìn anh và đơn giản trả lời một câu.

"Tôi nói nhảm chỗ nào?" Dứt lời, Kim Tại Trung chỉ vào những khách du lịch gần đó, "Nhìn kìa, không phải toàn là đàn ông xách đồ, phụ nữ chọn trái cây sao?".

"Đó là vì yêu nên mới chia sẻ."

"Được rồi, được rồi, tình yêu tình yêu tình yêu! Anh yêu tôi nên chia sẻ gánh nặng với tôi, chúng ta hãy đi thôi, đi phía trước mua đồ." Kim Tại Trung kéo cổ tay Trịnh Duẫn Hạo bước nhanh đến khu bán chôm chôm.

Trong khu vực dịch vụ của cổng có thủy cung rừng mưa nhiệt đới, sử dụng màn hình ba chiều và đa góc để cho du khách xem hơn 2000 loại cá nước ngọt nhiệt đới khổng lồ, nàng tiên cá, voi biển, cá piranha, cá rồng, và cá la hán. Kim Tại Trung vừa nhìn vừa chụp ảnh bằng điện thoại di động, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Trịnh Duẫn Hạo, "May mà chúng ta là lục quân, anh nói xem lúc xuống biển có thể gặp cá mập không? "

"Chỉ hoạt động ở vùng nước nông, vùng biển sâu không được phép xuống nước." Trịnh Duẫn Hạo nghiêm túc trả lời.

"Nói thì nói vậy, nếu một ngày nào đó xảy ra đánh nhau trên Biển Đông thì phải có thương vong, đến lúc đó thà bị tên lửa giết còn hơn bị cá mập ăn thịt."

Trịnh Duẫn Hạo cau mày, không nhịn được gõ đầu người kia, "Nghĩ cái gì vậy?"

Kim Tại Trung cười haha, "Mở rộng suy nghĩ thôi, thế sự không thể đoán trước được. Sau khi ở Liberia không lâu, tôi luôn nghĩ đến chiến tranh, nên thuận miệng nói vậy thôi."

"Ừ, đi thôi." Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung thật sâu, cuối cùng cũng kéo người đi ra ngoài.

Chập tối, nhiều du khách chọn dùng bữa tại một nhà hàng đặc biệt trong khu vực dịch vụ, nhân tiện xem buổi biểu diễn của tộc Lê. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo không có suy nghĩ đó, Kim Tại Trung cũng đã mua sắm đến mệt, vậy nên tìm thuê một chiếc xe về lại thành phố.

Hai người gửi lại hoa quả đã mua ở khách sạn, cuối cùng ra nhà hàng ven biển ăn hải sản. Trời tối dần, nhà hàng ngoài trời thích trang trí bằng những ánh đèn sặc sỡ, xung quanh có rất nhiều người. Kim Tại Trung thích thú muốn gọi vài chai bia cụng ly uống với Trịnh Duẫn Hạo.

"A thoải mái quá!" Kim Tại Trung tu một ngụm lớn đến nửa chai, chất lỏng lạnh lẽo đi qua cổ họng rồi đến dạ dày, ngay lập tức khiến cơ thể sảng khoái sau một ngày mệt mỏi, cũng mát mẻ hơn rất nhiều.

Kim Tại Trung ngước mắt lên nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang từ từ uống bia, tư thế không hề hoang dã như trước, trong lòng muốn trách hắn, "Nhìn anh xem, còn đen hơn chuột. Uống bia lại chẳng khác gì một công tử quý tộc tao nhã. Có thể uống như đàn ông không!"

Trịnh Duẫn Hạo liếc mắt, không phản bác lại đối phương, ngược lại nói: "Hình như tâm trạng của em khá tốt."

"Đúng vậy! Nghĩ đến sau này về đơn vị không biết khi nào mới được thả. Nhất định phải vui vẻ. Tốt nhất là đêm nào cũng vui vẻ!"

Trịnh Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, "Vui vẻ mỗi đêm thì đừng nghĩ tới, nhưng hôm nay có thể để em vui vẻ thâu đêm."

"Hả?" Kim Tại Trung nhìn đối phương một cách khó hiểu, thấy cái nhếch mép trên khoé miệng Trịnh Duẫn Hạo thì chợt hiểu ra, mặt ngay lập tức đỏ bừng, sau đó đạp Trịnh Duẫn Hạo ba cái, "Mợ nó anh vẫn nhớ hả!"

"Ngày hôm qua không làm được nên tất nhiên phải nhớ rồi."

"Chết tiệt! Lưu manh! Đồ con chồn!"

"Em nói gì cũng được." Trịnh Duẫn Hạo cười tự tin, nhìn cốc bia trong tay, cuối cùng nở nụ cười tao nhã, "Có muốn uống chút rượu trắng không?"

"Tôi sẽ sập bẫy của anh đâu!" Cận Trung Nghiên khịt mũi, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, không để ý đến người nào đó.

Sau bữa tối, Kim Tại Trung và Trịnh Duẫn Hạo đến con phố gần đó, vốn dĩ anh muốn mua một ít ngọc trai và đồ trang trí bằng vỏ sò để tặng, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại nói rằng việc mang theo nhiều đồ rất phiền phức và bất tiện. Cuối cùng chọn tới chọn lui, anh và mua được vài chuỗi ngọc trai về nhà, tuy đều là hàng thật nhưng giá cũng không cao. Dù sao cũng không có chạm khắc chuyên nghiệp, các hạt ngọc không đều, kích thước khác nhau, chỉ là đồ mua chơi.

Khi họ quay trở lại bãi biển, trời đã tối, trên bãi biển có lác đác một vài nhóm người, vì khoảng cách quá xa nên Kim Tại Trung không thể nhìn thấy họ đang làm gì.

"Ngày mai đi rồi." Đột nhiên Trịnh Duẫn Hạo đứng bên cạnh Kim Tại Trung dùng chân vẽ những vòng tròn trên bãi cát. Kim Tại Trung cúi đầu nhìn rồi ngồi xổm xuống lấy tay di theo chân của Trịnh Duẫn Hạo. Vẽ vài vòng rồi nắm lấy chân đối phương, anh ngẩng đầu cười với Trịnh Duẫn Hạo, "Nghịch cát đi!"

Trịnh Duẫn Hạo khi nghe thấy thế thì bật cười, "Cái này là trò của trẻ con."

"Ai nói! Ai chưa chơi bao giờ thì có thể chơi!" Sau đó, Kim Tại Trung kéo Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống bãi biển, vốc một nắm cát bỏ ra ngoài.

"Em đang làm gì vậy?" Sau khi Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, hắn nhìn động tác của Kim Tại Trung một cách khó hiểu. Đầu tiên là đào một cái hố lớn có đáy bằng phẳng sau đó lấy cát ướt vừa đào lên để tạo thành nhiều khối hình dạng khác nhau, bởi vì thời gian ngắn nên làm chưa ra cái dạng gì, Trịnh Duẫn Hạo thật sự không thể nhìn ra Kim Tại Trung định làm gì?

"Tôi..." Kim Tại Trung cẩn thận đào bên dưới công trình làm bằng cát ướt, và lấy viên đá nhẹ nhàng chạm khắc, "Xây một căn biệt thự."

"......"

"Trông có giống không?" Kim Tại Trung hỏi.

"Giống."

"Giống đúng không? Dù hơi xấu một chút."

"Giống như một ngôi mộ." Trịnh Duẫn Hạo ăn ngay nói thật.

"..." Kim Tại Trung dừng tay lại, nhìn xuống một lúc, có vẻ hơi giống, ừm ... nhưng chắc là do anh chưa xây xong!

Kim Tại Trung đẩy Trịnh Duẫn Hạo đang ở bên cạnh, lẩm bẩm rằng Trịnh Duẫn Hạo không biết phân biệt tốt xấu.

Trịnh Duẫn Hạo đang chơi điện thoại di động của mình. Trên WeChat Thiên Ưng và Phi Lộc gửi ảnh được chụp trong kỳ nghỉ, rất phong phú. Thiên Ưng còn nói rằng anh ấy không muốn rời đi vì những món ăn dân dã của gia đình Phi Lộc rất ngon. Trịnh Duẫn Hạo ậm ừ hai lần, nhắc nhở người bên kia đừng quên lúc về phải vác nặng hành quân, Thiên Ưng lập tức bỏ chạy, không khoe khoang nữa.

Thời gian trôi qua từng phút, người trên bãi biển gần như không còn nữa, thấy Kim Tại Trung vẫn đang chơi đùa trên cát, Trịnh Duẫn Hạo đành phải tự mình đi về phía biển. Nước vỗ lên bờ cát mịn có cảm giác hơi lạnh, nhưng dễ chịu, Trịnh Duẫn Hạo cởi giày, từng bước từng bước đi dọc theo bờ biển.

Ở bên kia, Kim Tại Trung rốt cuộc cũng thiết kế xong biệt thự của anh, đang muốn kêu Trịnh Duẫn Hạo lại chiêm ngưỡng, nhưng nhìn mãi lại không thấy người, trên bờ cát chỉ còn mình anh, chẳng thấy bóng ai khác.

Anh bật đèn flash chụp vài tấm ảnh rồi mới đứng dậy đi tìm Trịnh Duẫn Hạo, cuối cùng anh nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo dưới màn đêm ở vùng biển cạn cách đó không xa, "Này! Anh định xuống biển làm gì vậy, nửa đêm rồi cứ tưởng anh muốn tự tử không đấy!"

Trịnh Duẫn Hạo nhìn lại Kim Tại Trung, không khỏi thở dài, "Đến xem một chút, cảnh đêm rất đẹp."

"Vậy thì không cần phải xuống biển xem, ngồi trên bờ đi."

"Cảm nhận tốt hơn." Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng đáp lại, nhìn Kim Tại Trung đến gần mình.

"Không hiểu nổi anh đang nghĩ gì!" Kim Tại Trung bước xuống biển, đứng bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, nhìn xuống chỗ hai người đứng, nước biển đã đến thắt lưng, có thể nhìn thấy lưới chặn vùng nước sâu mờ ảo trước mặt, không thể đi đến trước.

Hắn vỗ vào vai Trịnh Duẫn Hạo xem thời gian, "Trở về đi, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bay về."

Trịnh Duẫn Hạo không trả lời, nhưng vẫn nhìn về phía xa, Kim Tại Trung ngay lập tức lo lắng, bắt đầu kéo Trịnh Duẫn Hạo đi. Nhưng ngay khi anh vừa kéo vai người kia thì Trịnh Duẫn Hạo đã nắm lấy cổ tay Kim Tại Trung đẩy người ta xuống biển mà không nói lời nào.

"Chết tiệt! Trịnh Duẫn Hạo, anh điên à?" Bất cứ ai bất ngờ bị đẩy xuống biển cũng sẽ bị kinh ngạc. Kim Tại Trung còn sốc hơn, anh hoảng hồn, hét lên để ngăn cản người kia, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại đá vào đầu gối của anh. Kim Tại Trung theo phản xạ quỳ xuống trong nước.

Kim Tại Trung bị chìm trong nước, cánh tay bị người kia nắm, không thể phản kháng. Anh không ngừng vươn lên phía trên, nhưng vì sức lực quá lớn của Trịnh Duẫn Hạo, anh bị đẩy lại xuống nước ngay sau đó. Cuối cùng hắn trực tiếp ôm gáy anh, dùng miệng chặn lại những lời nói chửi rủa của anh.

Đệt mợ!!

Kim Tại Trung nhận ra mấy hành động kì quái vừa rồi của Trịnh Duẫn Hạo là để làm gì, tức giận đến mức đá hắn ta một cái, nhưng sức cản của nước khiến anh không thể làm được, ngay khi nhấc chân lên đã bị Trịnh Duẫn Hạo chụp lấy.

Về khả năng bơi, mặc dù cả hai bơi không tệ nhưng Kim Tại Trung không phải là đối thủ của Trịnh Duẫn Hạo, nụ hôn dưới nước giữa hai người kết thúc với việc Kim Tại Trung sắp ngất xỉu vì thiếu oxy. Kim Tại Trung đẩy đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra, kiệt sức nằm trong vòng tay của Trịnh Duẫn Hạo, tức giận nói: "Đồ... đồ cầm thú!"

"Ừ..." Trịnh Duẫn Hạo vuốt ve lưng Kim Tại Trung và ôm chặt người kia vào lòng, nhân lúc đối phương không chú ý mà lần mò xuống thắt lưng của Kim Tại Trung, cười gian xảo hơi kéo xuống.

Lúc này, Kim Tại Trung bị chiếm đất cũng có lòng mà không có lực, anh biết Trịnh Duẫn Hạo cái con chuột này đột nhiên trầm mặc một mình rất là kỳ quái, không ngờ lại là ở đây chờ anh!

Dẫn anh xuống nước, rồi phân định thắng thua bằng một nụ hôn, thừa dịp cởi đồ khi anh không thể chống trả, đúng là... lưu manh!!

Nhưng mắng thì mắng, thân dưới bị Trịnh Duẫn Hạo nắm giữ, Kim Tại Trung chạy cũng không chạy được, hai người đi vào bờ một chút, khi đến độ sâu vừa phải, Kim Tại Trung lại bị Trịnh Duẫn Hạo đẩy xuống nước.

"Anh thực sự là... tà tâm không chết." Kim Tại Trung vô lực nhìn lên trời, mặc cho Trịnh Duẫn Hạo cởi quần đùi và quần lót của mình, dùng một chân để ngăn lại cho chúng nó không bị sóng cuốn, sau đó tuỳ Trịnh Duẫn Hạo đẩy chân của mình.

Làm chuyện này ở trên biển với người yêu thì hơi kỳ, còn là ở nơi công cộng, dù không có ai xung quanh nhưng ý thức vẫn còn đó. Phân thân của Trịnh Duẫn Hạo đánh vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể, cho dù có thích thì Kim Tại Trung vẫn nhịn xuống không kêu thành tiếng. Cuối cùng sau khi không chịu nổi nữa nên chỉ ôm lấy Trịnh Duẫn Hạo, để lại một hàng dấu răng sâu trên vai hắn.

...

Khi trở về khách sạn đã gần chín giờ, Kim Tại Trung quá mệt nên lười đi tắm, mọi chuyện tuỳ Trịnh Duẫn Hạo làm này làm kia. Thực ra việc huấn luyện còn mệt hơn thế này nhiều, nhưng Kim Tại Trung bực Trịnh Duẫn Hạo, vậy mà hắn đã tính toán hai ngày, làm dưới biển có cái gì hay ho đâu. Lần trước ở trong quân đội cũng vậy, phải có hoàn cảnh đặc biệt này nọ mới có thể kéo dài phải không? Mỗi lần anh đều phải bị tra tấn đến kiệt sức, thật sự là muốn ăn đòn!

Kim Tại Trung nằm trên giường, cảm giác tê dại ở hạ thể vẫn còn, tìm được một người đàn ông có dục vọng như lang như hổ không biết là tốt hay xấu nữa. Điểm tốt là Trịnh Duẫn Hạo rất yêu anh, nhưng điểm xấu là hắn luôn tỏ ra bất mãn với tình dục.

Khi Trịnh Duẫn Hạo bước ra khỏi phòng tắm, Kim Tại Trung đã ngủ say không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Cuối cùng Trịnh Duẫn Hạo cũng thực hiện được đề nghị của Thiên Ưng như hắn mong muốn, cảm giác rất tốt. Cơ thể của Kim Tại Trung khá phù hợp với hắn, tuy là quãng thời gian trước đối phương tìm mọi cách từ chối nhưng tên đã lên dây, Kim Tại Trung chỉ có thể phối hợp, về sau lại càng bị trói buộc vào tình dục.

Trịnh Duẫn Hạo lên giường ôm Kim Tại Trung vào lòng, định ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ trở về thành phố A để chuẩn bị một chút. Trưa mai, bố mẹ hai bên sẽ gặp nhau dùng bữa và lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của họ.

Đột nhiên, điện thoại đặt trên bàn đầu giường rung lên hai cái, Trịnh Duẫn Hạo sợ làm ảnh hưởng đến Kim Tại Trung nên nhanh chóng cầm lấy điện thoại trong tay, đứng dậy ra phòng khách.

"Ở đâu?" Điện thoại vừa kết nối, giọng nói nghiêm nghị của Kim Tất võ đã vang lên, Trịnh Duẫn Hạo sửng sốt, lập tức nhận ra đây không phải là việc thường ngày, mà là nhiệm vụ, "Ở khách sạn Á Long Tam Á."

"Ừ." Kim Tất Võ nói tiếp: "Vừa nhận được tin báo có người ở sân bay thành phố C cạnh Tam Á nhập cảnh với số lượng lớn hàng nguy hiểm. Hiện tất cả máy bay đã được hạ cánh hoặc buộc phải hạ cánh ở khu vực khác. Lực lượng phòng chống cháy nổ và đặc công đã liên lạc với quân khu C. Mong rằng vụ khủng bố này được dẹp bỏ với mức thiệt hại thấp nhất có thể, vừa đúng lúc đồng chí ở gần đây, tôi đã ​​trao đổi với lãnh đạo quân khu C, phái đồng chí và Thiên Ưng đến để hỗ trợ bọn họ."

"Vâng! Tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Trịnh Duẫn Hạo đứng thẳng người, ánh mắt thật sâu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tôi đã gửi vị trí của đồng chí, họ sẽ cử trực thăng đến đón. Ba phút nữa sẽ đến. Đợi trên sân thượng. Ngoài ra..." Kim Tất Võ dừng lại, "Tốt nhất đừng để Tại Trung biết. "

"Vâng, cậu ấy đã ngủ say." Lúc này, giọng điệu của Trịnh Duẫn Hạo dịu đi, mang theo vẻ cưng chiều và an ủi.

"Vậy là tốt nhất, đỡ bị làm phiền, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bọn họ đưa đồng chí trở về, ngày mai chúng ta gặp lại."

"Vâng, tạm biệt thủ trưởng!" Trịnh Duẫn Hạo cúp điện thoại trở về phòng ngủ thay quần áo, vừa bước vào liền nhìn thấy Kim Tại Trung ngồi ở trên giường, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt không vui.

Trịnh Duẫn Hạo giật mình, nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt dịu dàng, "Sao em không ngủ?"

"Tôi nghe thấy điện thoại của anh rung."

"Ừ, tôi ra ngoài một chuyến, em đi ngủ trước đi." Trịnh Duẫn Hạo nói xong thì đi vào tủ tìm áo khoác để mặc vào.

Kim Tại Trung không tin lời của Trịnh Duẫn Hạo nói, nửa đêm có việc gì đáng để hắn đi ra ngoài, mặc dù đối phương đã đi sang phòng bên cạnh nghe điện thoại, nhưng tác dụng cách âm trong phòng khách sạn bình thường, có thể nghe loáng thoáng vẻ nghiêm túc của Trịnh Duẫn Hạo khi trả lời điện thoại, vậy nên chắc hẳn có liên quan đến nhiệm vụ.

Trong lòng Kim Tại Trung rất khó chịu, Trịnh Duẫn Hạo có chuyện muốn giấu anh. Anh đành chịu sự tê dại của thân dưới đứng dậy mặc quần áo vào, với thái độ "Đừng hòng bỏ đi một mình trừ khi anh giải thích rõ ràng với tôi." Trịnh Duẫn Hạo bị quấn lấy không còn cách nào khác, trong lòng lo lắng Kim Tại Trung sẽ theo mình ra ngoài, chỉ có thể thành thật giải thích, nói là có nhiệm vụ, nhưng sẽ giải quyết nhanh thôi.

Kim Tại Trung khi nghe thấy như vậy thì không vui, "Làm sao lại có chuyện như vậy? Ăn xong rồi thì bỏ đi!"

"Ngoan mà, đây là chuyện quốc gia cần tôi, tôi nhất định phải đi, lần sau... lần sau nhất định sẽ ở bên cạnh em, ném nhiệm vụ cho Phi Lộc được không?"

"Lời anh nói, không thể xem là thật được!" Kim Tại Trung cũng biết mình là người tuỳ hứng, nhưng anh cảm thấy khó chịu. Làm gì có đạo lý gọi người ta về lúc đang trong kì nghỉ, quân khu C cũng không phải không có bộ đội đặc chủng, sao lại muốn đòi người của Lợi Kiếm qua? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kim Tại Trung cũng không thể ngăn cản Trịnh Duẫn Hạo, vì vậy anh đi cùng hắn lên tầng thượng khách sạn, nhìn hắn lên trực thăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro