Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải mất hơn một ngày mới tháo hết những chiếc kim bạc và khôi phục khả năng vận động. Đến chiều ngày thứ hai, cuối cùng tôi đã có thể vịn vào tường để đi lại. Cữu công một đi không trở lại, tôi chịu đói suốt hai tiếng đồng hồ mới có người mang quần áo và đồ ăn tối tới.

Vì không quen nên tôi cũng không dám hỏi thêm gì nữa, ăn mặc chỉnh tề rồi theo họ ra khỏi phòng.

Cuối tháng 12 là mùa lạnh nhất, so với bên trong phòng bật máy sưởi, bên ngoài trông giống như một hầm băng. Bước ra khỏi cửa, tôi bị gió thổi lạnh đến rùng mình, lúc này tôi mới nhận ra bên ngoài tối đen như mực, như thể mình đang ở nơi hoang dã. Xung quanh không có ngọn đèn nào, chỉ có vài tia sáng phát ra từ đèn pin, mơ hồ có thể nhìn thấy những bông tuyết trắng như lông ngỗng bay trong gió, mặt đất cũng một mảnh trắng xóa, tuyết đang rơi.

Đi được một lúc, tôi mới nhận ra mình không phải đang ở nơi hoang dã. Xung quanh có những ngôi nhà được xây dựng ở độ cao ngẫu nhiên, nhưng không có ngôi nhà nào bật đèn, các ô cửa tối tăm như một thị trấn ma, trên mặt đất phủ đầy tuyết rơi, chỉ có một hàng dấu chân ngoằn ngoèo qua lại, mặt tuyết ở những chỗ khác đều không có dấu vết gì cả.

Trong trí nhớ của tôi quả thực có một nơi như thế này, chính là vùng đất ma xung quanh nhà chú ba của tôi. Vì có một bí mật kinh hoàng ẩn giấu dưới lòng đất nên ông nội tôi đã mua hoặc thuê những ngôi nhà ở khu vực này mà không cho ai vào ở, cuối cùng nó biến thành một thành phố trống rỗng.

Thì ra đây thực sự là căn cứ bí mật của họ? Tâm trí tôi đã ổn định. Tôi thực sự không ngờ rằng sau khi đi qua một vòng lớn như vậy, tôi lại được ông nội dẫn vào khu vực trung tâm của bí mật này.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Cậu không biết?" Người dẫn đường có chút kinh ngạc, "Mọi người đều phải tới tham dự lần họp của người bất tử này, cậu là người mới tới, đến nghe là được rồi."

Hội nghị của người bất tử? Thuật ngữ này giống tựa đề trong trò chơi máy tính hoặc tiểu thuyết trực tuyến hơn, ở thời đại này, nghe được nó từ miệng của một nhóm người chuyên đạo mộ nói ra một cách nghiêm túc sao mà cứ thấy sai sai.

Được anh ta dẫn đi vòng qua vài con hẻm, trên mặt đất dần dần xuất hiện những vết chân và vết xe, chúng tôi đi theo một đường hầm ẩn dưới gầm giường của một nhà nông đi xuống lòng đất, hai bên trái phải đều có tường xi măng, được xây dựng rất kiên cố. Cuối cùng cắt thành một lối đi bằng gạch xanh, bốn bề âm u.

Cuối lối đi của mộ đạo là một cánh cửa đá nửa mở, trên có vẽ rồng phượng, có thể nghe thấy ai đó đang lớn tiếng nói chuyện, hình như cái gọi là cuộc họp đã bắt đầu.

Đây hẳn là nơi họ từng cất giấu thứ không thể diễn tả được đó - Nam Tống Hoàng Lăng.

Nhưng tại sao lại gọi tôi đến đây? "vừa lúc" là có ý gì?

Lẽ nào... giống như việc tuyên thệ gia nhập nhóm, họ phải làm gì đó mỗi khi chiêu mộ thành viên mới? Ông tôi định nhân tiện giới thiệu tôi với những người bất tử khác à?

Ông ấy sẽ nói thế nào? Đây là cháu trai của tôi? Hay đây là đứa con trai thứ tư của tôi?

Vậy thì đó sẽ là một đề tài khiến người ta tò mò.

Tôi muốn cười nhưng có chút cười không nổi, nhanh chóng bước vào cửa theo sự thúc giục của người hướng dẫn. Thoạt nhìn, trong phòng có khoảng ba mươi bốn mươi người, đều đang đứng nên không gian có vẻ khá đông đúc. Diện tích của lăng mộ gần bằng một phòng học bình thường, không gian bên trong cao hơn một chút, khoảng bốn mét rưỡi, ở giữa là một chiếc quan tài bằng gỗ màu tím đen cao hơn hai mét, và năm chiếc ghế Thái Sư được xếp thành một hàng đối diện với nó. Ông nội tôi ngồi ở giữa, đầu bên kia có người nhưng do bị người đứng chặn nên không nhìn rõ mặt.

Không ai để ý đến sự xuất hiện của tôi, ông tôi tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, nhìn có vẻ rất nhàn nhã nhưng lần đầu tiên ông không mang theo con chó của mình.

Tôi hơi kinh ngạc, đang định chen vào nhìn xem thì bên kia chợt truyền đến một tiếng "pa", tiếp theo là một tiếng hét khác: "Đám nghiệt súc này, không giết sao có thể phục chúng!"

Thanh âm này vừa nghe tôi đã cảm thấy rất quen, nhìn rõ hơn tôi không khỏi sửng sốt, tên đang tức giận hóa ra chính là Tề Thiết Chủy đã bị tôi đánh chết rồi sống lại.

Chết tiệt, vừa rồi ông ta nói đến tôi phải không? Đây là tam đường hội thẩm, muốn hỏi tôi tội giết người ư?

Nhưng chẳng phải ông ta vẫn chưa chết sao?

Tôi xoay chân muốn chuồn ra ngoài, không nghĩ tới lời nói tiếp theo của Tề Thiết Chủy làm tôi từ bỏ ý định.

"Nó từ lúc tiếp nhận công việc của Giải cửu đã câu kết với chính phủ sát hại đồng môn, phá vỡ quy tắc của Cửu Môn. Nếu như là ở thời của chúng ta sớm đã bị bắn bỏ rồi."

Trời ạ, lão đang nói tới Giải Liên Hoàn.

Vốn tưởng rằng lúc này Giải Liên Hoàn đã giả chết, trốn dưới tầng hầm nhà chú ba mà không ai để ý, thì ra có nhiều người biết chuyện như vậy.

"Ta biết nhà họ Ngô cùng Giải gia có quan hệ tốt, bình thường cũng không dễ dàng đắc tội các ngươi, nhưng thù giết con thì không đội trời chung, huống chi hắn còn giết rất nhiều huynh đệ của chúng ta, nếu ngươi không nghe không hỏi tới, không sợ làm lạnh lòng mọi người? Đừng quên chúng ta tại sao lại ở đây, có một Trương Khải Sơn là đủ rồi."

Nghe vậy, vẻ mặt của những người xung quanh trở nên hưng phấn, những tiếng thì thầm tụ lại thành tiếng vo ve tràn ngập căn phòng hẹp. Ông tôi vẫn nhắm mắt nghe, tự tiếu phi tiếu, không nói một lời.

Lão già này rõ ràng đang nói linh tinh, con trai lão do chính tay lão giết chết, tôi còn tìm thấy thi thể, nhưng bây giờ không có chứng cứ, nói ra chỉ sợ cũng chẳng có ai tin.

Ông nội tôi có lẽ đã quyết tâm cứu Giải Liên Hoàn, nhưng tình thế hiện tại quả thực rất khó khăn, bởi vì mục đích của Tề Thiết Chủy không đơn giản chỉ là giết chết Giải Liên Hoàn, ông ta đang nhắm vào ông nội tôi.

"Bát gia," ông nội mở mi mắt, chậm rãi nói: "Con trai của ngài không phải ở đây sao?"

Tề Thiết Chủy sửng sốt, tôi cũng vậy, sau đó tôi nhìn thấy ông nội giơ ngón trỏ chỉ về phía tôi, trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tôi. Tôi theo bản năng rùng mình, chỉ hận bản thân không thể đào hố chốn đi, trong lòng thầm mắng má nó.

Má nó, ông ấy không phải già rồi nên hồ đồ đó chứ, nếu thật muốn tôi đóng giả Tề Vũ để chắn đạn thì cũng phải tìm người dịch dung cho tôi, chứ mang gương mặt của Ngô Tà, đừng nói Tề Thiết Chủy không tin, người ngoài cũng không thể tin.

Đang lúc tôi đang ngơ ngác, Tề Thiết Chủy đột nhiên nở một nụ cười khàn khàn, quái dị nói: "Khách hiếm - Cẩu Ngũ, hắn là ai? Giới thiệu cho mọi người đi?"

Tôi khinh thường nhìn ông nội, ông mỉm cười gật đầu nói: "Cậu tự giới thiệu đi."

Nghe câu trả lời hố cha này, tôi gần như muốn hộc máu. Bảo tôi đừng nói nhảm, vừa quay người đã lại bảo tôi nói dối không chớp mắt. Không hổ là Ngũ lão cẩu. Chẳng lẽ tôi nói mình là Ngô Tà, đến từ năm 2015 sao?

Tôi chuẩn bị tinh thần, quay lại cười cười với Tề Thiết Chủy ôm quyền nói: "Đã lâu không gặp, Bát gia, tại hạ Tề Vũ."

"Đánh rắm!" Tề Thiết Chủy mặt đỏ bừng, vỗ tay đứng lên, chỉ vào tôi tức giận nói: "Sao cậu lại mạo danh con trai ta! Ai chẳng nhìn ra cậu là giống nhà cẩu ngũ?"

Tôi thầm nghĩ, ông già này ăn nói rất nghiêm cẩn, nếu lão nói là con trai của Cẩu ngũ thì tôi sẽ phủ nhận thanh thản hơn chút, "Tsk, tôi không nhớ tên tôi là Ngô Tứ Hóa."

(Thật ra đoạn này mình cũng không muốn dịch đâu vì nó nói về những mặt tối tăm xấu xa nhưng nó có liên quan đến mạch truyện nên không dịch thì sẽ khó hiểu 😂)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro